Bất cứ câu nói nào được Giang Hằng dùng giọng nói thấp trầm nóng bỏng này nói ra cũng đều trở nên rất phiến tình, Vu Tử Thạc cong miệng lắc đầu, “Sao anh có thể như thế?” Trán dán sát vào lồng ngực của Giang Hằng, có thể cảm thụ được nhịp tim của đối phương, thân thể căng cứng đã hoàn toàn thả lỏng, khoái cảm khiến người vui sướng từng đợt từng đợt ập tới, “Enya nói rất đúng, tôi trúng độc rồi, là độc anh hạ vào tôi.”
“Vậy rất tốt, nói thử xem anh đã nghiện rồi sao?” Cười thấp một tiếng, Giang Hằng kéo đầu Vu Tử Thạc lại, ôm y thật mạnh.
“Anh đang nói là ỷ vào thuốc, đừng gom lại mà bàn, tôi còn chưa tới mức độ đó…” Y bất mãn phản bác, động tác đột nhiên xuyên sâu vào ngắt đứt lời muốn nói của y, Vu Tử Thạc giống như báo thù cắn một cái vào ngực Giang Hằng.
Tư duy cuồng loạn còn chưa bình ổn, huyết dịch sôi sục dâng lên đầu, kêu gào như muốn xé nát lý trí.
“Vu Tử Thạc…” Giọng nói thâm tình, hòa làm một thể với cơn mưa tới ầm ầm bên ngoài. Giang Hằng ôm người này thật chặt, giống như không giam cầm y như vậy, thì bất cứ lúc nào y cũng có thể chạy thoát. Xung động quấy nhiễu đầu óc, nhiệt ái cuồng liệt như ngọn lửa, dâng trào đáy mắt, bừng bừng thiêu đốt. “Tôi sẽ không buông tay để anh đi nữa, cả đời này anh đừng mơ thoát khỏi tôi!”
Sẽ không buông tay, câu này từ khi bọn họ quen biết tới nay, Giang Hằng không chỉ từng nói qua một lần. Nhưng không nhiệt liệt lại mù quáng như hiện tại, khiến người nghe không nhịn được cảm thấy hưng phấn tới toàn thân phát run.
Thế giới giống như đột nhiên chìm vào một mảng trầm tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, cùng tiếng huyết dịch dâng trào. Chiếc đồng hồ kiểu cũ treo trên tường, kim chỉ phút không ngừng di động…
Mây đen tan đi, bầu trời lại trong xanh, ánh sao lấp lánh, trăng lặn mặt trời lên, ánh sáng màu vàng chiếu rọi trên da thịt xích lõa.
Một đêm không mộng, sát thủ ngồi dậy, lười biếng duỗi người, ngáp một cái. Cửa phòng ngủ đang mở, từ vị trí của y có thể thấy được phòng khách một mảng phế tích do tối qua, bắt đầu chỉ là sô pha, bất tri bất giác liền phát triển lên giường, bọn họ trao đổi mấy vòng, hai người cuối cùng đều kiệt quệ cạn sức, tới mức ngủ lúc nào, cụ thể làm bao nhiêu lần cũng không nhớ rõ.
“Sớm.” Giang Hằng xoay người ôm Vu Tử Thạc, cánh tay đi thẳng lên trên, “Cà phê?”
“Tôi rất muốn, nhưng không kịp.” Y và chuột đồng đã hẹn giờ. Mái tóc rối loạn bị vuốt ra sau đầu, Vu Tử Thạc cúi đầu hôn môi Giang Hằng, “Mấy ngày nay không có số hiệu mới sao?”
Không bỏ qua nụ hôn đơn giản này, Giang Hằng tiếp tục kéo dài thật sâu. Cánh tay buông ra mò tới di động dưới gối, hắn mở hộp thư, “Đáng tiếc, cuộc sống bình ổn luôn luôn ngắn ngủi.”
“Vậy chúc anh may mắn.” Ngắn ngủi trong nửa phút, Vu Tử Thạc đã mặc xong sơ mi và quần âu, cầm áo khoác đi tới trước giường, hôn lên trán Giang Hằng. Y đột nhiên cười lên, lộ ra hàm răng trắng, ánh sáng rọi vào khiến người ta không khỏi nảy sinh hảo cảm với gương mặt tươi cười này. “Khi cần thiết thì nhớ tìm Ford giúp đỡ.”
Sát thủ cười dặn dò hắn, Giang Hằng không nhớ trước kia Vu Tử Thạc lại thích ‘lải nhải’ như vậy, bất luận thế nào, sự trao đổi giữa họ nhiều lên là chuyện tốt, hơi nhướng môi cười, hắn hôn nhẹ lên môi đối phương, “Tôi biết rồi, còn có nữ thanh tra nữa.”
