[Chương hồi ức]
Sáng sớm, màu xám bao trùm bầu trời còn chưa bị ánh sáng xua đi, Vu Tử Thạc trở lại ngoại ô nơi biệt thự của nhà họ Đường, trong đó cây mọc thẳng đứng, lớn mà um tùm, là một hơi tốt cách biệt thế giới.
“Thật là một gia đình hạnh phúc.” Từ kính viễn vọng có thể thấy rõ được một nhà ba người đang ngủ say, Vu Tử Thạc nhếch khóe môi, cảm khái một tiếng.
Qua thêm ba tiếng nữa, Enya sẽ tới đón cậu, hoặc, tới giết cậu.
Thời gian đang trôi qua từng giây từng phút, con chim nhỏ màu sắc rực rỡ nhẹ nhàng đáp bên cạnh đôi ủng của cậu, không dừng lại bao lâu, nó lại bị chấn động vỗ cánh vụt đi trước mặt cậu.
Cậu biết loài chim này, là chim ruồi, mỗi một giây nó sẽ đập cánh từ 15 tới 80 lần, vì thể hình rất nhỏ, cần phải liều mạng cố sức vỗ cánh mới có thể sống sót.
Đại khái chính là lúc này, cánh tay siết chặt khẩu súng đột nhiên buông lỏng, cậu bắt đầu hoài nghi tất cả những gì trong mười lăm năm qua. Nếu hiện tại cậu buông súng xuống, có lẽ cậu còn cơ hội bắt đầu lại.
Pằng___
Pằng pằng pằng__
Trong tòa kiến trúc không xa vang lên tiếng súng.
Gác khẩu súng bắn tỉa lên cành cây trước mặt, Vu Tử Thạc nhảy xuống, tay kéo cành cây phía dưới để giảm tốc, rồi đáp ổn xuống đất. Đôi ủng dẫm lên lá cây phát ra tiếng lạt xạt, mặt đất chịu trọng lực bất chợt bị hất tung đất lên.
Gõ mạnh mấy cái lên cửa gỗ nhưng không có hồi đáp, rút khẩu súng sau lưng ra, Vu Tử Thạc đá mạnh cửa lầu một.
Trong tầng hai của biệt thự có đèn mờ, trong phòng khách không có người. Tách, tách, tầm mắt di chuyển, cậu nương theo âm thanh nhìn lên lầu, máu đang nhỏ xuống trên cầu thang bằng gỗ, tạo ra sự âm trầm.
Đi theo bậc thềm lên trên, cầu thang không được bảo dưỡng chỉ cần dẫm nhẹ, thì sẽ phát ra tiếng kẽo kẹt. Xác định không có uy hiếp, Vu Tử Thạc tránh khỏi tường, bên cạnh chân cậu, là nữ chủ nhân đã ngã xuống, bụng cô ta có một cái lỗ, động mạch cổ cũng bị cắt đứt.
Thủ pháp vô cùng dứt khoát nhanh nhẹn, có thể thấy là hành động của sát thủ được huấn luyện kỹ càng, viên đạn bắn ở chỗ này, cô ta đã không còn khả năng sống sót, lại còn cắt đứt cổ họng để đảm bảo, có thể thấy người này vô cùng cẩn trọng.
Vừa rồi y nghe bốn tiếng súng vang lên, nữ chủ nhân chỉ trúng một phát đạn, có nghĩa là…
Căn phòng được cánh cửa che lấp trước mặt là phòng ngủ của nam chủ nhân và đứa con, Vu Tử Thạc nắm chặt khẩu súng giảm thanh trong tay, y dùng họng súng nhẹ đẩy cửa ra một khe hở.
Xoảng__
Tiếng thủy tinh bị vỡ.
Vu Tử Thạc vội phá cửa lao vào, một bóng người màu đen cũng vừa biến mất ngoài cửa sổ, người đàn ông nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, lăn vài vòng dưới đất để ổn định người. Vu Tử Thạc đuổi qua bắn ba phát súng, nhưng toàn bị né khỏi.
Ống quần bị một cánh tay đột nhiên kéo lại, Vu Tử Thạc nhíu mày xoay người, nam chủ nhân và con trai của hắn toàn thân đầy máu nằm dưới đất. Bọn họ mỗi người trúng một phát đạn, bị rạch cổ họng. Đứa bé đã không còn động tĩnh, nam chủ nhân thoi thóp hơi tàn nhìn y, cố gắng phát ra âm thanh khản đặc: “Tủ âm tường…”
Cổ họng hở gió phát ra âm thanh quái dị, nhưng Vu Tử Thạc lại cười không nổi: “Trong tủ âm tường có cái gì?”
“Tấm… hình…” Người đàn ông nói xong câu này, thì mắt trợn trắng.
