Nguy Hiểm Cự Ly

Quyển 3 - Chương 45: Để vong linh mở miệng




Trên đường lớn, hai chiếc xe một đỏ một xanh đang lái rất nhanh, đầu tiên là xe đỏ vượt lên, nhưng lập tức lại bị xe màu xanh đuổi kịp, hiện tại hai chiếc đang lái song song, cửa sổ đồng thời hạ xuống.

“FBI, tôi biết anh đã rất nhiều ngày chưa nghỉ ngơi, chẳng qua nếu còn phản ứng chậm chạp như thế tôi sẽ không khách khí nữa đâu.” Mắt kính gọng tròn che phủ con mắt hổ phách, dòng khí lưu cao độ thổi dạt mái tóc màu nâu nhạt của Vu Tử Thạc ra sau đầu, nở nụ cười thoải mái, nhờ con dốc quen thuộc, y lại dẫn trước một chút.

“Như nhau như nhau, chẳng qua anh có thời gian nói cái này sao?” Giọng kính hình chữ nhật đeo trên sóng mũi cao thẳng, Giang Hằng mỉm cười, phía trước là đường cua, hắn đạp mạnh chân ga, vượt lên.

Vu Tử Thạc nhếch môi, nâng cửa sổ lên, mở radio, làn nhạt đầy tiết tấu tràn đầy khoang xe, lập tức sẽ đến New York, y không muốn thua ở đây.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên con đường to rộng, khiến bối cảnh ngoài xe phủ thành màu kim loại.

Trong chiếc xe màu đen cách xa 10km, Ford Klaus rõ ràng không có hưng trí như vậy, hắn vốn cho rằng bọn họ chỉ tin tưởng đối phương, không ngờ đột nhiên quay đầu… thân thể tráng kiện phát dục đầy đủ dán sát vào nhau, hai tên đàn ông nhìn thế nào cũng thấy vô cùng có sức quyến rũ phái mạnh này đang hôn nhau.

Ford cảm thấy đầu mình đang cuộn trào, tư duy hỗn loạn, tất cả quả thật quá mức khó tin! Chỉ sợ người quen biết họ nhìn thấy màn này đều sẽ bị dọa. Nói ra thì, Ada có biết việc này không?

Cào cào sau đầu, Ford lấy di động ra, vì quan hệ cộng sự, số của Ada được hắn liệt vào phím gọi nhanh.

Khi Ada Wenskhôngl mở cửa thì lập tức hít một hơi, nghiêng đầu nhíu mày, “Các anh kéo tôi xuống nước cũng thôi đi, nhưng có tất yếu bắt tôi vạn kiếp bất phục không?”

Biết rõ câu này có nghĩa là khẳng định, Vu Tử Thạc cười nhẹ đẩy cửa vào, ý là vào rồi nói sau, Giang Hằng đi theo sau lưng y, Ada không ngăn cản, trên cơ bản cũng biết hai người này muốn làm gì thì không ai có thể cản.

“Cha tôi không ở nhà.” Ada cẩn thận khóa trái cửa, rót hai ly nước bưng tới, phát hiện sát thủ và hacker đã rất tự giác xem đây như nhà mình mà ngồi xuống, nhịn không được hừ lạnh, “Các anh rất thông minh, lợi dụng lổ hỏng tư duy của thanh tra Khôngren, phân thành ba xe mà đi.”

Khôngren Charlie cho rằng ‘Xyli Lederman’ bị Mũ Đen bắt đi, cho nên trên xe ít nhất sẽ có hai người, phán đoán này đương nhiên là vô cùng chính xác. Nhưng đáng tiếc đây không phải là bắt đi, như vậy một người đơn độc lái xe đương nhiên sẽ không gặp phải kiểm tra.

“Hiện tại muốn làm thế nào? Bắt một thanh tra New York che giấu hai đào phạm?” Ôm tay đứng trước mặt bọn họ, Ada Wenskhôngl nghiêm túc cực điểm nhìn sát thủ và hacker, sau đó nhịn không được cao giọng nói: “Đây là không thể! Tôi không lấy còng ra bắt các anh đã là không tồi rồi!”

“Nói tới bắt, cô có thể suy nghĩ đến chuyện nhốt chúng tôi trong nhà cô.” Sát thủ tự cho là đúng nở nụ cười không thương tích, lập tức bị ánh mắt muốn lột sống của Ada trừng cho ngậm miệng, nhún vai nhướng mày.

