Nguy Hiểm Cự Ly

Quyển 3 - Chương 46: Để tôi trị thương cho anh




Khi trở lại phòng máy của Giang Hằng, sắc trời đã tối, mặt trời vẫn chưa lặn hết, bầu trời vốn đầy ánh sáng vàng rực rỡ hiện tại đã phủ đầy mây đen, không được mấy phút, giọt mưa li ti bắt đầu buông xuống.

Hẹn gặp chuột đồng vào sáng hôm sau, chuột đồng nghiêm khắc nhấn mạnh ông ta chỉ gặp một mình Vu Tử Thạc, nếu để ông ta ngửi thấy chút vị bất thường nào, thì ông ta sẽ lập tức biến mất khỏi cuộc hẹn.

“Tôi không cho rằng đây là chủ ý hay.” Nếu là trước kia, có lẽ Giang Hằng sẽ không lo lắng Vu Tử Thạc một mình đi gặp Klein Minton, nhưng nửa tiếng trước, Vu Tử Thạc và hắn đều có nhận thức hoàn toàn mới về Klein Minton.

“Tôi không cho rằng hiện tại thích hợp bàn cái này.” Giữa bọn họ có rất nhiều vấn đề phải giải qyết, Vu Tử Thạc cho rằng vị trí của Klein có thể xếp ở sau, trên thực tế lúc này bọn họ rất cần một cuộc nói chuyện, bắt đầu từ khi Giang Hằng lấy ra bức hình viên đạn bạc, hai người đã không có sự câu thông nào đúng nghĩa.

Cho dù như thế, câu nói này phát ra xong Vu Tử Thạc không nói gì nữa, trong sự trầm mặc cơn mưa lớn dần, hạt mưa vỗ lên cửa sổ thủy tinh, phát ra âm thanh nặng nề.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Giang Hằng đột nhiên bước gần một bước, “Hôm đó anh chắc cũng có ở hiện trường, tại sao không động thủ?”

“Vì… anh khiến tôi nhớ tới quá khứ của mình.” Cố làm vẻ mặt bình thản, nhưng giọng nói là khô khàn, giống như ngày đó lại hiện lên trước mắt, Vu Tử Thạc nhắm mắt hít mạnh, rất nhanh lại mở ra, y nhíu mày, “Tôi cảm thấy rất hổ thẹn, tuy tôi không hiểu tại sao tôi lại cảm thấy hổ thẹn.’

Biểu cảm phức tạp này rất ít khi xuất hiện trên mặt y, nhưng y không bối rối khi Giang Hằng thấy được mặt này, “Tôi biết cảm giác đó, anh cố hết sức nhưng chỉ có thể có được kết quả này.”

“Anh nói không sai, tôi từng cho rằng bản thân rất ưu tú, nhưng chuyện xảy ra hôm đó hoàn toàn thay đổi tôi.” Người nhà chết thảm trước mắt mình, từng cảnh tượng giống như ác mộng không thể xua tan, giống như đột nhiên rơi từ đỉnh núi xuống đáy cốc. Giang Hằng nắm vai Vu Tử Thạc, thẳng thắn nói ra tiếng lòng của mình, “Trong cuộc đời của tôi, chưa từng có thời khắc hoang mang như thế.”

Trước đây Vu Tử Thạc chưa từng nghĩ tới, xem ra Giang Hằng cũng có lúc cho rằng bản thân không thể làm gì, y cứ ngỡ hắn chưa từng biết sợ hãi. Nhưng khi thời gian bốn năm vụt cái trôi qua, bọn họ đi vào cuộc sống của nhau, y hiểu được Giang Hằng không phải cứng cỏi hoàn toàn như bên ngoài, ít nhất trước mặt y không phải vậy.

“Thất bại cũng là cần thiết, nó và thành công đều có giá trị như nhau.”

Người nói ra câu này sớm nhất là Thomas Alva Edison, khi còn nhỏ ông bị chế nhạo, bị xem là kẻ điên, sau khi trưởng thành vì thất nghiệp mà không thể không sống cuộc sống lang thang, mọi người biết ông đã phát minh ra đèn điện, nhưng chỉ có ít người biết được__ Alva đại khái đã thử dùng hơn 6000 sợi nguyên liệu, mới tìm được vật thể phát sáng.

“Chỉ sau khi chúng ta biết tất cả phương pháp làm không tốt, thì mới biết được phương pháp làm tốt một chuyện là cái gì.” Vu Tử Thạc rất ít khi nói ra mấy lời như khuyên giải này, nhưng tựa hồ lại có ma lực đáng tôn sùng, câu nói phát ra từ miệng y lại khiến người ta cảm thấy phiến tình kỳ lạ.

