Nguy Hiểm Lại Mê Người

Chương 15-1: Dục Vọng




Edit & beta: Mon

Đêm khuya gió tuyết gào thét không ngừng đập vào cửa kính giống như muốn theo dõi chuyện xảy ra trong phòng.

Khóc đến mệt mỏi, Sơ Nhuế không còn sức lực giãy giụa, càng không cách nào trả lời câu hỏi đầy khát vọng của Giang Hàn Úc.

"Đừng cự tuyệt tôi, có được không?"

Hắn luôn như vậy, luôn dùng giọng điệu ôn nhu nhất nói ra những lời làm người ta sợ hãi. Thậm chí đáy mắt hắn còn chứa đầy nhu tình, đều là chân tình thật ý không một chút giả tạo.

Sơ Nhuế hoàn toàn sụp đổ, kinh ngạc nhìn gương mặt trước mắt này. Bọn họ cùng nhau vùi lấp trên chiếc giường mềm mại rộng lớn, cô cảm giác mình giống như bị vùi lấp vào biển sâu, nước biển ép chặt cô hít thở không không.

Cô biết mình không thể giãy giụa, thân thể nhỏ yếu không run rẩy nữa, hai tròng mắt dần dần tỉnh táo lại nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Anh buông tôi ra trước đi."

Tay cô cố gắng gỡ cà vạt ra. Chiếc cà vạt cao cấp giờ phút này lại trở thành công cụ giam cầm.

Giang Hàn Úc cúi đầu, môi mỏng khẽ chạm đuôi mắt của Sơ Nhuế, không đành lòng nhìn nước mắt của cô. Sau đó nghe cô, cởi trói tay ra.

Mà lúc này Sơ Nhuế nhân dịp Giang Hàn Úc không chú ý, nhanh chóng đưa tay cầm đồ trang trí để trên đầu giường đập vào trán hắn. Giang Hàn Úc không kịp tránh, trán và mi mắt đều bị đập trúng, cả người ngã lăn ra giường.

Sơ Nhuế nhân cơ hội này thoát khỏi khống chế của hắn, nhảy xuống giường, một tay túm chặt áo chòang tắm, một tay khác nắm chặt đồ trang trí kia, hô hấp khẽ run.

Giang Hàn Úc che vết thương bị đập trên trán, quay đầu nhìn Sơ Nhuế, máu đỏ tươi chảy dọc theo gương mặt hắn, chảy xuống thấm vào áo sơ mi trắng.

Hắn yên lặng nhìn cô, không trách cô nhưng trên người phảng phất tỏa ra cảm giác mất mát, nhìn hắn vô cùng đáng thương.

Sơ Nhuế không tự chủ lui về phía sau hai bước, ngón tay âm thầm dùng sức nắm chặt lại. Gương mặt cô trắng bệch, không nghĩ tới mình lại nặng tay như vậy.

Cô hạ quyết tâm nói với Giang Hàn Úc: " Nếu như có thể quay lại mười năm trước, tôi sẽ không mở cái bao đó ra, sẽ không gọi người tới cứu anh---"

" Bởi vì anh, mỗi đêm tôi đều gặp ác mộng, mỗi ngày đều sợ hãi, không thể quên được cái khoảnh khắc kia."

Bất luận là dối lòng cũng được, thật lòng cũng tốt, Sơ Nhuế giây phút này muốn kết thúc hết thảy. Cho nên, cô cố ý mặt lạnh nhìn Giang Hàn Úc, từng chữ từng chữ nói: " Anh cảm thấy chúng ta là định mệnh, cảm thấy yêu tôi, nhưng tôi chán ghét anh, mỗi giây mỗi phút ở cạnh anh tôi đều thấy khó chịu đến nỗi không thở nổi."

Săc mặt Giang Hàn Úc rất trắng không có chút huyết sắc, ánh mắt vô cùng bình tĩnh. Lúc này hắn không có chút sức sống nào, tái nhợt như tờ giấy trắng, máu vẫn không ngừng chảy xuống.

"Anh có uy hiếp tôi, đe dọa tôi đi nữa, tôi cũng sẽ không gặp anh", Sơ Nhuế cắn môi, "Tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh---"

Sau đó cô chạy vào phòng tắm đóng cửa lại, sức lực toàn thân bị rút cạn, vật trang trí cầm trong tay rơi xuống nền nhà lăn mấy vòng. Vết máu loang lổ trên sàn nhà.

Sơ Nhuế nhắm mắt lại, hít sâu mấy cái, cố gắng không khóc, đem áo choàng trên người thay ra, mặc lại bộ đồ ướt của bản thân. Thẳng đến lúc mặc chiếc áo khoác cô thấy lạnh như băng.

Từ phòng tắm đi ra, cô đi thẳng đến cửa phòng, mở cửa ra ngoài, vỏn vẹn chỉ mất hai phút.

Cô không quay đầu nhìn Giang Hàn Úc. Không thấy hắn trầm tĩnh ngồi đó, không thấy đôi mắt hắn đỏ lên, càng không thấy cuối cùng, đôi môi mỏng nhợt nhạt nở cụ cười bi thương.

...

Tối nay như là một trận cuồng phong bão tuyết.

Tuyết bay đầy trời, Sơ Nhuế đi trên đường, từng giọt từng giọt nước mắt thấm ướt gương mặt lạnh như băng của cô, cô cúi thấp đầu, lưu lại trên tuyết từng dấu chân.

Sơ Nhuế ngồi xe taxi trở lại trường học.

Sư Âm nhận được điện thoại liền lập tức chạy ra cổng, lạnh đến co ro cổ. Khi nhìn thấy Sơ Nhuế, cô lập tức che ô chạy tới, nhìn thấy Sơ Nhuế một mặt đầy nước mắt.

"Sơ Nhuế, cậu...cậu làm sao vậy?"