Vu Tử Thạc mở tủ âm tường, treo đầy quần áo, phía dưới tủ, có một ngăn kéo bị khóa. Lấy súng cạy mở khóa, kéo ngăn ra, một khung hình màu đồng yên tĩnh nằm bên trong.
Đây là bức hình chụp chung cả nhà họ Đường, nhưng trong bức hình lại có bốn người, lúc này Vu Tử Thạc mới hiểu dụng ý của người đàn ông kia, nhà họ Đường thật ra có bốn người, chẳng qua có một đứa con may mắn, nó từ khi sinh ra đã bị che giấu.
Kéo thi thể của nữ chủ nhân vào phòng ngủ, Vu Tử Thạc đi tới trước bàn rút tấm hình ra, rồi lấy bật lửa của người đàn ông tới.
Trước khi châm lửa cậu hơi chần chừ một chút, lật mặt sau tấm hình, đằng sau ngay vị trí của đứa bé trai xa lạ viết mấy từ__ bảo bối ba yêu nhất, Đường Ninh.
Trước khi chết người đàn ông hy vọng cậu có thể hủy tấm hình này, hủy đi chứng cứ cuối cùng có thể chứng minh Đường Ninh từng tồn tại trên đời.
Tấm hình cũ mười năm trước, xem ra cậu và đứa trẻ tên Đường Ninh chắc tuổi tác cũng sấp xỉ. Bất đồng là, sau lưng Đường Ninh, có sự bảo vệ của người nhà. Mà từ người nhà này, trong sinh mạng của Vu Tử Thạc sớm đã rất xa vời.
Tay buông lỏng, tấm hình bén lửa rớt vào gạt tàn, dần cháy thành tro.
“Đường Ninh…” Ngọn lửa ánh vào con mắt màu hổ phách, Vu Tử Thạc lặng lẽ nhìn tấm hình cháy sạch, nhẹ giọng nói: “Tôi không còn đường lui nữa, nhưng cậu vẫn còn cơ hội bắt đầu lại.”
Dưới lầu vang lên tiếng bước chân làm nhiễu loạn suy tư của Vu Tử Thạc, khi Vu Tử Thạc nhặt súng dưới đất lên, đồng thời cậu thấy một viên đạn màu bạc lăn bên chân tường.
Không sai, súng tổng cộng bắn bốn phát, mà số người chết chỉ trúng ba phát. Viên đạn này nhất định là hung thủ cố ý lưu lại, Vu Tử Thạc nhặt viên đạn màu bạc lên, ngay khi nhìn rõ hoa văn, cậu đột nhiên ngây người.
Hoa văn hình rồng này cậu từng thấy qua, trước kia Gimson thường xuyên để lại đồ án này trên tượng gỗ điêu khắc, lẽ nào vừa rồi người mới chạy thoát theo đường cửa sổ… là Gimson?
Không kịp nghĩ nhiều, Vu Tử Thạc khóa trái cửa, từ cửa sổ nhảy xuống, một đường chạy như bay về cành cây cậu đã trú ban nãy, lắp lại súng bắn tỉa, thông qua ống ngắm nhìn lén vào căn phòng vừa xảy ra một trận thảm sát máu tanh.
Cửa vừa bị một thiếu niên mở ra, mái tóc ngắn màu đen, gương mặt tuấn tú đã không còn nét ngây thơ, cảnh tượng trong phòng khiến đôi mắt màu lam lập tức bị sương mù che phủ, cậu quỳ dưới đất, ôm đầu tuyệt vọng phát ra tiếng kêu thống khổ.
Vu Tử Thạc không nghe thấy thanh âm của đối phương, ống ngắm chuyển lên tay thiếu niên, trong tay giữ một tờ giấy, giống như một tấm bằng khen cuộc thi tài. Tấm bằng được bọc viền vàng, dường như còn có đóng dấu của cuộc so tài cấp quốc gia.
__
Thiếu niên mai danh ẩn tính cuối cùng đạt được thành tựu đáng tự hào, cậu vội vã trở về, muốn chia sẻ cùng người nhà.
Chậm rãi buông súng xuống, Vu Tử Thạc thở dài nặng nề, nhìn về hướng cửa sổ, lầm bầm tự nói: “Xin lỗi…” Trên mặt cậu hoàn toàn không còn màu máu, khóe mắt hơi đỏ. “Thật sự xin lỗi…”
Hít một hơi sâu, Vu Tử Thạc lại nâng súng lên, họng súng nhắm vào Đường Ninh__ Pằng.
“Đi đi.” Viên đạn bắn xuyên qua tấm bằng khen, cạnh lỗ đạn còn vết bị thiêu cháy. Vu Tử Thạc nhỏ giọng nói, rồi lại bóp cò, lần này viên đạn rơi cạnh chân Đường Ninh. “Mau đi đi.”