“Vậy anh thì sao?” Lực độ ngón tay tăng mạnh, khiến chất vải phụ kiện trên người bị lõm xuống, có lẽ đây mới là điều Giang Hằng quan tâm nhất, hắn chưa từng nghĩ tới Vu Tử Thạc có câu chuyện như vậy. “Anh chưa từng nhắc tới quá khứ của mình, tôi không hiểu, rốt cuộc là không tin tưởng, hay là anh đã quen với việc không để bất cứ ai tìm hiểu mình, đi vào cuộc sống của anh.”

Quãng thời gian mấy năm trước rời xa cuộc sống của người thường là điều cốt yếu nhất, nhưng Vu Tử Thạc lại luôn tránh né không bàn.

Lần này đổi sang Vu Tử Thạc trầm mặc, y hiểu rõ hành động của mình khiến Giang Hằng bất mãn, nhưng chuyện thế này, đổi lại là bất cứ ai cũng rất khó mở miệng.

“Tôi biết anh đang thử thay đổi, thật ra anh rất lương thiện, dũng cảm lại rất có sự đồng tình và cảm giác chính nghĩa. Nhưng anh không muốn để người khác phát hiện__” Bên ngoài nổi gió, mưa bay lật phật trong gió, tiếng vang chạm đất giống như giọng nói trầm nặng của Giang Hằng, “Anh sợ bị người ta hiểu thấu, tại sao?”

“Vì tôi từng là số hiệu bị hư, đã bị tổn hại thì rất khó phục hồi, anh hiểu rõ điểm này không phải sao? Tôi không phải không có một khía cạnh tồi tệ, Giang Hằng!” Vu Tử Thạc nghiến răng, nắm cổ tay Giang Hằng, “Hiểu rõ toàn bộ rồi thì thế nào? Không ai có thể cứu được tôi!”

“Đó là sự ngộ nhận của anh.” Vuốt tóc sau đầu sát thủ, Giang Hằng rũ mắt nhìn y, con mắt màu lam càng thêm thâm sâu, giống như đáy giếng có thể hút người ta vào. “Anh là người, người và số hiệu không giống nhau, con người có thể thay đổi.”

“Chúng ta đều đã trải qua thương tích nghiêm trọng, nhưng tôi cho rằng tôi có thể trị khỏi cho anh.” Lần này không có tức giận, Giang Hằng nói ra suy nghĩ thật sự của mình, hắn nắm tay Vu Tử Thạc đặt trước ngực: “Ngược lại, tôi cũng cần anh trị liệu cho tôi.”

Ngôn ngữ từ đáy lòng đã lâu không gặp giảm bớt khoảng cách giữa tim và tim, ánh mắt đối nhìn lẫn nhau cùng giao làm một, cọ sát đụng chạm tóe lên tia lửa nóng.

“Tôi hoàn toàn đồng ý suy ngẫm để tiếp nhận điều kiện này.” Vu Tử Thạc cười nhẹ, xoay xoay tròng mắt,  trong đáy mắt nổi lên tia nguy hiểm, “Chẳng qua hiện tại nên nói cho tôi trước, anh muốn đi tắm hay đến phòng ngủ?”

“Tại chỗ này?” Cảm thấy cánh tay trên vai đột nhiên nắm chặt, một sức mạnh to lớn đẩy Vu Tử Thạc lên sô pha cạnh đó. Thân thể Giang Hằng phủ lên, siết chặt đối phương vào vòng tay, cắn lên cổ y, “Hiện tại tôi một giây cũng không muốn nhịn.”

Đầu lưỡi tìm tòi, chốc chốc trêu chọc lại hấp duyện, thưởng thức vị đạo đã lâu không gặp trên người đối phương, miệng lưu lại vết tích đậm nhạt bất đồng trên làn da.

Hơi thở đầy kích thích tố phái nam khuếch tán trong không khí, Giang Hằng vùi đầu hôn phần bụng Vu Tử Thạc, động tác tháo thắt lưng rồi kéo cả quần dài và quấn lót diễn ra nhanh chóng. Vu Tử Thạc không thể khắc chế hừ nhẹ một tiếng, nắm chặt tay Giang Hằng, “Ha… gấp vậy sao?”

“Hừ… anh không gấp?” Phản ứng trong dự liệu khiến khóe môi Giang Hằng lộ ra nụ cười thâm sâu, tay hắn như có như không ấn lên vị trí mẫn cảm nào đó. Đột nhiên, một cùi chỏ huých thẳng tới mặt khiến hắn né tránh không kịp, thoáng chốc tình hình xoay chuyển, Vu Tử Thạc đảo người đè Giang Hằng xuống, cúi hôn lên cằm đối phương, đầu lưỡi từ liếm hầu kết chuyển sang khẳng cắn: “Ai nói tôi không gấp?”

