Nguy Hiểm Cự Ly

Quyển 3 - Chương 8: Gương mặt dễ gần




Đầu bên kia là tiếng cười ha hả của Giang Hằng, sát thủ tức giận gầm vào ống nghe. “Nên lo cho anh trước đi!”

Giang Hằng từ bờ tường nhảy tới nóc của một tòa nhà, còn chưa kịp thu tiếng cười, bên dưới đã vang lên tiếng chó sủa, một con chó săn đang gầm ghè, tư thế ưu nhã đứng ở chỗ cách hắn ba trượng.

“Gặp quỷ mà!” Giang Hằng đá bay con chó canh cửa, cảnh sát cũng đã đuổi tới.

“Tự tiện xông vào nhà dân thì phải trả giá.” Vu Tử Thạc cười cười, nhìn con dao đâm vào nóc xe mình, để lại một vết rạch sâu hoắm, xém chút đánh nát cửa sổ xe, không kìm được đổ mồ hôi lạnh.

Một bên là hacker bị cảnh sát đuổi tới mức vượt tường trèo nóc nhà, tiếp theo đụng phải lãnh địa chó săn, bên còn lại là sát thủ đối diện với người Tân Cương cầm dao uy hiếp, các thành quản tức giận không thôi, sau lưng còn có đội ngũ xe cảnh sát đuổi theo sát nút. Tình trạng trước mắt, bọn họ ai cũng không có tư cách cười ai.

“Anh cảm thấy, lần này trở về có phải nên mua một quyển [Sổ tay du lịch Trung Quốc] không?” Vu Tử Thạc lấy khăn tay ra, phất phất trong xe, nghe nói phương thức hòa giải này rất có tác dụng tại Trung Quốc, sau đó mở cửa xe ra.

“Hoàn toàn tán thành. Anh có thể quẹt thẻ của tôi, mua hai quyển.” Phía trước là đường lớn, Giang Hằng tăng nhanh tốc độ, đây là lần đầu tiên hắn tán thành kiến nghị của Vu Tử Thạc đến thế.

Còn chưa đợi được Giang Hằng trả lời, một người Tân Cương đã đâm dao vào chiếc khăn tay trắng, mẹ nó ai nói có tác dụng hả!

Vu Tử Thạc ném khăn tay đi, nhảy lên né tránh lưỡi dao, một cước đá thẳng vào một thành quản.

“Mua sách về Tân Cương trước đi, tôi cảm thấy rất cần thiết, không quẹt thẻ của anh cũng được.”

Giang Hằng nhảy xuống tường vây, vừa đáp đất hoàn mỹ, đã xém chút bị chiếc xe điện vừa vượt đèn đỏ tông phải, hận không thể đạp nát bánh xe của đối phương, nghiến răng nghiến lợi nói: “Người ở đây quả thật có tố chất tốt.”

“Đừng quên anh cũng có một nửa huyết thống Trung Quốc!” Liên tiếp tránh mấy lần minh đao ám tiễn, Vu Tử Thạc liếc thấy trong con hẻm không xa có một cái nấp cống dẫn xuống đường cống ngầm, chợt nghe Giang Hằng cao giọng đáp: “Anh dám nói anh không có?”

Tiện tay cầm một miếng bánh mã nhân đập vào mặt người Tân Cương, lại nghe thành quản gầm lên: “Hoàng kim vạn lượng cũng không bằng một ký mã nhân, mẹ nó mày dám lãng phí vậy hả!! Tôn tử mày chết chắc rồi!!!”

“Này, đây quả thật là thứ thức ăn đắc nhất mà tôi từng nghe đó, ông chủ.” Nói xong, Vu Tử Thạc có chút luyến tiếc nhìn miếng mã nhân, rồi xoay người chạy về phía đường cống ngầm.

“Trung Quốc đúng là đất lớn vật nhiều.” Giang Hằng vẻ mặt nghiêm túc cảm thán, làm sao hắn cũng không nghĩ tới, hai người bọn họ lại bị cảnh sát giao thông bức tới mức độ này, may mắn là, lúc này có một chiếc taxi ‘trống’ đang chạy tới.

“Ai nói không phải chứ.” Vu Tử Thạc vừa đến cạnh nấp cống, nhất thời ngửi được mùi thúi bên dưới. “Xem ra hành trình xanh hóa của thành phố chỉ có vẻ ngoài. Ai tới nói cho tôi biết Bắc Kinh rốt cuộc làm sao thầu Olympic thành công vậy?”