Sơ Nhuế rất mệt mỏi, một chứ cũng không nói ra được, lắc đầu. Sư Âm thấy tạm thời không nên hỏi, vội vàng cầm tay Sơ Nhuế, nói: "Chúng ta đi, chúng ta về thôi."

Sư Âm đưa Sơ Nhuế về kí túc xá của mình.

Nữ sinh khoa cô rất ít, một phòng kí túc xá không nhiều người, bạn cùng phòng duy nhất của cô hôm nay đi ra ngoài chơi, đêm nay không về.

Lúc này Sơ Nhuế cần một nơi an tĩnh.

Trong phòng kí túc ấm áp, cùng với bên ngoài tuyết rơi kia như hai thế giới khác nhau.

" Trên người cậu đều là tuyết, cậu mau đi thay quần áo, phòng vệ sinh có máy sấy tóc----" Sư Âm vừa nói vừa nhìn vết máu trên tay Sơ Nhuế.

Cô không khỏi kêu lên: "Sao tay cậu có máu, cậu bị thương chỗ nào sao?"

Sơ Nhuế cúi đầu, từ từ giơ hai tay ra, đờ đẫn nhìn hồi lâu sau mới nói nhỏ: "Đây không phải là máu của mình..."

Là của Giang Hàn Úc. Là máu của Giang Hàn Úc.

Đến khi vào nhà vệ sinh, trong đầu Sơ Nhuế vẫn còn lập đi lặp lại: Không phải máu của cô, là của Giang Hàn Úc. Cô như bị ma nhập vậy, không ngừng rửa tay, không ngừng nghĩ đến câu đó.

Cuối cùng mất hết sức lực, hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên đất. Sơ Nhuế khóc không ra tiếng, nước mắt im lặng rơi.

Rõ ràng cô cố gắng kéo xa khoảng cách, cố gắng thoát ra, tại sao lại thương tâm khổ sở như vậy. Hóa ra cảm giác đau lòng là như vậy, hóa ra người khó chịu trước lại là cô.

Cho dù cô không muốn thừa nhận nhưng trái tim không nói dối được. Giang Hàn Úc không yêu cô, mà người thực sự động tâm, chính là cô.

Sư Âm ở ngoài tìm quần áo cho cô, điện thoại di động bỗng reo, là một số lạ. Đến từ thành phố Giang.

Sư Âm tiện tay nhận: "A lô!"

"Sơ Nhuế ở cùng cô sao?"

Một giọng nam trầm thấp, nghe không rõ có ưu tư gì.

Sư Âm chần chừ, liếc nhìn cửa nhà vệ sinh, đáp: "...Đúng vậy, cô ấy đang ở cùng tôi. Xin hỏi anh là...?

Đối phương không trả lời, giống như chỉ cần hỏi Sơ Nhuế có an toàn hay không vậy.

Hắn chỉ nói một chữ. "Ừ, được."

Sau đó liền cúp điện thoại.

Sư Âm mông lung, hồi lâu sau mới nhận ra người gọi điện thoại là ai.

Một đêm này, Sơ Nhuế cùng Sư Âm nằm trên chiếc giường nhỏ, tâm trạng cô ổn định hơn nhiều, không còn khóc nữa.

Nhắc tới, cô không biết tự lúc nào mình vì yêu mà khóc, thật yếu ớt. Cô chỉ nói với Sư Âm rằng Lương Vận Bạch hôm nay tới tìm cô, không nhắc đến những việc khác. Cô không nói đến việc xảy ra ở khách sạn.

Sư Âm đoán được chuyện không chỉ có vậy, nhưng Sơ Nhuế không muốn nó, cô cũng không truy hỏi.

Cô do dự một chút, nói: "Mình hình như...nhận được điện thoại của Giang Hàn Úc. Anh ta hỏi cậu có đang ở với mình không?"

Sơ Nhuế thất thần, rũ mi mắt, cả người toát ra đau thương.

"Sau này...mình với anh ta sẽ không gặp lại nhau."

Cô không nghĩ sẽ lại để mình trầm luân lún sâu. Đây là một cơ hội, nhân dịp này cô mãi mãi tránh thoát đi.

Sư Âm có chút kinh ngạc, cân nhắc một chút, lại đem lời nói nuốt trở vào. Cô không muốn làm Sơ Nhuế nghĩ lại chuyện đau lòng, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, tất cả sẽ tốt thôi, mau ngủ đi, ngày mai còn có giờ học sớm."

Sơ Nhuế gật đầu, nở nụ cười nhợt nhạt, nhắm mắt lại.

Cảm nhận được người bên cạnh hô hấp ổn định, xác nhận cô đã ngủ, Sơ Nhuế mở mắt ra.

Không ngủ được. Sơ Nhuế căn bản không ngủ nổi.

Nhắm mắt lại, trước mắt chính là hình ảnh trong khách sạn, Giang Hàn Úc cưỡng chế cô ở trên giường, hắn vừa ôn nhu vừa bạo lực hôn cô, còn có cổ áo choàng tắm bị xé toạc, đai áo rơi trên mặt đất----

Sơ Nhuế càng không quên được, cô cầm đồ trang trí của khách sạn, đập hắn bị thương, mặt hắn đầy máu, cùng với ánh mắt an tĩnh ấy.

Không có một chút tức giận.

Hắn không giận cô.

Hắn đối với cô tốt như vậy, cho dù cô đối với hắn như thế nào hắn đều không tức giận, thậm chí còn gọi điện thoại hỏi cô đã trở lại trường học chưa, có an toàn không---

Sơ Nhuế cảm thấy, cô như là nợ Giang Hàn Úc.

Cô thật xin lỗi hắn.

Lòng cô lại níu thành một đoàn, đau đến nỗi cô cuộn tròn cơ thể lại.

Quên đi.

Sơ Nhuế, quên đi.

Không muốn hay muốn, đều chấm dứt đi.

...

