Mây đen tụ lại ngoài cửa sổ, sắc đêm trở nên càng âm trầm. Ted Sean có chút bất an xoay cây bút trong tay, người đàn ông trước mặt giống như một bức tượng, đã mười phút trôi qua, anh ta vẫn không nói một chữ.
“Ừm… anh bạn, chúng ta đã ngồi ở đây hơn mười phút rồi.” Ted cũng cảm thấy không hiểu nỗi, tính cách của hắn vốn cường thế, nhưng không biết sao, đứng trước người đàn ông này, bạn sẽ không tự giác cho rằng mình thấp hơn anh ta một bậc. Cho dù như thế, thời gian đối với Ted mà nói, vẫn rất quý báu, “Nhân viên của anh nói anh là người rất bí mật.”
Nhận được sự nhắc nhở của Ted, Giang Hằng mới kéo lực chú ý về, tầm mắt nhìn sang mặt Ted.
Oa… ánh mắt này, thật đáng sợ mà. Ted co cổ, cây bút trong tay cũng rớt lên bàn, trong lòng nhịn không được mắng mình không ra gì: Trấn định nào Ted! Người ta chỉ liếc mày một cái, chứ không có ăn mày mà!
Nhưng… ánh mắt đó của hắn giống như ánh mắt của động vật ăn thịt cỡ lớn!!!!__
Lấy tay che mặt, Ted cố gắng lắc đầu, chuyển mắt nhìn lên bàn, tránh né đôi mắt sắc bén lại nguy hiểm kia, trong lòng nhỏ nhẹ lầm bầm, làm nhân viên của anh nhất định không dễ dàng, không phạm sai lầm mà cứ cách năm ba hôm bị anh trừng như vậy, khi giận lên không phải càng đáng sợ sao? Tâm trạng có tốt cũng không chịu nổi nữa là!
“Tôi muốn giao cho anh một vụ ủy thác, nhưng tôi không xác định anh có gan nhận nó không.” Lấy một phong thư trong túi ra đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt Ted, Giang Hằng nghiêm túc nhìn hắn.
A a a a ánh mắt thật đáng sợ, Ted cảm thấy tim mình đang dùng một phương thức đập điên cuồng để biểu đạt tâm trạng muốn thét lên, làm nhân viên của anh thật đáng thương, khó trách người ta muốn từ chức.
Mở phong thư ra, tay vẫn còn hơi run rẩy. Ted xem nội dung trong thư, nhất thời biến sắc, giọng nói cũng khàn đi. “…Đây chính là thứ anh muốn.”
Mây bên ngoài cửa sổ tụ lại, giống như khoét một lỗ trên bầu trời. Sau một tia chớp vụt qua, tiếng sấm ầm ầm vang khắp trời.
“Nghỉ ngơi tốt đi, anh luật sư, tôi dự cảm ngày mai anh sẽ rất bận.” Giang Hằng đứng lên, chuyển kênh tai nghe vào đường dây của Joseph Johnny.
Joseph Johnny cúi nhìn Andy Bari đang bị người đè xuống đất, cười lạnh nói: “Andy, đây là cậu tự tìm. Tôi tiêu tiền cho cậu và bạn học của cậu đến trường, cậu lại cáo tội tôi?”
“Hừ, đáng ra nên để tất cả mọi người đều nhìn rõ gương mặt hiện tại của ông.” Vẻ mặt của Andy hoàn toàn uốn éo, hắn đang nỗ lực khống chế mình đừng rơi nước mắt, kiệt lực khàn giọng gào lên. “Cũng nên để tất cả bọn họ biết ông ‘giúp đỡ’ bọn này thế nào, ‘giúp đỡ’ tôi thế nào!!!”
Mấy năm nay, Joseph Johnny luôn bày ra vẻ nhà từ thiện, hắn để tất cả trẻ nhỏ cho rằng hắn là anh hùng của chúng. Cho đến khi hắn dụ dỗ chúng lên giường, làm hết những chuyện tàn khốc, lại dùng người nhà của chúng, tiền đồ của chúng để uy hiếp chúng ngậm miệng tuyệt không được nhắc tới.