Mặt sàn cạnh chân đang bốc khói, Đường Ninh kinh dị nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng chỉ có tầng lá cây um tùm xanh biếc ánh vào mắt. Cậu lau đi nước mắt trên mặt, nhét bằng khen vào túi, quay người chạy khỏi biệt thự.
“Đừng trở về nữa…” Dựa lưng vào thân cây to sau lưng, Vu Tử Thạc cuối cùng thở phào một hơi, ngửa đầu lên, nhìn lên bầu trời, màn che lam nhạt trên đỉnh đầu còn được viền màu vàng của mặt trời.
Đối với sát thủ mà nói, đây tuyệt đối có thể coi là mắc sai lầm. Lúc này, Vu Tử Thạc không thể ngờ, thời gian sẽ khiến tất cả quay trở lại trên người mình.
“Tiểu tình nhân của tôi, cảm giác sống sót sau cái chết thế nào?” Enya đã đến đón cậu, cô vươn tay về phía cậu, giống như lần gặp đầu tiên. Đối với Enya mà nói, mỗi khi đã đến được trạm, tức là đồng nghĩa với việc chuẩn bị đi tới trạm mới. Vu Tử Thạc cảm thấy mệt mỏi cực độ, cậu lau mồ hôi trên trán, con mắt đảo đảo, nhìn cô. “Chị chưa từng nói với tôi, Gimson đi đâu rồi?”
“Ông ấy nghỉ hưu rồi.” Enya kéo tay cậu, ánh mắt tuyệt không né tránh, cô không nói dối. “Ngày thứ hai sau khi giao cậu cho tôi thì ông ta đã chết rồi, người của chúng ta phát hiện ông trong một rừng cây, thi thể đã bị sói cắn nát. Thông qua kiểm định DNA, tôi mới biết đó là Gimson.”
“Ông ấy rốt cuộc vẫn là phiền chán. Làm nghề của chúng ta đến một độ tuổi nhất định, rất dễ bị lỗ đen trong tâm lý nhấn chìm.” Đáy mắt lạnh nhạt của Enya lộ ra ý cười, tư thế bước đi ưu nhã, “Đây chính là nơi tôi thích ở cậu, Arthur. Cậu chưa từng để những cảm giác hổ thẹn vô vị giày vò mình, cậu sẽ không chết.”
Vu Tử Thạc cười nhạt, đi theo sau lưng cô, không nói một lời.
Nửa tháng sau, khi Vu Tử Thạc đẩy cửa quán bar đó, trong túi của y còn đựng viên đạn màu bạc kia, cùng là chín giờ, cùng là ca sĩ nam đó, vẫn là cô gái đó, cũng ngồi trên vị trí cạnh quầy bar lúc trước.
Dây đàn được gảy, miệng người đàn ông khép khép mở mở, giọng khàn tang thương. Trong tai Vu Tử Thạc, ca khúc này nếu so với trước kia, thì đã không còn mang vị đạo như cũ.
“Tôi còn cho rằng sẽ không gặp anh nữa.” Vu Tử Thạc vẫn nhớ tên của cô, Linda Carlo, trước mặt cô vẫn là rượu Martini, chỉ là mái tóc xoăn dài đã được cột lên cao. “Nói không phải khoa trương, lần trước ánh mắt anh khi rời khỏi đây, giống như đi tìm chết.”
“Mười năm trước tôi đã chết rồi.” Vu Tử Thạc gọi một ly vermouth, dịch rượu màu bạc hà tạo ra vị đạo kích thích thần kinh, cậu uống một hớp lớn, đặt ly lên bàn. “Ông ta hát không tệ.”
Linda cười, lộ ra hàm răng trắng, dí sát vào tai cậu nói: “Tối nay có muốn tới nhà tôi không.”
Trồng cây gặt quả, tất cả đều lặng lẽ có số mệnh. Vu Tử Thạc bắt đầu cuộc tình đầu tiên của mình, cảm giác Linda cho cậu vừa say mê lại tuyệt mỹ, lúc đó cậu còn chưa ngờ được, hai năm sau cậu sẽ đích thân giết chết cô. Mà sau khi Linda chết, cậu thỉnh thoảng sẽ đi ngang qua quán bar này, nhưng không còn bước vào nữa.
Tiếng nhạt phiêu ra từ cánh cửa gỗ, vẫn là người đàn ông lớn tuổi đó, vẫn là ca khúc Shape my heart đó, giọng khàn, trầm nặng.
He deals the cards as a meditation…
… …
I know that the clubs are weapons of war
I know that diamonds mean money for this art
But that’s not the shape of my heart…