Cảm thụ hầu kết của Giang Hằng run rẩy theo nhịp, hơi thở của Vu Tử Thạc trở nên gấp rút, làn khí nóng bức phả lên tai Giang Hằng, “Muốn tôi sao?”

Sát thủ rất ít khi hỏi như vậy, trên một ý nghĩa nào đó đây đại biểu cho việc mất khống chế cảm xúc. Giang Hằng đột nhiên nâng đầu gối, đối phương nghiêng người né tránh, hắn lập tức lại chiếm thượng phương, áp lên người Vu Tử Thạc, khiến bộ vị sớm đã thay đổi hình dạng của họ tiếp giáp chặt chẽ, ma sát lẫn nhau, giọng nói thấp trầm nhiễm hơi tình dục vang lên bên tai sát thủ: “Muốn…”

“Muốn biết xem sao anh có thể dung túng bản thân một mình gánh chịu tất cả, tôi từng nói chưa, sau lưng anh còn có tôi.  Trợ thủ tiện lợi như vậy nhưng anh lại không biết cách sử dụng, tôi nên nói anh quá tự tin hay quá ngu xuẩn?” Nghiến răng bổ sung, Giang Hằng không phát hiện lời nói trách cứ của mình trong bất tri bất giác đã phát triển thành câu hỏi theo cách giả giá. Lòng bàn tay cảm thụ da thịt căng cứng của đối phương, tràn đầy cảm xúc dẻo dai, xúc cảm trơn nhẵn giống hệt trong ký ức.

Dưới tình huống này Giang Hằng không thể giữ bình tĩnh và lý trí nữa, hắn siết chặt tay, cảm xúc bất mãn thoáng chốc trào ra, giống như cơn mưa to ngoài cửa sổ: “Tử Thạc, tôi so với bất cứ ai cũng không thể chịu nổi việc mất đi anh. Một giây cũng không thể chịu đựng.”

Chịu đựng cảm giác đau đớn khi dị vật tiến vào cơ thể, Vu Tử Thạc nhíu mày nắm chặt tay Giang Hằng. Cho dù bọn họ làm qua rất nhiều lần, nhưng dạo đầu vẫn khiến người ta khó thể thích ứng, đương nhiên, sau đó thì tất cả sẽ trở nên rất tốt. “Tôi không phải không tin tưởng anh, tôi chỉ là…”

“Không biết làm sao mở miệng.” Ý thức được vấn đề lại chuyển lên mặt tín nhiệm, Vu Tử Thạc hiểu tại sao Giang Hằng tức giận như vậy, xoay quanh vấn đề này, bọn họ đã tranh chấp rất nhiều lần.

Cảm giác mất rồi có lại khiến dục vọng trở nên càng mãnh liệt hơn, động tác của Giang Hằng trên người y giống như cuồng phong bạo vũ, nhiệt độ dâng cao không hạ cuốn cả hai vào lốc xoáy.

“Không biết làm sao mở miệng? Nói câu ‘tôi có chuyện muốn nói với anh’ đối với anh là khó tới vậy sao?” Lạnh lùng chế nhạo, trong tiếng thở dốc và rên rỉ của đối phương, phản ứng bản năng của phái mạnh khiến tốc độ trùng kích của hắn càng thêm lợi hại.

“Được rồi, tôi xin lỗi.” Hiện tại y không muốn tranh cãi, cổ họng giống như bị châm lửa, mỗi một hơi thở đều mang tới nhiệt độ nóng rát. Vu Tử Thạc cười nhẹ, tay vòng lên cổ Giang Hằng, vuốt tóc hắn. “Tôi thừa nhận, tôi không muốn để anh biết quá khứ của tôi, là vì tôi lo lắng anh phát hiện tôi nguyên lai là người như vậy.”

“Một quái vật từ tuổi ấu thơ đã tràn đầy thù hận, thị sát thành tính.” Nụ cười trên miệng dần biến lạnh, Vu Tử Thạc cắn lên vai Giang Hằng, hạ thấp giọng mang theo chút khàn, “Tôi không muốn khiến anh thất vọng! Anh hiểu không?!”

“Có quan hệ gì chứ?” Nâng cao giọng chất vấn, giọng nói của Giang Hằng cũng trở nên thô khàn. “Quá khứ tồi tệ thì sao? Chúng ta đều có quá khứ, nhưng dù sao nó chỉ là quá khứ!”

Tốc độ động tác và giọng nói cùng chậm lại, Giang Hằng tiến sát mặt Vu Tử Thạc, kề môi gần trong gang tấc: “Anh chính là anh, anh là Vu Tử Thạc, là người yêu của tôi.”