“Trên thực tế chúng tôi tới vì một chuyện khác.” Ngắt đứt cuộc giao lưu bằng mắt giữa hai người, ánh mắt Giang Hằng chậm rãi chuyển sang Ada, “Reger Wenskhôngl.”

Sắc mặt Ada Wenskhôngl lập tức tái xanh, há miệng, nhíu mày, lầm bầm nhỏ giọng: “Sao lại đột nhiên nhắc tới anh ấy?”

“Reger có liên quan đến một vụ án cũ mà chúng ta đang điều tra,” Vu Tử Thạc có thể chậm rãi giải thích cho cô, “Không biết anh ta có từng nhắc tới với cô cái tên ‘Gimson’ không?”

Khi chữ Gimson lọt vào tai, toàn thân Ada run rẩy, động tác quay đầu cứng đờ, “Các anh cũng muốn tìm Gimson?”

Cũng? Xem ra người đang truy tìm Gimson không chỉ có bọn họ, Vu Tử Thạc híp mắt, lạnh lùng mở miệng: “Còn ai nữa?”

“Tôi không biết nói như vậy anh có cảm thấy hoang đường không, nhưng trong lòng tôi rất rõ, cái chết của Reger không phải ngoài ý muốn.” Nhiệt độ dần bị rút khỏi người, gương mặt và đôi môi bình thường hồng nhuận của Ada trở nên tái nhợt, “Gimson là một sát thủ giống như u linh, vết chân của ông ta trải khắp thế giới, giá cả cũng cao dọa người. Reger luôn muốn bắt ông ta.”

“Cho nên lúc đó cô trăm phương ngàn kế muốn bắt Mũ Đen, là vì cô cảm thấy tôi là Gimson?” Vu Tử Thạc ẩn ẩn hiểu được tại sao Ada lại không cam lòng và hối hận sau  mỗi lần thất thủ, “Cô cho rằng Gimson giết Reger?”

“Tôi từng nghiên cứu qua hồ sơ của anh, không thể không nói, vị trí bắn súng và thủ pháp gây án của anh, cùng Gimson quả thật rất giống.” Ada cho rằng Vu Tử Thạc và Gimson có điểm chung, chẳng hạn nói phàm là hiện trường hung án bọn họ xuất hiện, đều sẽ giống như  đã trải qua một cuộc tẩy lễ thần chết, sẽ khiến người ta theo bản năng nảy sinh sợ hãi.

Nhưng kỳ quái là, cuộc điều tra của Reger đã chấm dứt mười bốn năm trước, nhưng hắn lại chết vào mười năm trước.

“Các anh có thể cảm thấy kỳ quái, tuyến thời gian có một chút chênh lệch.” Ada hiểu rõ hai người đàn ông trước mặt sẽ phát giác điểm đáng ngờ, gương mặt căng cứng của cô quay sang cửa sổ, ánh mắt cường hãn giống như muốn bắn xuyên rèm cửa màu trắng, “Thật ra Reger chưa từng từ bỏ truy tìm Gimson, chẳng qua mười bốn năm trước có người ra mặt cảnh cáo anh ấy, tiếp theo anh ấy đành chuyển sang điều tra ngầm.”

“Người đó có chức cao, tại  New York có thể một tay che trời.” Người có năng lực cản trở người của phòng cảnh sát không nhiều, trong đầu Giang Hằng lập tức hiện ra một chuỗi tên người, tạm thời không thể xác định là ai, nhưng có thể từ câu nói của Ada hiểu thấu được, Reger âm thầm điều tra cuối cùng vẫn bị Gimson phát hiện, hắn chọn thời gian ra tay, để triệt để tiêu diệt mối họa ngầm Reger.

“Tôi nghĩ các anh đối với tên của người đó nhất định không xa lạ.” Không cam lòng thở dài, Ada nắm chặt tay, nghiến răng nói ra một cái tên: “Klein Minton.”

Klein Minton__ Cái tên này giống như tiếng sấm đột nhiên nổ ầm, vang vọng trong căn phòng. Giang Hằng và Vu Tử Thạc quay nhìn nhau, đồng thời nuốt nước bọt.

Năm đó người ngăn cản Reger Wenskhôngl điều tra Gimson chính là cục trưởng tổng cục cảnh sát Mỹ, ba năm trước hắn lấy lý do tuổi tác đã cao và vết thương cũ tái phát để từ chức cục trưởng lui về tuyến hai, trở thành cảnh sát trưởng của USMarshal (sở cảnh sát tư pháp Mỹ).

