Ngụy Lang Tình - Quỳnh Ngọc

Chương 45




Đợi Ngụy Như Ý đi rồi, A Đào vừa cởi giày vớ cho Bạch Ngọc An vừa nhỏ giọng nói: "Công tử còn không nhìn ra tâm tư của nàng ta sao? Sao còn phải tỏ ra tốt với nàng ta."

 

 

 

Bạch Ngọc An xoa mi tâm nói nhỏ: "Đã nói với ngươi rồi, nàng ta cũng là người đáng thương, chỉ là muốn tìm một nơi nương tựa ở đây thôi."

 

 

 

"Ngươi hà tất phải đối xử với nàng ta như vậy."

 

 

 

Lại nhớ đến chuyện thầy nói với mình về Vương Uyển Thanh hôm nay, trong lòng Bạch Ngọc An lại thấy khó chịu: "Chỉ tiếc, ta không phải là một nơi nương tựa đáng tin cậy."

 

 

 

A Đào sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc An, trong lòng không hiểu sao lại thấy chua xót, lại cúi đầu đặt chân Bạch Ngọc An vào trong nước.

 

 

 

Bàn chân của Bạch Ngọc An rất thon nhỏ, trắng nõn mịn màng, lòng bàn chân còn có một nốt ruồi đỏ, chỉ lớn hơn bàn tay A Đào một chút, bàn chân như vậy mọc trên người nam tử quả thực có chút kỳ quái.

 

 

 

Cho nên từ nhỏ giày của Bạch Ngọc An đã không vừa chân, phải đi giày ống lớn hơn nhiều, luôn phải nhét thêm vài miếng vải vào trong mới có thể đi vừa.

 

 

 

Bạch Ngọc An ngâm chân, hơi ấm lan từ lòng bàn chân lên, nàng híp mắt lại, lúc này mới thấy người ấm áp hơn.

 

 

 

A Đào lại đi rót cho Bạch Ngọc An một chén trà nóng: "Uống vào cho người ấm lên nhanh hơn."

 



 

 

Bạch Ngọc An liền nhận lấy chén trà, nhẹ nhàng uống một hớp, nhắm mắt lại dựa vào lưng ghế thở dài thoải mái.

 

 

 

Vẻ lười biếng này trông thật đẹp, ngay cả A Đào cũng nhìn đến ngẩn người, không tự chủ được mà lại gần nhìn.

 

 

 

Bạch Ngọc An chỉ cảm thấy trước mặt có một bóng đen, mở mắt ra mới thấy A Đào, mỉm cười nói: "Khuôn mặt này ngươi vẫn chưa nhìn đủ sao."

 

 

 

A Đào liền lắc đầu: "Công tử từ nhỏ đã xinh đẹp, nô tỳ còn nhớ rõ dáng vẻ trắng trẻo mũm mĩm của công tử lúc nhỏ đấy."

 

 

 

Bạch Ngọc An bất đắc dĩ, hỏi: "Lúc đó ngươi bao nhiêu tuổi?"

 

 

 

A Đào liền nói: "Lúc đó nô tỳ bảy tuổi, ngài lúc đó mới ba tuổi, nhưng lại nghịch ngợm không sợ trời không sợ đất, nhìn thấy con côn trùng nào cũng muốn bắt, hại nô tỳ không dám lơ là một khắc nào."

 

 

 

"Có lúc mấy bà v.ú cũng không bắt được ngài."

 

 

 

Nói đến chuyện ngày xưa, tâm trạng Bạch Ngọc An tốt hơn một chút, nắm tay A Đào cười nói: "Mấy năm nay ngươi luôn kề cận bên cạnh ta, ngươi có muốn gả người không."

 

 



 

A Đào vội vàng lắc đầu: "Nô tỳ chẳng phải đã nói với công tử rồi sao, nô tỳ sẽ luôn ở bên cạnh công tử, nếu không công tử luôn một mình, thật cô đơn."

 

 

 

Bạch Ngọc An xúc động, cúi đầu thở dài: "A Đào ngoan."

 

 

 

Hai người chủ tớ nói chuyện một lúc, A Đào thay quần áo cho Bạch Ngọc An, nhìn quan bào dính bẩn trên tay nói: "Nô tỳ đi giặt chỗ bẩn đi, hong khô bên lò sưởi, ngày mai chắc là khô rồi."

 

 

 

Bạch Ngọc An gật đầu, sau khi tắm rửa xong liền ngồi lên giường chăm chú xem tấu chương thầy giao cho.

 

 

 

Tấu chương dày cộm, liệt kê từng điều chứng cứ tham ô của Công bộ, Bạch Ngọc An càng xem về sau, lông mày càng nhíu chặt.

 

 

 

A Đào ở bên ngoài giặt xong công phục dính bẩn cho Bạch Ngọc An, đi vào thấy nàng vẫn đang xem tấu chương, bèn đem công phục treo lên giá, đi tới cầm lấy tấu chương trên tay Bạch Ngọc An nói: “Trễ thế này rồi, công tử nếu còn không ngủ, nô tỳ sẽ tắt đèn đấy.”

 

 

 

Đối với A Đào, Bạch Ngọc An xưa nay luôn bất lực, chỉ có thể dặn dò: “Đặt nó lên bàn cho ta, đừng để nhàu đấy.”

 

 

 

A Đào đối với đồ của Bạch Ngọc An tự nhiên là cẩn thận, nghe vậy cười nói: “Công tử yên tâm.”

 

 

 

Sau khi để đồ xong, A Đào đi thổi tắt một ngọn đèn, ngồi bên cạnh Bạch Ngọc An, nhẹ nhàng gỡ mũ quan cho nàng: “Hay là ngày mai chúng ta đi thuê xe ngựa đi, mùa đông tuyết lớn, công tử một mình về nô tỳ có chút lo lắng.”