Bởi vì trận gió tuyết, trường học cho sinh viên nghỉ một tuần, cho học sinh có nhiều thời gian học tập hơn chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.

Năm nay khí hậu rất kỳ quái, tuyết rơi đặc biệt lớn, không ít người lo lắng sẽ có bão tuyết xảy ra.

Cũng may hơn một tuần lễ sau khi kỳ thi kết thúc, tuyết ngừng rơi, giao thông khôi phục lại, những sinh viên cũng có thể về nhà trong kỳ nghỉ đông.

Sơ Nhuế không tính về lại thành phố Giang, cô muốn ở lại trong trường học, tìm một công việc làm thêm. Nhưng Sư Âm lo lắng một mình cô con gái ở lại không an toàn, cứng rắn kéo cô đi mua vé xe, để cô cùng mình trở về nhà.

Sơ Nhuế không từ chối được, không thể làm gì khác hơn là cùng Sư Âm trở về, khoảng thời gian nghỉ đông này ở nhà Sư Âm.

Những ngày qua, Lương Vận Bạch cũng không quay lại tìm Sơ Nhuế. Sơ Nhuế thật sự không có tiền cho bà, cho dù đi vay, cô là một sinh viên cũng chẳng biết đi vay ở đâu. Huống chi, chính cuộc sống của cô cũng là vấn đề. Không có chỗ ở, không có công việc ổn định, chỉ có thể dựa vào chút tiền kiếm được khi đi phiên dịch lẻ tẻ cùng với việc làm thêm để sống.

Nhìn qua có chút thảm.

Cũng may Sơ Nhuế không phải người bi quan, có lẽ bởi vì từ nhỏ bà nội nuôi cô lớn rất tốt, giống như Lương Vận Bạch nói vậy, cô không bị khổ gì, cho nên tính lạc quan, sẽ không than khóc tự oán thương hại bản thân.

Giao thông trở lại hoạt động vào thứ hai, Sơ Nhuế và Sư Âm cùng đi một chuyến xe. Bởi vì tuyết rơi nhiều làm mọi người ai cũng mong muốn trở về nhà, ở trạm xe người người chen chúc nhau tấp nập.

Giữa dòng người đông đúc, Sơ Nhuế và Sư Âm khó khăn tìm thấy cửa soát vé. Người ngồi chuyến xe này rất nhiều, cả một hàng dài người xếp hàng, các hành khách đủ mọi tuổi tác. Vào thời điểm vào cửa soát vé, hàng ngũ bỗng nhiên rối loạn. Không ít người chen lấn, người phía sau chen nhau xông lên phía trước.

Sơ Nhuế bị dòng người đẩy tới đẩy lui, vé xe cầm trên tay để chuẩn bị vào cửa soát vé rơi xuống đất. Cô hốt hoảng khom người đi nhặt, nhưng đám người thật sự rất loạn, những bước chân bước qua cô liên tục, cô cơ hồ không thấy bóng dáng cái vé đâu.

Quá chật chội, lễ hội mùa xuân cũng không đông như vậy.

Sơ Nhuế bị kẹt đang rối rít theo dòng người bước về phía trước, suýt bị trượt chân té, may được người phía sau đỡ một cái.

Tình huống có chút hỗn loạn, không ít người cũng đã vào cửa soát vé, không khí mới có chút lưu thông, ở ngoài mới thoáng đãng một ít.

Nhưng Sơ Nhuế vẫn không tìm thấy vé xe. Trên nền gạch xám tro của trạm xe không có gì cả. Cô có chút luống cuống. May sao lúc này, người vừa mới đỡ cô khỏi ngã đưa tay ra trước mặt cô: "Chị, chị tìm cái này sao?"

Người con trai cao hơn Sơ Nhuế không ít, gương mặt thanh tú, toát ra hơi thở một thiếu niên ngây thơ. Áo len rộng màu trắng và áo khoác ngoài màu đen, phối đồ nhẹ nhàng khoan khoái lại sạch sẽ. Xem ra tuổi tác không lớn, có lẽ chỉ mười mấy tuổi.

Sơ Nhuế dừng lại vài giây, nhìn thẻ căn cước trong tay người con trai, nhìn thấy hình ảnh mặt cô trên đó. Cô vội vàng nhận lấy, không ngừng cảm ơn: "Cảm ơn, là của tôi, thật rất cảm ơn cậu."

Thuận tiện cũng đem chuyện vừa nãy cảm ơn luôn: "Mới lúc nãy cũng cảm ơn cậu."

Cậu con trai ngược lại có chút ngại ngùng, bên tai hơi ửng đỏ, có chút xấu hổ.

Sư Âm bị dòng người đẩy về phía trước đang đứng chờ Sơ Nhuế, thông báo xe sắp khởi chạy vang lên, Sư Âm vội vàng hướng phía Sơ Nhuế kêu: "Sơ Nhuế! Mau! Không kịp xe chạy bây giờ!"

Sơ Nhuế vội vàng xách hành lý, cầm vé xe, hướng cậu con trai nói "Cảm ơn" lần nữa, sau đó bước nhanh chạy về phía Sư Âm.

Cậu con trai đứng nhìn bóng lưng Sơ Nhuế hồi lâu, mới chợt nhớ tới mình cũng ngồi chuyến xe này----

May sao hai người kịp thời lên xe, ngồi xuống chỗ ngồi liền thở phào một cái. Vừa nãy hai người bọn họ một đường chạy như điên, bây giờ vẫn còn chút thở hổn hển.

"Đúng rồi, người con trai vừa nãy là ai? Hai người đang nói cái gì vậy?"

Sư Âm nhớ lại vừa nhìn thấy một màn kìa, tò mò hỏi.

Sơ Nhuế chưa kịp thở dốc, từ phía sau ba lô cầm ra một chai nước suối, vừa mở vừa nói: "Vé xe của mình bị rơi, cậu ta nhặt được."

