Trong nháy mắt Lục Nguyên Hạo cảm giác rằng thật ra mình không phải là sợ chết, mà là có chí lớn giống như Cơ Soái, thực lực yếu thì tạm gác lại mọi việc, chờ tương lai rồi thực hiện khát vọng của mình.
Về phần khát vọng của mình là gì thì Lục Nguyên Hạo cũng chưa nghĩ ra được.
Không quan trọng.
Trước tiên cứ xác định là mình cùng đẳng cấp với Cơ Soái đã.
Lần này Bạch Khuynh Tâm cũng đứng ở cùng phe với Lục Nguyên Hạo.
Nàng đã trải qua nhiều thăng trầm, nhưng cũng chưa từng có ý nghĩ muốn chết.
Bởi vì trong lòng nàng cũng cho rằng còn sống mới có khả năng xuất hiện kỳ tích.
Một khi đã chết thì tất cả mọi việc sẽ kết thúc.
Thực tế cũng đã chứng minh điều này.
Nàng đã sống đến hiện tại.
Gặp được Ngụy Quân.
Ánh mắt Bạch Khuynh Tâm dừng ở trêи người Ngụy Quân, trong nháy mắt ấm áp hẳn lên.
Sự kiên trì sẽ được đền đáp, ông trời đối xử với nàng không tệ.
Cơ Soái nói rất đúng, còn sống mới có hi vọng.
Cơ Soái thấy mọi người đều đang xúc động thì vui mừng gật gật đầu, tiếp tục nói: "Thứ hai, người còn sống nhất định phải làm người chứ không được làm chó."
Ánh mắt Cơ Soái một lần nữa dừng ở trêи người Cơ Đãng Thiên: "Đãng Thiên, ta biết ngươi cảm thấy rằng bệ hạ có thể một lời quyết định sinh tử của một người, Quốc sư lật tay là có thể trấn áp kinh thành. Nhưng từ xưa đến nay, chó chưa bao giờ biết được phong cảnh lúc làm người. Ở trong lòng bọn họ, người được tôn trọng vĩnh viễn là người đứng thẳng chứ không phải là chó quỳ lạy."
Cơ Đãng Thiên lấy hết dũng khí phản bác: "Phụ thân, Dương đại soái chính là người đứng thẳng, nhưng hắn đã chết."
"Ngươi sai rồi, Dương đại soái chính là một con chó, một con chó trung thành." Cơ Soái âm thanh lạnh lùng nói: "Ta chưa từng gặp qua ai trung thành với triều đình như đại soái, đáng tiếc hắn rõ ràng có thực lực làm người, nhưng nếu làm người thì hắn phải là vua. Chủ nhân cảm thấy chó có thực lực cắn người thì chó nhất định phải chết. Nếu hắn nguyện ý làm người thì ít nhất còn có thực lực phản kháng."
Hắn thật sự rất tôn trọng Dương đại soái.
Nhưng hắn cũng thật sự không ủng hộ lựa chọn của Dương đại soái.
Lấy con người làm kim chỉ nam.
Thì hắn chính là một con chó trung thành .
Bỗng nhiên Ngụy Quân có chút bội phục Cơ Soái: "Quyền thần, kiêu hùng, ta có thể cảm ngộ được rất nhiều từ trêи người Cơ Soái, Cơ Soái ngươi thực sự rất giỏi."
Cơ Soái: ". . ."
Những người khác: ". . ."
Cơ Soái quả thực rất giỏi, mọi người đều cho rằng như vậy.
Nhưng mà lời nói của Ngụy Quân dường như không giống như đang khen Cơ Soái mà giống như là đang giả bộ.
Trêи thực tế mọi người đều hiểu lầm Ngụy Quân.
Ngụy Quân chưa bao giờ giả bộ.
Hắn chỉ đang nói lên sự thật.
Nhưng mà sự thật của Thiên Đế ở trong mắt người ngoài thì đều là giả bộ.
Cơ Soái cũng không biết nên trả lời Ngụy Quân thế nào, vật nên giả vờ như không nghe thấy.
Mục đích chủ yếu của hắn hôm nay vẫn là dạy con.
"Đãng Thiên, con nghe rõ lời nói của ta chưa?"
Cơ Đãng Thiên cũng không phải hạng người ngu xuẩn.
Hắn dùng lực dập đầu xuống đất, cũng không dùng nguyên khí hộ thể, để cho máu tươi làm đỏ cả trán.
"Con thụ giáo, cảm tạ phụ thân đã chỉ điểm."
"Ngươi có thể hiểu thì tốt rồi, dù sao ngươi cũng là con của ta." Cơ Soái vui mừng nói: "Ta nói rồi, Ngụy đại nhân vì báo thù cho nha hoàn kia mà muốn mạng của ngươi thì tuyệt đối không thể. "
"Đa tạ phụ thân đã che chở."