Kế hoạch thoát bằng đường cống ngầm tuyên cáo thất bại, hai người nhanh chóng chạy lên xe ý đồ cản xe, năng lực phản ứng của cảnh sát giao thông càng nhanh hơn, rất nhanh đã đuổi tới sau lưng.

Bên kia, xe taxi đó cư nhiên làm lơ Giang Hằng đang vẫy, nhanh như điện xẹt qua trước mặt hắn.

“Tôi còn phát hiện taxi nơi này cự tuyệt khách…” Giang Hằng nghiến răng nghiến lợi.

“Không còn cách nào, ông chủ lớn như anh đều có thói quen tự lái xe mà.”

Vu Tử Thạc cười lạnh nhảy vọt qua tường vây bên phải, cảnh sát giao thông sau lưng vẫn không buông tha, thành quản cũng gia nhập vào hành động của họ, có lẽ còn có người Tân Cương…

“Tôi quả nhiên vẫn bội phục nhất là nghị lực kiên cường của người Trung Quốc.” Giang Hằng nghiêng đầu nhìn cảnh sát giao thông sau lưng, bọn họ đã đuổi theo hắn tám con đường rồi.

“Nếu không anh nghĩ hai mươi lăm ngàn dặm trường chinh là từ đâu ra?” Vu Tử Thạc chạy vào công viên trước mặt, nơi đó có một cánh rừng khá rậm, vừa hay có thể che giấu người trong đó, xem ra là chỗ tốt để nấu thân. “Nếu toàn đường chạy marathon có hai mươi lăm ngàn dặm, người thắng tuyệt đối là người Trung Quốc, tôi có thể cược một bữa cơm với anh.” Mà bên phía Giang Hằng, hắn cuối cùng cũng thành công nhảy lên một chiếc xe trống, đóng cửa, hắn thở dốc nói: “Tôi an toàn rồi, anh tự cầu đa phúc đi. Nếu còn sống trở về thì tôi mời anh hai bữa.”

“Làm ông chủ không phải nên quan tâm cấp dưới sao?… Này?”

Thấy điện thoại đã ngắt, Vu Tử Thạc nghiến răng, nhét di động vào túi, chui vào một lùm cây, lại đụng ngay một đôi tình nhân đang thân thiết, nụ cười bật trên khóe miệng.

“Các bạn.”

Người nam nghe tiếng vang ngẩng đầu lên. “Đừng nói với tôi anh tới dọn dẹp.”

Vu Tử Thạc cười kéo cô gái đã bị cởi một nửa quần áo vào lòng, họng súng nhắm vào bụng tên con trai. “Đừng lên tiếng.”

“Hiện, hiện tại cảnh sát dọn dẹp còn mang theo súng sao?!” Tên con trai hạ giọng lên tiếng hỏi, vẻ mặt cổ quái không tả nổi.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân, đầu tiên là một cảnh sát giao thông đi tới, vén lùm cây lên nhìn nhìn, nhịn không được mắng: “Phi, chơi 3P.” Quay sang hỏi đội trưởng: “Đội trưởng, chúng ta có lo chuyện này không?”

“Lo cái rắm, chuyện của đội trị an đừng dính vào.” Đội trưởng liếc một cái, chỉ cửa sau nói: “Chắc là chạy từ đó rồi, chúng ta đi.”

Tiếp theo là người của thành quản, đại thúc ôm tay lắc đầu: “Chuyện thương phong bại tục này cũng làm ra được!”

Cuối cùng là người Tân Cương, lầm bầm thù thì mấy câu nghe chả hiểu nổi, phát ra mấy tiếng cười dâm đãng, rồi cũng bỏ đi.

Vu Tử Thạc buông cô gái trong tay ra, cất súng đi, tựa hồ tất cả đã xong, trận kịch náo nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn cuối cùng đã hạ màn, tên con trai kia hỏi một câu: “Anh bạn, súng của anh là thật hả?”

Vu Tử Thạc không đáp, tất cả dường như quá ly kỳ, vượt quá thực tế, y xoa mắt, ẩn ẩn nghe thấy tiếng di động run lên, mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ngồi trong xe, hơi gió ấm thổi lên người, ngoài cửa sổ là ánh đèn vàng nhạt có phần chói mắt. Ngủ rồi thì không nói, nhưng mà còn nằm mơ giấc mộng ly kỳ cổ quái như thế sao? Y ấn phím điện thoại, đầu kia vang lên giọng nói của Giang Hằng, mang theo trách cứ: “Tại sao không nghe máy?”

“Tôi… tôi không biết.” Sờ sờ mũi, Vu Tử Thạc nhìn xung quanh, vẫn là chỗ Dương Trường An đã xuống xe. Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Y nhớ rõ ràng y đã nổ máy, sao lại đột nhiên ngủ rồi tỉnh lại ở đây?