"Oh~ là như vậy sao, mình còn tưởng rằng----"

"Tưởng rằng cái gì?"

"Tưởng cậu con trai kia tới xin cậu wechat nhe."

Sư Âm cười la liệt làm trò đùa, Sơ Nhuế không biết làm sao cười một tiếng: "Nghĩ gì vậy."

"Nhìn dáng dấp không tệ a, cậu không thích kiểu người này?"

Sơ Nhuế ngửa cô lên uống nước, uống hai ngụm mới nhìn Sư Âm một cái: "Không thích."

Sư Âm gật đầu, nói: "Cũng đúng, cậu thích người tỉ mỉ, có thể chăm sóc cho cậu, giống như----"

Cô bỗng nhiên dừng lại, ngậm miệng, từ balo lấy ra một gói hạt, cười hắc hắc nói: "Ăn hạt không?"

Sắc mặt Sơ Nhuế nhìn qua không có gì thay đổi, gật đầu một cái, "Có."

Thật ra cô biết Sư Âm suýt nữa nói ra miệng cái gì.

Thời gian cũng không bao lâu, mới mười mấy ngày mà thôi, nhưng cái tên Giang Hàn Úc này giống như đã biến mất trong cuộc sống của Sơ Nhuế. Chỉ cần cô không nhắc đến, Sư Âm cũng không đề cập tới, liền giống như không ai nhớ tên cái người này nữa.

Sơ Nhuế cất giấu sự rung động của nội tâm nhỏ bé, từ từ đóng nắp chai nước suối.

Xe chạy được nửa đường, Sơ Nhuế và Sư Âm đều có chút mệt, dựa đầu vào nhau ngủ.

Cho đến khi một người con trai đột nhiên xuất hiện trước mặt các cô.

"Chị, cuối cùng cũng tìm thấy chị."

Sơ Nhuế nửa tỉnh nửa mơ nhìn cậu con trai trước mắt, chính là người đã giúp cô nhặt vé xe kia.

Sư Âm cũng từ từ tỉnh lại, nhìn một chút cậu con trai gần ngay trước mắt này, ngờ vực nhìn về phía Sơ Nhuế.

"Chị, chị...chị cũng đi thành phố Giang sao?"

Cậu con trai cứ như chú chó nhỏ vậy, ánh mắt trong suốt một mực chăm chú nhìn Sơ Nhuế, bên tai nóng đỏ lên: "Em cũng đi thành phố Giang, chúng ta như vậy thật có duyên, cho nên..."

"Em có thể xin wechat của chị không?"

...

Sơ Nhuế ngây người.

Sư Âm suýt nữa không nhịn được bật cười.

Những người khác trong xe cũng đang nhìn bọn họ bên này, cậu con trai cởi mở thẳng thắn, một chút cũng không thấy xấu hổ, thậm chí còn lấy điện thoại di động ra đưa mã QR cho Sơ Nhuế.

Nhìn chiếc điện thoại di động đang ở giữa không trung, Sơ Nhuế sửng sốt hồi lâu mới cự tuyệt: "Xin lỗi."

Cậu con trai biểu tình mất mát quá rõ ràng, không biết phải phản ứng làm sao, ngây ngốc đứng đó.

Sư Âm giải vây, quét mã QR của cậu con trai, nói: "Người bạn nhỏ, chị thêm em, có chuyện gì sau này hãy nói, em mau trở về chỗ ngồi đi."

Cậu rất cảm kích nhìn Sư Âm một cái, thêm wechat xong, vẫn không chịu buông tha nhìn Sơ Nhuế.

"Chị, em tên Diệp Tư Dữ, năm nay 18, học ở trung học Tây Lâm, chuẩn bị tốt nghiệp."

"..." Sơ Nhuế lúng túng cười một cái: "Chúc em thi vào đại học thuận lợi."

Cậu con trai: "..."

Sau khi cậu con trai đi, Sư Âm mới không nhịn được bật cười, mới vừa buồn ngủ bây giờ liền tỉnh táo hẳn lên.

"Mình nói cậu nhóc đó muốn wechat của cậu, thật sự là tìm tới. Cậu nhóc này thật ngây thơ dễ thương nha."

Sơ Nhuế sờ cổ một cái, không nghĩ ra, "Chỗ nào dễ thương..."

"Không phải mẫu người của cậu nên dĩ nhiên cậu không nhìn thấy. Mình chỉ thích những người bạn nhỏ như vậy, mười tám tuổi hoạt bát, đáng yêu hơn nhiều so với những người tầm tuổi chúng ta."

"Vậy cậu thêm wechat là một chuyện tốt nha, chúc cậu sớm kết thúc ngày tháng độc thân."

"Mình là vì cậu, cũng là không để cho cậu nhóc kia lúng túng. Hơn nữa người cậu ta thích là cậu, cũng không phải mình. Cậu thật không suy nghĩ chút sao?"

Sơ Nhuế nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, nhàn nhạt trả lời: "Có thể có suy nghĩ gì chứ."

Cô bây giờ tự lo còn không xong, làm sao có tâm tư đi nghĩ đến mấy cái đó. Hơn nữa, cô đối với cái cậu Diệp Khiếu Tư kia không có quá nhiều cảm giác.

Thế giới rộng lớn như vậy, con người như những giọt nước trong biển, bọn họ sau này có thể cũng sẽ chẳng gặp lại nhau.

Sư Âm nhìn Sơ Nhuế buồn bã thất thần, không khỏi than thở: "Nếu thật sự thích anh ta, tại sao còn tự hành hạ bản thân."

Sơ Nhuế kinh ngạc, quay đầu nhìn Sư Âm.

Sư Âm bật cười một cái, nói: "Mình biết câu giả bộ, bộ dáng cậu bây giờ giống hệt như đang thất tình."