"Chỉ là một nha hoàn chết mà thôi, không phải là sự việc to lớn gì, huống chi người đó là Diệp Tam Nương tội ác chồng chất."
Cơ Soái thực sự không coi trọng điều này, luật pháp Đại Càn cũng tương tự như vậy.
"Nhưng ngươi không nên đi đùa giỡn Hầu Biên Tiên."
Đối với Cơ Soái thì đây mới là chuyện lớn bằng trời
Mà chuyện quan trọng thì phải nói ở cuối cùng.
Sắc mặt Cơ Đãng Thiên đột biến, sinh ra một loại dự cảm xấu, tranh thủ thời gian giải thích: "Phụ thân, con là vì. . ."
"Ta biết ngươi vì muốn tốt cho ta, muốn tốt cho Cơ gia." Cơ Soái ngắt lời Cơ Đãng Thiên, giọng điệu cũng trở nên ôn hòa: "Đãng Thiên, ta cũng biết, ngươi không phải là công tử ăn chơi gì, ngươi có ý nghĩ cùng khát vọng của chính mình. So với mấy tên công tử ăn chơi chân chính trong kinh thành thì ngươi tốt hơn rất nhiều. Chỉ là người trêи thế gian không muốn tin tưởng Cơ gia nhị công tử là một thanh niên tài tuấn, bọn họ càng nguyện ý tin tưởng Cơ gia nhị công tử là một vị công tử ăn chơi, bọn họ đặc biệt nguyện ý tin mỗi việc ngươi làm đều vô liêm sỉ."
Hốc mắt Cơ Đãng Thiên có hơi đỏ.
Cơ Soái ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt ve mặt Cơ Đãng Thiên lau khô nước mắt cho hắn, thấp giọng nói: "Ta thậm chí có thể đoán được, có lẽ một cảnh ngày hôm nay, còn có nội tình khác."
Thân thể Cơ Đãng Thiên cứng đờ.
"Nhưng mà, ngươi ngàn lần không nên thật sự đùa giỡn với Hầu Biên Tiên, không nên đi vũ nhục một vợ góa liệt sĩ như vậy.
Thật cũng được, giả cũng được, Đãng Thiên, có một số việc ngươi không thể làm.
Ta cũng là quân nhân, một ngày nào đó ta cũng có khả năng sẽ chết trận sa trường. Lúc đó mẫu thân của ngươi, muội muội của ngươi cũng có khả năng trở thành vợ góa liệt sĩ.
"Cho dù là diễn trò, thì cũng không thể diễn đối với họ. Đây là vảy ngược, chạm vào thì hẳn phải chết, ngươi hiểu không?"
Cơ Soái hỏi Cơ Đãng Thiên.
Nhưng cũng không cho hắn cơ hội để trả lời.
Ngay sau đó.
Cánh tay của Cơ Đãng Thiên đã chạm vào Hầu Biên Tiên, trực tiếp rơi trêи mặt đất.
Cái miệng từng đùa giỡn Hầu Biến Thiên, phun ra một cái đầu lưỡi.
Sau đó, toàn bộ thân thể Cơ Đãng Thiên đập mạnh lên mặt đất.
Cơ Soái đứng dậy, nhìn về phía hai con gái đã bị dọa đến phát khóc, âm thanh lạnh lùng nói: "Nhớ kỹ chuyện ngày hôm nay, ta có mười bốn đứa con, cũng không sợ đứa nào đó chết đi. Cho dù tất cả các ngươi đều chết, ta vẫn có thể sinh tiếp."
Mọi người câm như hến.
Cơ Soái nhìn về phía Ngụy Quân.
"Ngụy đại nhân, bổn soái trả lời như vậy ngươi hài lòng chưa?"
Ngụy Quân: ". . ."
Trong lòng Ngụy Quân thầm gáo thét ta hài lòng cái qq gì.
Ta không có ý kiến gì về việc ngươi giết người.
Ta cũng không có ý kiến gì về việc ngươi vì nước vì dân mà giết nhi tử.
Nhưng là ngươi giết ta luôn đi chứ.
Giết nhi tử xong ngươi lại dừng tay là sao?
Ý ngươi là gì?
Vậy là đã xong việc?
Cảm xúc của Ngụy Quân hết sức phức tạp, một lời khó mà nói hết.
"Cơ Soái, dường như chúng ta giống đã nghe được rất nhiều sự tình không nên nghe, cũng như nhìn thấy rất nhiều sự tình không nên xem."
Ngụy Quân cố gắng nhắc nhở Cơ Soái rằng tuyệt đối đừng quên phải giết người diệt khẩu.