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lần này giọng nói của Giang Hằng rõ ràng đã bắt đầu khẩn trương.

“Có thể là mệt quá, nên ngủ quên. Anh và Ngụy Phong ở cùng nhau sao?” Vu Tử Thạc xem đồng hồ đeo tay, 22h15’, Dương Trường An đi lúc 20h25’, y ngủ không lâu.

Câu nói của Vu Tử Thạc rõ ràng là một kiểu phô diễn, Giang Hằng nhíu chặt mày, trầm giọng nói: “Ngụy Phong ở cạnh tôi, anh ta nói sở dĩ hôm nay tới quán bar đó, là vì anh ta nhận được tin nhắn của Tiêu Hồng.”

“Vậy thì thú vị rồi đây, theo lý mà nói chuyện này chỉ có hai người bọn họ biết.” Lẽ nào Ngụy Phong cảm thấy Tiêu Hồng sẽ cản đường mình? Không, điều này không hợp lý, biểu hiện của Ngụy Phong không giống như diễn kịch, hơn nữa, nếu sớm đã có mưu tính, Ngụy Phong sẽ không rơi vào cảnh ngộ bị truy nã.

“Quả thật, nhưng Tiêu Hồng lại nói hắn nhận được email của Ngụy Phong.” Giang Hằng sờ sờ chút râu vừa phúng ra dưới cằm, vì hành trình quá vội vàng, hắn không có thời gian để chỉnh trang cho mình.

“Tôi nghĩ tôi biết đây là chuyện gì, có lẽ cần nên xác định một chút.” Nếu Ngụy Phong và Tiêu Hồng đều không biết rõ chuyện, vậy khả năng chỉ có một, nghi phạm có thể đồng thời có được di động của Tiêu Hồng và mật mã vào email của Ngụy Phong, nhất định đến từ bên trong nội bộ công ty quản lý.

“Tôi đoán là người quản lý.” Giang Hằng hiểu Vu Tử Thạc nghĩ tới cái gì, nếu là người trong nội bộ công ty quản lý, tất nhiên có thân phận khác với người khác, người quản lý nắm giữ hoạt động thường ngày của minh tinh là khả năng lớn nhất. Nhưng hiện tại Tiêu Hồng bất tỉnh nhân sự, điểm này không thể nào được chứng thực từ chỗ hắn.

Nắm tay Giang Hằng đột nhiên siết chặt: “Không tốt, Tiêu Hồng gặp nguy hiểm.”

Bất luận đứng sau rốt cuộc là ai, đều cần phải thừa nhận thủ đoạn của người này rất cao minh. Hắn lợi dụng cách thức liên lạc giữa Tiêu Hồng và Ngụy Phong để gửi tin cho nhau, cho dù bọn họ đều bị giết, cũng chỉ bị phía cảnh sát hoài nghi bọn họ có ý tổn thương lẫn nhau. Mà một khi Tiêu Hồng tỉnh lại nói sự thật, thủ đoạn này sẽ phí trắng.

“Tôi đi tìm Tiêu Hồng, anh đi điều tra người quản lý.” Vu Tử Thạc cúp máy, khởi động xe, ngay lúc đó lập tức cảm thấy phần cổ truyền tới cơn đau nhói, sờ lên, rồi mở ra trước mặt, nhưng lại không thấy bất cứ gì.

Giang Hằng lắc đầu dưới ánh nhìn chú mục của Ngụy Phong, trên gương mặt cương nghị lộ vẻ không biết làm sao. “Thật không biết ai mới là ông chủ.”

“Nhìn tôi làm gì, anh lại đi thích dạng đó.” Cảm xúc của Ngụy Phong đã bình ổn, câu này nếu so với ganh ghét, có lẽ giống như châm chích hơn. Hắn đan mười ngón vào nhau, đặt lên đùi. “Nói thật các anh hoài nghi người quản lý của tôi thì rất vô lý, Lando đối với tôi rất tốt, hơn nữa, tôi và Tiêu Hồng chết thì đối với anh ta và đối với công ty có chỗ nào tốt đâu?”

“Anh nói anh ta đối với anh rất tốt?” Giang Hằng lầm bầm câu này, giống như đang suy ngẫm.

Trong không khí an tĩnh, có thiêu thân bay ngang qua đèn đường.

