Ngụy Lang Tình - Quỳnh Ngọc

Chương 47




Vương Uyển Thanh lại như không nghe thấy tiếng của A Đào, đột nhiên khóc lóc hét lên với Bạch Ngọc An: “Ta không muốn gả cho người khác, ông nội nói đã định cho ta một mối hôn sự, nhưng ta chưa từng gặp hắn.”

 

 

 

“Sao hắn có thể tốt với ta bằng Ngọc An ca ca được!”

 

 

 

Bạch Ngọc An thấy Vương Uyển Thanh khóc dữ dội, cô nương mười lăm tuổi đã phải lấy chồng.

 

 

 

Thiên kim tiểu thư được nâng niu từ bé, có lẽ còn chưa hiểu ý nghĩa của việc lấy chồng.

 

 

 

Vẻ mặt Bạch Ngọc An cũng buồn bã, gió tuyết rơi trên người, càng thêm vài phần tiêu điều.

 

 

 

Nàng giúp Vương Uyển Thanh kéo chặt áo choàng, nhìn thiếu nữ trước mặt tuổi xuân phơi phới, nhẹ giọng nói: “Ông nội của muội từ nhỏ đã thương muội nhất, sao lại không tìm cho muội một mối hôn sự tốt.”

 

 

 

“Sau này nếu muội thật sự sống không tốt, thì viết thư cho ta, ta sẽ đi bênh vực cho muội.”

 

 

 

Vẻ mặt Vương Uyển Thanh có chút tuyệt vọng, đẩy Bạch Ngọc An ra, khóc lóc hét lên: “Huynh vẫn không muốn cưới ta.”

 

 

 

“Ngọc An ca ca, ta ghét huynh!”

 

 

 

Vương Uyển Thanh nói xong liền quay người chạy ra đường. Bạch Ngọc An thấy vậy vội vàng ném ô trên tay đuổi theo.

 

 

 



Vương Uyển Thanh lại quay đầu nhìn Bạch Ngọc An đang đi tới khóc nói: “Ngọc An ca ca không cần đuổi theo ta nữa.”

 

 

 

“Ngày mai Uyển Thanh sẽ đi rồi, có lẽ Ngọc An ca ca sẽ không bao giờ gặp lại ta nữa.”

 

 

 

Tuy gió tuyết quá lớn, Bạch Ngọc An có chút nghe không rõ tiếng của Vương Uyển Thanh, nhưng nàng vẫn không khỏi đỏ hoe mắt.

 

 

 

Vương Uyển Thanh tuổi còn trẻ như vậy, đáng lẽ ra phải là lúc vui chơi, lại bị giam cầm trong khuê phòng, nàng không đành lòng, cũng bất lực.

 

 

 

Bạch Ngọc An khó khăn nói: “Muội lại đây, Ngọc An ca ca lại chơi cờ với muội.”

 

 

 

Vương Uyển Thanh vừa khóc vừa lắc đầu, giọng nói bi thương của thiếu nữ truyền đến: “Huynh đang gạt ta, ta sẽ không bao giờ để ý đến huynh nữa!”

 

 

 

Vương Uyển Thanh nói xong liền quay người chạy ra ngoài đường.

 

 

 

Người đi đường mùa đông lạnh giá không nhiều lắm, lúc Bạch Ngọc An và nha hoàn kéo Vương Uyển Thanh lại, người đã lạnh đến mức không còn sức phản kháng.

 

 

 

Đưa người vào trong xe ngựa, trên tay Vương Uyển Thanh được nhét lò sưởi, Bạch Ngọc An ngồi đối diện nàng im lặng.

 

 

 

Hình như vẫn còn đang giận dỗi, Vương Uyển Thanh cứ quay mặt đi, thỉnh thoảng lại lấy tay áo lau nước mắt, chính là không nhìn Bạch Ngọc An lấy một cái.

 

 

 

Khuôn mặt kia lạnh đến đỏ bừng, nước mắt lưng tròng.



 

 

 

Sắp đến phủ Thái phó, Bạch Ngọc An vẫn luôn im lặng nhìn Vương Uyển Thanh đối diện, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Hay là ta nói cho Uyển Thanh muội muội một bí mật.”

 

 

 

Vương Uyển Thanh nghe xong vẫn thút thít khóc, Bạch Ngọc An thấy người ta vẫn không để ý đến mình, nhìn ra ngoài trời đã tối đen, lại không biết nên mở lời thế nào, chỉ đành lại im lặng.

 

 

 

Qua một lúc nữa đến phủ Thái phó, Bạch Ngọc An đỡ Vương Uyển Thanh xuống xe ngựa, Vương Uyển Thanh lại đột nhiên kéo tay áo Bạch Ngọc An, vừa khóc vừa bĩu môi hỏi: “Huynh muốn nói cho ta bí mật gì?”

 

 

 

Bạch Ngọc An lặng lẽ thở dài, bảo hai nha hoàn phía sau nàng lui xuống vào trong bẩm báo, rồi mới ghé vào tai Vương Uyển Thanh nhỏ giọng nói: “Thật ra… ta bị bất lực…”

 

 

 

Vương Uyển Thanh kinh ngạc nhìn Bạch Ngọc An, ngay cả nói cũng không lưu loát: “Huynh huynh huynh…”

 

 

 

“Huynh nói gì…!”

 

 

 

Bạch Ngọc An cười khổ, nhỏ giọng nói: “Đúng là như Uyển Thanh muội muội nghe thấy vậy.”

 

 

 

Nàng lại ghé sát tai Vương Uyển Thanh nhỏ giọng nói: “Chuyện này còn xin Uyển Thanh muội muội giúp ta giữ bí mật, dù sao truyền ra ngoài cũng mất mặt.”

 

 

 

Vương Uyển Thanh vẫn chưa hoàn hồn sau cơn chấn động, ngây ngốc nhìn Bạch Ngọc An, nước mắt từ khóe mắt tuôn ra, nhất thời không nói nên lời.

 

 

 

Không lâu sau Đàm thị vội vàng từ bên trong đi ra, thấy Vương Uyển Thanh bình an trở về liền ôm nàng lau nước mắt nói: “Tiểu tổ tông của ta, mau vào gặp ông nội con đi!”