Sơ Nhuế nhìn đi chỗ khác, có chút né tránh. Lời giải thích đến miệng nhưng không nói ra được. Cô ngay cả bản thân cũng không lừa được, làm sao mà lừa được người khác.

Vừa nghĩ tới mình phải về thành phố có anh ta, cô tâm trạng lại càng mất mát.

Con người a, tốt hơn hết là đừng có nhiều cảm xúc.

...

Trở lại thành phố Giang, Sơ Nhuế đến ở nhà Sư Âm, cha mẹ Sư Âm đều biết hoàn cảnh của Sơ Nhuế, đối với cô rất nhiệt tình hoan nghênh.

Thành phố Giang so với Tây Lâm ấm áp hơn nhiều, mùa mưa cũng đã qua, mỗi ngày đều có nắng ấm.

Khoảng thời gian nghỉ đông này, mỗi ngày Sư Âm đều bận bịu giúp ba cô sửa xe, Sơ Nhuế cũng đi theo tới, thỉnh thoảng giúp cô làm chút chuyện. Còn có chị khóa trên sẽ đưa cho cô một ít tài liệu phiên dịch, giúp cô kiếm thêm chút thu nhập.

Cuộc sống trôi qua rất yên bình.

Giống như cái mùa hè nửa năm trước đó, chẳng qua là một giấc mơ.

Đáng tiếc yên bình luôn là sẽ bị phá vỡ.

Tới gần cuối năm, ba mẹ Sư Âm ra ngoài mua sắm đồ tết, để Sư Âm và Sơ Nhuế coi tiệm.

Sư Âm vừa mới sửa xong chiếc xe, trên tay còn cầm cờ-lê, bỗng một chiếc xe mui trần dừng ở cửa.

Xe thể thao sáng bóng đẹp đẽ, giá trị hẳn không nhỏ.

Ngồi ở chỗ tay lái là một người đàn ông, hai tay nhẹ nhàng khoác lên vô lăng, vẻ mặt buông lỏng lười biếng, híp mắt lại nhìn chằm chằm Sư Âm. Sư Âm bị hắn nhìn mấy giây, trong lòng sinh ra mấy phần khó chịu, không biết rốt cuộc hắn nhìn cái gì.

Sửa xong bánh xe người chủ xe quét mã trả tiền, cùng Sư Âm nói một tiếng liền lái xe rời đi, trước khi đi liền lưu lại ánh mắt nghi hoặc, một chiếc xe sang làm sao lại tới một tiệm sửa xe nhỏ bé bình thường như vậy.

Chờ không còn người ngoài, Hoắc Quân Xuyên mới đẩy cửa xuống xe, dáng cao chân dài, toàn thân âu phục rất đẹp mắt.

Hắn đến gần Sư Âm, nhìn kỹ thật lâu, mới xác nhận cô không phải người mình muốn tìm, liền mở miệng: "Xin lỗi, tôi tìm Sơ Nhuế."

Sư Âm nghe thấy tên Sơ Nhuế, lại nhìn cách ăn mặc của người đàn ông này, không khỏi nghĩ tới một người khác.

Cô lập tức cảnh giác hỏi: "Anh là ai?"

Hoắc Quân Xuyên cười một cái: "Em họ của Sơ Nhuế."

Sư Âm:?

Cô sao lại không biết Sơ Nhuế còn có một em họ?

"Sơ Nhuế là chị dâu tương của tôi, tôi cũng có thể coi là em họ của cô ấy chứ?" Hoắc Quân Xuyên nhìn Sư Âm tràn đầy nghi ngờ, giải thích thêm một câu.

Xong liền nghiêm mặt nói: "Tôi tìm cô ấy có chuyện."

Sư Âm đại khái biết được người trước mắt này...có lẽ là em họ Giang Hàn Úc.

Cô mặt không đổi sắc, trả lời: "Cô ấy không có ở đây."

"Vậy Sơ Nhuế ở đâu?"

"Không biết."

Hoắc Quân Xuyên cau mày một cái, sau đó nhìn chằm chằm mặt Sư Âm, kéo ra một nụ cười lớn: "Em gái nhỏ, nói dối thì mũi sẽ dài ra đó ~"

"..." Sư Âm che giấu chột dạ, nhúc nhích môi, "Dù sao thì cô ấy cũng không có ở đây."

"Không có sao, nếu cô ấy không có ở đây, tôi ở đây chờ. Cô ấy sẽ trở lại, đúng không?"

"..."

Hoắc Quân Xuyên ngắm nhìn bốn phía, nhìn thấy có phòng nghỉ ngơi, liền muốn đi vào trong.

Sư Âm bước nhanh, giang cánh tay chắn trước mặt hắn.

"Không được đi vào."

Chân mày Hoắc Quân Xuyên nhíu lên: "Hả?"

Sư Âm tìm một cái cớ: "Đó là phòng khách ngồi chờ."

"Không nghĩ tới một cái tiệm sửa xe nhỏ như vậy còn có phòng chờ." Hoắc Quân Xuyên cười lên, ánh mắt rơi vào cái cờ-lê trong tay Sư Âm.

Một giây kế tiếp, cờ-lê bị hắn cướp đi. Sư Âm không kịp phản ứng, liền bị tiếng đập làm bả vai run lên.

Đèn xe bên trái của chiếc xe thể thao bị Hoắc Quân Xuyên đập, mảnh vỡ rơi đầy cuống đất.

Sau đó hắn đem cờ-lê ném xuống đất, vỗ tay phủi phủi, quay đầu hướng Sư Âm cười: "Như thế nào, có thể sửa chứ? Tôi có thể vào trong ngồi chờ?"

...

Sư Âm ngây ngốc.

Người này...Đầu óc có vấn đề sao?

Chờ Sư Âm lấy lại tinh thần, Hoắc Quân Xuyên đã đẩy cửa phòng chờ.

Cô vội vã theo sau, nhưng chậm một bước.