“Đúng vậy, bất cứ ngày lễ nào tôi cũng đều nhận được quà của anh ta, có lúc là bức tranh tôi thích nhất, có lúc là chocolate, có lúc là hoa.” Ngụy Phong hồi tưởng, khóe miệng hiện lên nụ cười, dưới ánh đèn càng thêm tuyệt mỹ. “Nếu người như vậy có thể hại tôi, vậy tôi không biết còn có ai không hại tôi nữa.”

Thấy Giang Hằng trầm mặc, Ngụy Phong chuyển mắt ra cửa sổ: “Nói ra thì, hình như anh từng tặng hoa cho tôi.”

Một câu kéo suy nghĩ của Giang Hằng trở về tối hôm đó, sau bó hoa lộ ra gương mặt của Vu Tử Thạc, ý cười khuếch tán trong mắt.

“Anh lại cười rồi.” Ngụy Phong cũng cười theo, trước đây hắn rất ít khi thấy người này cười. Nụ cười của hắn thật ra rất dễ cảm nhiễm, khiến người khác cảm thấy ấm áp.

“Tôi cười?” Giang Hằng sờ khóe miệng, sau đó nghiêm túc gật đầu: “Đúng là cười.”

“Tôi hy vọng anh cười nhiều hơn.” Tay Ngụy Phong ấn lên gối Giang Hằng, thân thể ngã về trước, khoảng cách giữa họ trở nên gần hơn. “Tôi nghĩ thông rồi, sát thủ đó quả thật thích hợp với anh hơn tôi, anh ta có thể khiến anh cười như vậy. Tuy tôi vẫn không cam tâm lắm, nhưng trong lòng tôi, vẫn hy vọng anh có thể hạnh phúc hơn.”

“Anh luôn trầm mặc, tôi cảm thấy anh không giỏi biểu đạt tình cảm, như vậy rất dễ bỏ lỡ nhiều thứ.” Trong mắt Ngụy Phong ngưng đọng sự chân thành, hắn rất ít khi nói nghiêm túc như thế, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy không mấy thích ứng nên lúng túng cười, “Hôm nay tôi về trước, anh yên tâm, tôi sẽ không chạy loạn làm ra nhiều phiền phức nữa đâu.”

“Tôi sẽ tìm nơi an toàn hơn, anh biết ở đâu có thể tìm được tôi.” Nói xong, Ngụy Phong mở cửa xe, nhảy xuống xoay người nói: “Cảm ơn anh và bạn của anh đã nỗ lực vì tôi và anh tôi như vậy, nhưng tôi sẽ không chúc phúc các anh, tôi chỉ chúc phúc anh.”

Trước bệnh viện được bảo vệ nghiêm ngặc, Vu Tử Thạc mặt chiếc áo blouse trắng mới ‘mượn’ được, nhận điện thoại của Giang Hằng. “Thế nào, tạm biệt tiểu tình nhân của anh rồi sao?”

“Tôi chỉ có một tình nhân, anh ta đang nghe điện thoại của tôi.” Giang Hằng nghiêm chỉnh nói, dưới gọng kính lộ ra nụ cười rực rỡ, “Người quản lý đó quả thật đáng nghi, sự quan tâm của hắn đối với Ngụy Phong vượt quá mức bình thường.”

Tặng danh họa thì còn có thể lý giải, nhưng tặng hoa, tặng chocolate… điều này không phải chỉ có fans mới làm sao? Có lẽ trong lòng người quản lý, Ngụy Phong không chỉ là một nghệ sĩ dưới tay hắn, mà còn là đối tượng của hắn.

“Anh muốn nói là, một mặt anh ta xem Ngụy Phong là nghệ sĩ của công ty, một mặt lại giống như fans cuồng nhiệt yêu mến Ngụy Phong?” Vu Tử Thạc dựa vào tường, câu này của Giang Hằng nhắc nhở chứng cớ đã bị y bỏ qua. “Trước đó tôi có xem qua tư liệu của Ngụy Phong, trên đó ghi chú mấy tin tức không nổi bật, vừa khéo có vài cơ hội đi lưu diễn chi phí hạn chế hoặc những tiết mục nghệ thuật tổng hợp trên truyền hình, các đối thủ cạnh trang của Ngụy Phong không phải ngoài ý muốn bị thương, thì là chết.”

Phương tiện truyền thông cho rằng Ngụy Phong nhờ vào vận may, một đường thuận gió. Thật ra, không đơn giản như vậy.

“Nếu suy luận thành lập, chỉ sợ trong mắt người quản lý đó, chuyện hắn làm là hợp lý, bảo vệ ‘đối tượng’ của mình.” Cụ thể hơn thì, chỉ sợ phải dùng tâm lý học tội phạm để phân tích.