Thẩm Giác thong thả uống một ngụm rượu trong chén, mắt đen nhìn Bạch Ngọc An: "Lúc trước ta đáp ứng thả thầy ngươi về, để ngươi ở bên cạnh ta, không phải để ngươi tránh mặt ta."
Giọng hắn chậm rãi mà lạnh nhạt: "Càng không phải để ngươi lạnh nhạt với ta."
Bạch Ngọc An âm thầm nghiến răng, trong lòng tức giận vô cùng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói: "Vậy nếu sau này hạ quan cung kính với Thẩm Thủ Phụ, Thẩm Thủ Phụ có thể cho hạ quan dọn về chứ?"
Thẩm Giác ngẩng lên nhìn khuôn mặt Bạch Ngọc An, dung nhan tuyệt sắc như trăng trong rừng thông, hắn cụp mắt: "Đương nhiên."
Nói rồi, hắn chỉ vào chén rượu trước mặt Bạch Ngọc An, Bạch Ngọc An không nói gì, sau khi thị nữ rót đầy, bưng chén lên uống một hơi cạn sạch.
Nhưng vừa đặt chén xuống, đúng lúc này Thẩm Giác lại nhìn tay áo rộng của Bạch Ngọc An nói: "Sao tay áo của Bạch đại nhân lại ướt?"
Bạch Ngọc An sửng sốt, liền thản nhiên nói: "Có lẽ là tuyết dính vào tan ra."
Thẩm Giác lại lạnh lùng nhìn Bạch Ngọc An, gọi nha hoàn đứng ở góc phòng lại: "Đưa Bạch đại nhân đi thay y phục."
Bạch Ngọc An nhíu mày nhìn Thẩm Giác: "Không cần, ta lát nữa về sẽ thay."
Thẩm Giác không nói nữa, bưng chén rượu tự mình uống, như thể không nghe thấy lời Bạch Ngọc An nói.
Nha hoàn bên cạnh đã đi đến bên Bạch Ngọc An: "Bạch đại nhân, đi theo nô tỳ."
Bạch Ngọc An thấy thái độ của Thẩm Giác, lửa giận trong lòng dâng lên muốn bộc phát, nhưng lời đến bên miệng cuối cùng vẫn nhịn xuống, chỉ đứng dậy theo sau nha hoàn.
Đi vào bên trong còn có một gian phòng trong, đồ đạc bài trí tinh xảo, giường ghế đầy đủ, giống như nơi Thẩm Giác nghỉ ngơi hằng ngày.
Thị nữ cầm áo bào muốn lại thay y phục cho Bạch Ngọc An, Bạch Ngọc An xua tay, đứng sau bình phong, trước mặt thị nữ cởi áo khoác ngoài ra.
Thị nữ liền lại gần muốn mặc y phục cho Bạch Ngọc An, Bạch Ngọc An nhìn nàng ta một cái, lại nhìn áo bào trắng trong tay nàng ta, im lặng tự mình nhận lấy mặc vào.
Chỉ là áo bào này hình như là Thẩm Giác thường mặc, Bạch Ngọc An mặc vào liền rộng hơn rất nhiều, vạt áo lê trên mặt đất, ngón tay cũng không thể thò ra khỏi tay áo dài, trông rất không ra dáng.
Thị nữ cũng ngẩn người, không ngờ vị Bạch đại nhân ôn nhuận như ngọc trước mặt, thân thể lại nhỏ gầy như vậy, rõ ràng lúc nãy ngồi trông đoan chính nho nhã, thế nào cũng không ngờ tới tình cảnh bây giờ.
Bạch Ngọc An nhìn thị nữ, nhỏ giọng hỏi: "Còn có cái khác không?"
Y phục của Thẩm Giác dù nhỏ cũng chỉ có thể nhỏ đến vậy, dù lấy cái nhỏ nhất, vị Bạch đại nhân trước mặt này chắc cũng không vừa người.
Thị nữ nghĩ ngợi, khẽ lắc đầu.
Bạch Ngọc An liền cởi áo bào trên người ra, nói với thị nữ: "Đem đi cất đi."
Thị nữ ngẩn người: "Vậy đại nhân mặc gì?"
Bạch Ngọc An lại mặc quan phục vào: "Không sao, chỉ ướt một chút thôi."
Ra đến ngoài, Thẩm Giác nhìn Bạch Ngọc An một cái, lại nhìn thị nữ bên cạnh.
Nàng thị nữ vội vàng quỳ xuống nói: "Y phục của đại nhân quá lớn, Bạch đại nhân mặc không vừa, nên mới không thay."
Bạch Ngọc An đã ngồi xuống đối diện Thẩm Giác, nhìn hắn thấp giọng nói: "Không trách nàng ta, hạ quan thật sự mặc không vừa y phục của Thẩm Thủ Phụ."
Thẩm Giác nhìn Bạch Ngọc An từ trên xuống dưới một lượt, rồi cười chế nhạo: "Thân thể yếu ớt này, xem ra chỉ có thể đọc sách thánh hiền, viết văn làm thơ thôi."
Bạch Ngọc An phớt lờ lời Thẩm Giác, ngẩng đầu nhìn đối diện hỏi: "Hạ quan có thể đi rồi chứ?"
Ánh mắt Thẩm Giác lạnh nhạt: "Ta cho ngươi đi rồi?"
Bạch Ngọc An không nói nên lời, Thẩm Giác muốn nàng cung kính, vậy nàng liền không nói nữa, cúi đầu lặng lẽ ăn thức ăn.
Bên cạnh lại có một thị nữ ngồi xuống, nàng thị nữ rót đầy chén rượu trước mặt Bạch Ngọc An, nhỏ giọng nói: "Đại nhân, uống rượu."