“Cảm ơn tình báo của cô, Ada.” Nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, nụ cười lại xuất hiện trên mặt Vu Tử Thạc, y nhẹ ôm Ada, “Nhưng tôi nghĩ Reger  không phải do Gimson giết.”

“Ý của anh là?” Thấy được Ada không tán đồng cách nói của y, cô truy theo tội phạm mười năm, chính là vì muốn moi được sát thủ u linh Gimson này ra.

“Sẽ không có người nào hiểu Gimson bằng tôi, nếu ông ấy giết người, thì sẽ muốn chiêu cáo thiên hạ cho toàn thế giới điều biết người này là do ông ấy giết.” Gimson trong cuộc sống quả thật là người đàn ông thấp điệu, nhưng trên chuyện đoạt đi mạng người thì ông chưa từng ẩn giấu. Viên đạn màu bạc đặc biệt chính là chứng minh cho thân phận của ông, giống như trước kia mỗi khi Vu Tử Thạc thực hiện ủy thác đều sẽ đội một cái mũ đen.

Cho nên cái chết của Redger, chắc là ngoài ý muốn.

Giang Hằng đột nhiên kéo vai Vu Tử Thạc, đánh mắt với  y, ra hiệu y đừng nói nữa. Vu Tử Thạc gật đầu đáp ứng, y hiểu dụng ý của Giang Hằng, chân tướng sự việc chỉ sợ sẽ mang tới đả kích rất lớn cho Ada, nhiều năm nay cô khổ tâm truy tìm, đến cuối cùng lại theo sai mục tiêu. Điều này đủ khiến cô chán nản một thời gian, bọn họ đã có được đáp án mình cần, không tất yếu đổ dầu vào lửa nữa.

“Đi thôi, chúng ta nên đi tìm ông ta nói chuyện.” Giang Hằng hạ thấp giọng, hiển nhiên hắn đang nói tới Klein Minton, nhẹ đẩy Vu Tử Thạc ra cửa, hắn đột nhiên quay lại nhìn Ada Wenskhôngl, “Cô Wenskhôngl, cô cần phải cho mình một kỳ nghỉ, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Vẻ mặt cứng ngắt cộng thêm giọng nói thấp trầm, cực giống như ông chủ đang khuyên nhân viên cuồng công việc đi nghỉ phép. Ada không nhịn được cười một tiếng, “Biết rồi, quan trên.” Nhận rõ sự thật tuy khiến người ta chán nản, nhưng ngay khi thù hận tan biến thì tâm trạng đè nén đã lâu cũng theo đó tan dần. “Khi Reger còn sống có tập hợp một số tình báo về Gimson, tôi đã giấu đi, tối mai các anh có thể tới lấy.”

“Cảm ơn cô, thanh tra.” Nhẹ mỉm cười, khi Ada đang ngây người vì nụ cười hiếm thấy của Giang Hằng, cửa đã được cài lại. Cô quay người, nhìn hai ly nước chưa được động tới trên bàn, cô che trán lắc đầu, cười khổ, “Thật là kẻ cẩn trọng.”

“Không ngờ được chuột đồng lại tham gia vào.” Chuột đồng là biệt danh Vu Tử Thạc đặc cho Klein Minton. Vì Klein lùn, khi cười lên sẽ lộ ra hai cái răng cửa thật to. Tuy đã sớm cảm thấy chuột đồng là một kẻ cao thâm khó dò, nhưng Vu Tử Thạc chưa từng nghĩ tới bọn lại có vướng mắc trong quá khứ, điều này cũng giải thích tại sao chuột đồng biết tên y, và tại sao chuột đồng có thể dễ dàng tìm được Lam Phi tại Trung Quốc.

“Từ chuyện của Lam Phi có thể thấy, Klein chắc là một cao thủ nắm rõ lòng người.” Vì hiện tại là thời điểm đặc thù, Giang Hằng không né tránh cái tên Lam Phi, “Ông ta rất biết cách thuyết phục người khác nghe theo sự an bài của mình.”

Quả thật, Lam Phi không phải loại phụ nữ ý chí không kiên định, nhưng sự chuyển biến của cô quá đột ngột. Hiện tại nghĩ lại, nếu không phải có người ở sau lưng kích động, với sự thông minh của cô, chắc chắn sẽ không làm loại chuyện ngốc nghếch này.

Trong con mắt màu hổ phách tràn lên tia ám tối, nụ cười trên khóe môi Vu Tử Thạc dần biến lạnh, “Xem ra cần phải nói chuyện, cùng chuột đồng.”