Hoắc Quân Xuyên đã thấy Sơ Nhuế ngồi bên trong.

Sơ Nhuế sắc mặt hơi tái, ngồi trước laptop, tay phải còn đặt trên con chuột, duy trì tư thế cũ--- tư thế khi nghe thấy Hoắc Quân Xuyên nói tìm cô.

Hoắc Quân Xuyên nháy mắt, nhìn Sơ Nhuế một hồi, cười lên nói với Sư Âm: "Em gái sửa xe, em đây là gạt người mà."

Em gái sửa xe?

Sư Âm giận không có chỗ phát tiết, "Anh kêu bậy bạ cái gì đấy---"

"Chị dâu, lần đầu gặp mặt, tôi tự giới thiệu mình một chút."

Hoắc Quân Xuyên không để ý phản ứng của Sư Âm bên cạnh, tầm mắt nhìn chằm chằm vào Sơ Nhuế đang ngồi không nhúc nhích, nói: "Tôi là Hoắc Quân Xuyên, Giang Hàn Úc là anh họ tôi."

Lòng bàn tay Sơ Nhuế đổ một tầng mồ hôi, cô chậm rãi thu hồi tay mình, tránh ánh mắt của Hoắc Quân Xuyên, không lên tiếng.

Hoắc Quân Xuyên đi đến gần cô, lại bị Sư Âm ngăn lại.

"Có lời nói ở đây, đừng có đến gần như vậy."

Nhìn Sư Âm là bạn tốt của Sơ Nhuế, Hoắc Quân Xuyên nhịn, một bộ dáng dễ nói chuyện, "Được, tôi liền đứng ở nơi này nói."

Hắn lại nhìn về phía Sơ Nhuế, gương mặt nghiêm túc mấy phần, "Chị dâu, cùng tôi đi một chuyến."

Sơ Nhuế vẫn không lên tiếng, không có bất kỳ phản ứng nào.

Sư Âm thay cô hỏi: "Anh dẫn bạn tôi đi đâu?"

"Đi bệnh viện."

Bệnh viện----

Sơ Nhuế trong lòng bỗng run lên một cái.

"Anh họ nằm viện, tôi hy vọng chị có thể đi nhìn anh ấy một chút."

Sơ Nhuế hạ tầm mắt, giả bộ như mình cái gì cũng không nghe được, bắt đầu thu thập máy tính cùng con chuột. Cho tất cả vào balo, cô đeo túi đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Đi qua người Hoắc Quân Xuyên liền bị hắn kéo lại: "Chị dâu, anh họ nằm viện gần một tháng, chị đi nhìn một chút đi."

Nghe giọng của Hoắc Quân Xuyên, có vẻ Giang Hàn Úc thật sự xảy ra chuyện gì.

Sơ Nhuế dừng bước, cổ họng căng cứng, tay vô thức nắm chặt quai balo.

"Tôi...cùng anh ta không có quan hệ gì."

Hoắc Quân Xuyên cau mày: "Làm sao lại không có quan hệ? Chị không phải là vị hôn thê của anh ấy sao? Tôi không biết hai người cãi nhau hay là chuyện gì, bây giờ anh ấy nằm viện, chị sẽ không vô tình ngay cả nhìn một cái cũng không thèm nhìn chứ?"

"Tôi không phải vị hôn thê của anh ta." Sơ Nhuế tận lực giữ tỉnh táo, phủi sạch quan hệ với Giang Hàn Úc, "Cho đến bây giờ đều không phải."

"Đùa gì thế, anh ấy vì chị làm nhiều chuyện như vậy, chị bây giờ ở đây nói không có quan hệ gì." Hoắc Quân Xuyên tức giận, giọng điệu trở nên nặng nề.

"Trước tiên không nói tới chuyện khác. Vì chuyện mẹ chị đến tìm chị, anh ấy liền ném xuống việc ở công ty, một mình giữa gió tuyết lái xe đến Tây Lâm, chị có biết anh ấy suýt chết trên đường về hay không?"

"Tai nạn xe, mất máu quá nhiều, cấp cứu xong cũng không thèm tĩnh dưỡng bệnh, tự mình xử lý hết mọi chuyện của công ty, nằm viện nhiều ngày như vậy nhưng không xem mình là bệnh nhân, tôi khuyên anh ấy căn bản là vô ích."

Giọng Hoắc Quân Xuyên trở nên cầu khẩn, "Nếu không phải bây giờ không còn cách nào khác, tôi cũng sẽ không tới tìm chị. Chị đi thăm một chút, khuyên anh ấy một chút, có được hay không?"

Hoắc Quân Xuyên nói những chuyện này, Sơ Nhuế tất cả đều không biết.

Cô nhớ tới lần cuối nhìn thấy Giang Hàn Úc, đầu hắn đầy máu---

Hắn bị cô đập bị thương, cho nên trên đường trở về mới gặp tai nạn sao---

Sơ Nhuế không dám nghĩ, đáy mắt thoáng qua kinh hoàng, lòng cũng luống cuống theo.

"Nếu như không phải trong lúc anh ấy hôn mê đều kêu tên chị, tôi cũng không biết đến sự tồn tại của chị."

Hoắc Quân Xuyên những năm này đều ở nước ngoài, sau khi Giang lão gia qua đời mới cùng Giang Hàn Úc trở về.

Hắn không biết chuyện của Sơ Nhuế, hỏi qua tài xế cùng người giúp việc mới biết Giang gia hóa ra còn có một "Giang phu nhân".

"Bác trai sau khi đi, Giang gia chỉ còn một mình anh họ chống đỡ, anh ấy mà có chuyện gì---- chị dâu, chị coi như giúp tôi một chút, cùng tôi đến bệnh viện một chuyến đi."

Hoắc Quân Xuyên rất khẩn cầu, mặt đầy chân thành làm Sơ Nhuế không lỡ cự tuyệt.

Nhưng là...