Công viên sáng sớm không có nhiều người, thỉnh thoảng có người đang tập thể dục chạy ngang. Đám bồ câu đang kiếm ăn gần đó bị tiếng bước chân xua đi, vụt một cái toàn bộ đều bay lên, để rụng vài cộng lông trắng.
“Ô, đã lâu không gặp, Vu Tử Thạc.” Chuột đồng bị thọt, khập khiễng đi tới chỗ sát thủ. Chuột đồng là người vô cùng thấp điệu, đứng trong đám người nhất định sẽ không bắt mắt, nhưng người từng tiếp xúc với ánh mắt ông ta, nếu thông minh một chút sẽ hiểu, ông ta không phải là người đàn ông đơn giản.
“Klein Minton, tôi muốn cùng ông nói chuyện về Gimson.” Đi thẳng vào vấn đề, Vu Tử Thạc cho rằng ở trước mặt chuột đồng bất cứ hành động giả trang khách sáo nào cũng không cần thiết, vì, đều vô dụng. Khi nghe tới cái tên Gimson vẻ mặt của chuột đồng là âm trầm, không giống cảm giác nhanh chóng biến hóa âm trầm gian xảo của ông ta lúc thường, ông ta thậm chí quay đầu lại xác nhận ánh mắt Vu Tử Thạc, “Cậu muốn biết cái gì?”
“Tôi muốn biết hiện tại ông ấy đang ở đâu.” Con mắt màu hổ phách cao quý lộ ra sát khí âm lạnh, nó là ánh mắt của thần chết.
“Tại sao cậu cảm thấy tôi sẽ biết?” Câu hỏi ngược thông minh, chuột đồng không nói ông ta biết chỗ ở của Gimson, cũng không nói ông ta không biết.
“Vì ông để ý ông ấy.” Vu Tử Thạc rất rõ ràng, chuột đồng là cảnh sát không để ý chuyện vượt giới hạn, nhưng hắn nhất định sẽ mượn tay người khác làm sạch sẽ mọi chuyện. Đích thân ra mặt cảnh cáo Reger Wenskhôngl đã nói rõ sức nặng của Gimson trong lòng ông ta, ông ta không muốn để nhiều người biết tới sự tồn tại của Gimson, “Ông luôn bảo vệ Gimson, cho dù tôi không biết tại sao ông muốn làm vậy.”
“Đưa pin điện thoại cho tôi.” Chuột đồng không muốn cuộc nói chuyện tiếp theo bị người thứ ba biết được, tiếp đó hắn thấy Vu Tử Thạc rút hai tay khỏi túi, một tay là pin, một tay là điện thoại, y đã đoán được ông ta sẽ đưa ra yêu cầu này.
“Gimson đã từng nói qua cậu là tiểu quỷ thông minh nhất ông ấy từng gặp!” Chuột đồng không nhịn được cười ha ha, rất nhanh lại thu đi nụ cười, “Tôi có thể kể cho cậu nghe một câu chuyện.”
Gió nhẹ thổi, đám mây trên trời thay đổi hình đạng, chuột đồng đưa mắt nhìn phương xa, “Trước kia có năm người đàn ông, không, là năm cậu bé trai, chúng cùng trưởng thành, ôm những lý tưởng bất đồng. Cha mẹ của đứa bé trai đầu tiên đã mất trong cuộc khủng bố tập kích, nó phát thệ sẽ khiến những kẻ đó phải trả giá, nó cẩn thận che giấu dã tâm của mình, mở rộng thế lực, cuối cùng cũng có thể bước ra phòng làm việc ở Nhà Trắng.”
“Ông là nói Leon.” Leon Panetta trước kia từng tổng tham mưu trưởng tại Nhà Trắng, năm 09 Obama đã đề cử ông làm giám đốc cơ quan tình báo, điều khiến người ta không thể tin là, Leon trước đó chưa từng có kinh nghiệm đảm nhận chức trách nào trong cơ quan tình báo. Lời của chuột đồng chứng minh những đánh giá này là sai, Leon không phải không có kinh nghiệm, chỉ là không ai phát giác được dã tâm của ông ta.
“Nói chuyện với cậu thật sự là không thể thả lỏng chút nào.” Chỉ qua vài câu nói đã đoán được đối tượng ông đang tường thuật là ai, chuột đồng biết tiếp theo ông càng cần phải cẩn thận, “Đứa bé trai thứ hai có lẽ là may mắn nhất, nó có gia đình hoàn chỉnh, và một người vợ ưu tú. Sau sự kiện 911 nó quyết định căn cứ theo tình báo hiện có dựng lên một hệ thống trí năng có thể dự báo dược khủng bố tập kích, cũng chính là thứ mà các cậu hiện tại sử dụng.”