Sơ Nhuế cắn cắn đôi môi trắng bệch, thấp mắt nhìn nền nhà, trong lòng đấu tranh một hồi, nói hai chữ.

"Xin lỗi."

Sau đó cô đi ra ngoài.

Hoắc Quân Xuyên còn muốn ngăn cô lại nhưng bị Sư Âm cản lại.

"Cô ấy không muốn đi, anh có ép cũng vô ích. Xe của anh bộ phận cao cấp như vậy, tôi không thể sửa, anh đi được rồi."

Hoắc Quân Xuyên và Sư Âm mắt lớn trừng mắt nhỏ, không để ý lệnh đuổi khách của cô, không phục nói: "Tôi không tin, tôi không tin cô ấy mặc kệ sự sống chết của bạn trai mình."

Sư Âm lắc đầu, không biết phải làm sao: "Bọn họ căn bản cũng không phải loại quan hệ mà anh nghĩ đó."

Hoắc Quân Xuyên sửng sốt một chút, vẫn cố chấp ý kiến của mình.

"Tôi không tin."

"Không tin thì không tin, tùy anh thôi."

"Cô ấy bây giờ ở nhà cô đúng không, tôi mỗi ngày sẽ ở cửa nhà cô chờ, đến khi nào cô ấy đồng ý thì thôi."

"...Anh đúng là đồ bệnh thần kinh."

Sư Âm không muốn nói lý với Hoắc Quân Xuyên, thúc giục hắn lái xe đi đi, đừng cản trở cô làm ăn.

Nếu Sơ Nhuế đã đi rồi, Hoắc Quân Xuyên cũng sẽ không ở lại đây, lái chiếc xe thể thao vỡ đèn rời đi.

...

Lúc Sư Âm về đến nhà, Sơ Nhuế đang ở trong phòng dịch tài liệu, nhìn tâm trạng như không bị ảnh hưởng gì.

Nhưng cô vẫn lo lắng hỏi một tiếng: "Cậu có ổn không?"

Sơ Nhuế đối mặt với laptop, ngón tay liên tục gõ chữ, trả lời: "Khá tốt a, tại sao lại hỏi như vậy?"

"Buổi chiều người kia..."

Sư Âm thận trọng, Sơ Nhuế ngược lại như không có chuyện gì cười một cái: "Cùng mình không liên quan."

...Là như vậy thì tốt.

Sư Âm lặng lẽ than thở, biết Sơ Nhuế đang quật cường chống đỡ. Cô đi tới kéo rèm cửa sổ ra, thấy dưới lầu một chiếc xe thể thao nổi bật, lẳng lặng dừng dưới ánh đèn đường. Người dựa vào xe, tư thế lười biếng thuần thục đốt điếu thuốc.

"Không phải chứ...Hắn đứng ở dưới lầu nhà chúng ta chờ..."

Sơ Nhuế dừng tay gõ bàn phím, hỏi: "Cái gì?"

Sư Âm chỉ chỉ ngoài cửa sổ: "Cái người em họ đó, nói gì mà mỗi ngày đều sẽ chờ ở cổng, không tin cậu sẽ không đi cùng hắn. Không nghĩ tới hắn làm thật."

Không chỉ tới, còn đổi xe.

Quả nhiên là người có tiền.

Sơ Nhuế đi theo đến bên cửa sổ, liêc mắt nhìn dưới lầu, khi nhìn thấy bóng người Hoắc Quân Xuyên bỗng dùng sức kéo rèm cửa, giống như sợ bản thân sẽ đổi ý. Tay cô siết chặt rèm cửa, hai mắt thất thần.

Sư Âm không nhìn được Sơ Nhuế như vậy, không nhịn được khuyên cô: "Thật ra thì bất kể người kia nói thật hay không, nhưng nói chung tính mạng là chuyện quan trọng, hay cậu đi xem một chút cũng tốt."

Sơ Nhuế cúi đầu, vô lực lẩm bẩm: "Nhưng là...Mình đã quyết định không gặp hắn nữa."

"Ai, cậu chỉ cần vượt qua rào cản trong lòng."

Sư Âm vỗ vỗ bả vai nhỏ yếu của Sơ Nhuế, coi như an ủi khích lệ cô.

Sơ Nhuế đứng tại chỗ, nội tâm giãy giụa, lặng lẽ kéo rèm cửa sổ ra, dưới màn đêm Hoắc Quân Xuyên vẫn còn đứng ở đó. Cô không dám đối mặt, lần nữa kéo rèm cửa vào.

Không được mềm lòng, Sơ Nhuế, không được mềm lòng.

Cô ở đáy lòng mặc niệm, cô gắng khuyên bản thân ác một chút, không nên quan tâm đến Hoắc Quân Xuyên, cũng không cần nghĩ đến Giang Hàn Úc.

Nhưng mà, cô không thể không lo lắng đến tình huống của Giang Hàn Úc----

Khoảng thời gian này nội tâm cô chịu đủ hành hạ, tự mình lừa dối là có thể quên đi sự tồn tại của Giang Hàn Úc.

Hóa ra hết thảy các thứ này cũng chỉ là giả tưởng.

Tự mình lừa dối bản thân.

Cô vẫn muốn gặp hắn, vẫn sẽ lo lắng cho hắn.

...

Lúc ăn cơm tối, ba mẹ Sư Âm vô tình nhắc tới chiếc xe sang đậu dưới lầu, không biết thân thích hay bạn bè nhà ai.

Sơ Nhuế và Sư Âm nhìn nhau một cái, yên lặng ăn cơm, không lên tiếng.

Hoắc Quân Xuyên đứng đến tận khi đêm khuya.

Sư Âm nửa đêm loạt xoạt không ngủ được, có linh cảm hắn vẫn còn đứng ở đó, liền đi đến bên cửa sổ nhìn. Người này, không nghĩ tới thật kiên trì, xem ra rất yêu thương anh họ nha.