“George Foreman.” Vu Tử Thạc vuốt cằm, khóe môi nhếch lên nụ cười gian xảo lại âm trầm, “Tôi sớm đã cảm thấy hệ thống này không đơn giản như thế.”
Nếu không có quyền hạn của NSA (Cơ quan an ninh quốc gia Hoa Kỳ), muốn công khai lấy được tin tức tình báo của công dân chỉ sợ còn khó hơn lên trời. Phó cục trưởng George Foreman lại là người phụ trách an ninh mạng, các cơ quan truyền thông và các cơ quan bảo vệ cơ sở hạ tầng, người có thể cung cấp tình báo và tư liệu đủ để nghiên cứu tạo dựng hệ thống, trừ ông ta ra còn có ai?
“Đứa bé trai thứ ba thì vào FBI.” Giống như phát giác được bất luận miêu tả thế nào cũng bị đối phương bắt được đầu mối, chuột đồng dứt khoát nói thẳng, “Đứa bé thứ tư là tôi, vì người nhà bị sát thủ liên hoàn vượt ngục giết hại, tôi quyết định trở thành một cảnh sát tư pháp, bắt những kẻ đáng chết này.”
Con mắt màu ám trầm, chuột đồng cười lạnh, “Còn một đứa bé trai nữa, nó và bốn đứa kia không giống nhau.”
“Nó trở thành kẻ phạm tội.” Bầu không khí xung quanh dường như đột nhiên ngừng lại, Vu Tử Thạc híp mắt nhìn chuột đồng, “Nó thay các ông giết người.”
“Cậu không thể tưởng tượng được Gimson đã trải qua những gì, mới đầu chúng tôi chỉ cảm thấy ông ấy rất trầm mặc, là một người không giỏi nói chuyện giao thiệp.”
Tuy tránh né không hỏi, nhưng Vu Tử Thạc biết chuột đồng đánh giá không sai, đây chính là Gimson mà y quen biết, giống như biết rõ trầm mặc lặng lẽ mới là quy tắc sinh tồn lớn nhất, Gimson rất ít khi mở miệng nói chuyện.
“Cậu biết không, vị trí của bốn chúng tôi, chúng tôi đại diện cho pháp luật và trật tự. Gimson lại chỉ thích giết người, đoạt đi tính mạng của người khác mang tới khoái cảm cho ông ấy.” Ánh mắt chuột đồng càng tối đi, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phương xa, cuối cùng tựa hồ phẳng lặng, “Gimson không phải sợ ngôn ngữ sẽ mang tới nguy hiểm cho ông ấy, ông ấy căn bản không cần.”
Sự trầm mặc của Gimson là vì ông ấy cảm thấy giao lưu ngôn ngữ là không cần thiết, có thể kích động cảm xúc của ông chỉ có tử vong, giết người là chuyện duy nhất có thể khiến ông thỏa mãn.
Mà hiện tại Vu Tử Thạc đã hiểu, tại sao Gimson có thể trở thành một sát thủ u linh đến vô ảnh đi vô tung, sau lưng ông ấy, có bốn người giúp ông ấy dọn sạch tất cả. Sở dĩ Giang Hằng tìm không được Gimson, là vì trong tư liệu ban đầu mà NSA cung cấp, căn bản không bao gồm tin tức của Gimson.
Cho nên hệ thống đã bỏ qua chi tiết bị xóa bỏ này, đầu mối chuyển lên người Vu Tử Thạc, liệt ra số bảo hiểm xã hội của y.
“Nếu Gimson đã có tác dụng như thế, tại sao các người phải giả tạo cái chết của ông ấy?” Y hỏi thẳng, tiếp theo liền có được câu trả lời của chuột đồng, “Ông ấy bành trướng rồi.”
Bất cứ ai cũng không khó lý giải, một sát thủ đỉnh cao lại có tự đại càng lúc càng lớn là vô cùng ngu hiểm, chuột đồng nhắm mắt như luyến tiếc thở dài: “Khi chúng tôi phát hiện ông ấy bắt đầu không chịu khống chế, liên tục làm ra những hành động vượt mức, bức bách chúng tôi không thể không liên tục vượt giới hạn để giúp đỡ ông ấy, tôi liền biết Gimson nên nghỉ hưu rồi.”
Câu nói mang theo cảm xúc phức tạp phiêu tán trong gió, chuột đồng mở mắt quay sang nhìn y, “Đây đã là kết cục tốt nhất rồi.”
Sát thủ mất khống chế chỉ có một kết cục, Gimson bước đi trong bóng tối đã quá lâu rồi, vì để không bị tử vong nuốt chửng, ông nhất định phải giết càng nhiều người, giết con mồi càng mạnh mẽ để bù đắp vào lổ hỏng trong lòng.
Đây cũng chính là chuyện bốn năm trước Vu Tử Thạc đã làm.