Quay đầu nhìn Sơ Nhuế nằm nghiêng trên giường, nhìn qua có vẻ đã ngủ, nhưng Sư Âm biết, cô nhất định là chưa ngủ.

"Mình biết cậu chưa ngủ.", Sư Âm trở lại giường, hướng phía Sơ Nhuế nói, "Cái người em họ vẫn còn ở dưới. Nhìn dáng vẻ hắn khổ khổ chờ đợi, như là mong cậu đi nhìn anh ta một lần cuối vậy."

Sơ Nhuế từ từ mở mắt, đôi mắt hơi suy sụp.

"Mình thật sự không hiểu, yêu đương phức tập vậy sao. Dù sao mình cảm thấy, thích liền là vui vẻ, không thích chính là không thích. Nếu thích thì thuận theo trái tim, cần gì phải cân nhắc nhiêu như vậy chứ."

Sư Âm vỗ nhẹ sau lưng Sơ Nhuế nói tiếp: "Lo cho anh ta thì đi thăm một chút. Lúc này anh ta cần cậu, cậu không phải là cũng cần anh ta hay sao."

Sơ Nhuế không có phản ứng, Sư Âm cũng không nói tiếp, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ. Đang định tắt đèn, Sơ Nhuế rốt cuộc vén chăn xuống giường.

Sư Âm nhìn Sơ Nhuế mặc quần áo, cười một tiếng: "Hay là không nhịn được, phải đi bệnh viện?"

Sơ Nhuế mặc áo khoác thật dày, chột dạ tìm cớ: "Không có biện pháp, bị cậu thuyết phục."

Sư Âm nhếch mép, nhìn thấu bản chất, "Rõ ràng là chính cậu không bỏ được. Mình cũng biết cậu sẽ không nhịn được. Đi sớm về sớm, đi đường cẩn thận."

Sơ Nhuế gật đầu một cái, kéo khóa kéo áo khoác, ra cửa.

Dưới lầu, Hoăc Quân Xuyên chờ trong xe liền ngủ thiếp đi.

Đều nói lòng dạ đàn bà vô cùng tàn nhẫn, hóa ra là thật, chị dâu nhỏ lại ác như vậy. Nhìn bề ngoài không giống vậy, dáng dấp thanh thuần lại nhu nhược, chẳng lẽ anh họ bị vẻ ngoài này lừa sao?

Hoắc Quân Xuyên cảm thấy mình suy nghĩ một cách làm thật ngu xuẩn, người ta ở trong nhà yên ổn ngủ, hắn ở nơi này thức đêm bị gió lạnh thổi.

Không chịu được nữa chuẩn bị rút ra điếu thuốc, hắn nhìn thấy phía trước trong hành lang một bóng dáng nhỏ nhỏ màu trắng đi ra, chậm rãi đi tới phía hắn.

Định thần nhìn lại, Hoắc Quân Xuyên lập tức mở cửa xe vọt xuống vẫy tay: "Chị dâu---"

Lời nói bộc lộ ra vẻ vui sướng.

Sơ Nhuế hơi dừng bước, nhìn thẳng vào mắt hắn một cái, lại lần nữa đi về phía hắn.

Hoắc Quân Xuyên vội vàng thu hồi thuốc lá trên tay, chạy đến bên kia mở cửa xe cho Sơ Nhuế. Giống như sợ Sơ Nhuế đổi ý, chờ Sơ Nhuế ngồi xuống vào trong xe, hắn lập tức về chỗ, khởi động động cơ, đạp cần ga nghênh ngang rời đi.

Mùi thuốc lá trong xe có chút nặng, Sơ Nhuế hơi khó chịu, nhỏ giọng hỏi: "Tôi có thể mở cửa kính xe chút không?"

"Có thể có thể." Hoắc Quân Xuyên vội vàng ấn nút, mở cửa sổ.

Gió đêm thổi vào có chút lạnh nhưng không khí trong lành hơn rất nhiều.

"Chị dâu, xin lỗi, lúc nãy chờ chị có hút thuốc ở trong xe."

Sơ Nhuế hơi câu nệ kéo dây an toàn, lắc đầu:

"Không sao."

Hoắc Quân Xuyên tâm tình phá lệ tốt, vừa lái xe vừa nói: "Một hồi anh họ thấy chị, nhất định sẽ rất vui vẻ, những ngày qua anh ấy đều lạnh mặt, tôi còn tưởng mình đang sống ở Bắc Cực."

"Anh ấy..." Sơ Nhuế do dự, cuối cùng vẫn hỏi ra lời: "Tình huống như thế nào? Tai nạn có nghiêm trọng không?"

"Không nghiêm trọng lắm, đi tốc độ cao nên đụng vào hàng rào, không bị cái gì. Chủ yếu là đầu không biết làm sao lại bị thương, không giống như là đụng xe. Lúc ấy chảy rất nhiều máu, cả người hôn mê bất tỉnh."

"Chị cũng biết anh ấy bận bịu công việc, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ ở công ty đều phải do anh ấy quyết định. Anh ấy ở bênh viện đều không nghỉ ngơi, tôi chính là muốn đi tìm chị đi khuyên một chút, để cho anh ấy chú ý sức khỏe."

Sơ Nhuế sững sờ hồi lâu, có lẽ...đều là do cô.

Là cô đập Giang Hàn Úc bị thương.

Vết thương ở đầu của hắn, là do cô.

"Bây giờ tôi đến có sao không, có làm phiền anh ấy nghỉ ngơi?"

"Không có không có, anh ấy không tới hai ba giờ sáng sẽ không ngủ, đảm bảo bây giờ vẫn còn đang xử lý chuyện làm ăn."

Đúng như Hoắc Quân Xuyên nói, giờ này Giang Hàn Úc quả thật vẫn chưa ngủ.

Người không ở công ty, công việc chất dống quá nhiều.