“Không sai, tôi ở trên giường đã rất là ‘yêu thương’ cậu nha, Andy. Cậu muốn đi tố cáo tôi, tùy cậu thôi, nhưng ai sẽ tin cậu chứ?” Ai lại tin một đứa trẻ nhà nghèo ở khu Brooklyn, mà không phải là anh hùng từ thiện này? Joseph cười sâu hơn, ném sấp giấy trong tay lên mặt Andy, “Tôi đề nghị cậu nên ký phần hợp đồng hòa giải này, tôi có thể không tiếp tục truy cứu trách nhiệm của cậu, thậm chí cho cậu chút tiền. Nếu không, thử nghĩ xem cậu và mẹ cậu sẽ thế nào đây.”
Cơn mưa đột nhiên mà tới, từng đường trắng rơi xuống đất, khiến mặt đất biến thành màu nâu đậm. Trong tiếng cười hung tợn của Joseph, hắn và thủ hạ của hắn lên xe, để lại một mình Andy trong mưa, vẻ mặt Andy tràn đầy căm hận, cánh tay đen kịt nắm một nắm bùn, ném lên đuôi xe hắn.
___
Tiếng sấm vang lên bên tai, trong không khí lan tràn hơi ẩm, phiến gỗ dường như đã bị thấm ướt, bị nước làm đổi màu.
Nohn Iglesias liếc nhìn Vu Tử Thạc một cái, vẻ mặt thâm trầm trở nên càng âm u. “Cậu không nợ tôi, Fay, cậu tùy tiện nói gì cũng được, nhưng đừng dùng cách ngây thơ này để che giấu sự quan tâm của cậu.”
“Tôi nên quan tâm sao?” Cười nhẹ nhướng mi, thái độ của sát thủ luôn cao ngạo với đời. “Còn anh thì sao, anh không phải hận tôi sao?”
“Không sai, năm đó quả thật tôi hận cậu.”
Nohn Iglesias thản nhiên thừa nhận điểm này, giọng điệu của hắn vô cùng bình tĩnh, khiến người ta không thể nắm bắt được suy nghĩ của hắn. “Cậu vốn có thể cho chúng ta một cơ hội bắt đầu lại, nhưng cậu không có.”
“Này, xem tôi phát hiện gì đây?” Một chai Remy Martin, còn chưa mở nấp, chắc là Nohn đã bỏ ở đây trước đó.
Vu Tử Thạc xé bao bì, mở nút chai, uống một ngụm, giao cho người bên cạnh. “Tôi cảm thấy đã năm năm rồi, có vài chuyện nên trôi qua.”
Dòng rượu xuôi theo dạ dày thiêu đốt từng tế bào trong mạch máu, trên mặt Nohn dần lộ ra ý cười, cho dù nụ cười này khiến người ta cảm thấy rợn tóc gáy, “Cậu buông xuống rồi, nhưng có vài người không thể.”
Đây coi như là lần nói chuyện thẳng thắn công khai nhất giữa họ, trước đây y và Nohn không phải thầm đối kháng, thì chính là chỉ súng vào nhau.
“Có lẽ đây chính là sự bất đồng của chúng ta.” Vu Tử Thạc nhận lại chai rượu uống một hớp, sau đó y đốt một điếu thuốc, khói thuốc làm mờ gương mặt y, “Nếu tôi biết có thể hối hận, tôi sẽ không làm chuyện này.”
“Tôi sớm đã biết cậu là người tuyệt tình, nếu so về nhẫn tâm, không ai có thể thắng được cậu.” Nohn Iglesias cầm điếu thuốc trên tay y, hít thật sâu một hơi.
Đối với Vu Tử Thạc và Nohn Iglesias mà nói, sự trao đổi thân thiện như vậy là rất ít xuất hiện, mâu thuẫn giữa bọn họ sâu sắc tới mức không cần dùng ngôn ngữ để nói rõ, điểm này ai cũng không thể phủ nhận.
Bóng tối che phủ nụ cười đông cứng, Vu Tử Thạc híp mắt lại, thông qua khe hở của cửa gỗ nhìn ra bầu trời bên ngoài, vừa đúng lúc có một tia chớp sẹt qua. “Anh biết tôi là người thế nào, lúc đầu còn cứu tôi làm gì?”
“Vì ánh mắt của cậu lúc đó, giống như con Samoyed mà em trai tôi nuôi, khi lưu vong, nó thay tôi chắn ba phát đạn. Nó nhìn tôi, mắt nó đang nói nó còn muốn sống tiếp.” Ký ức màu chàm, sau tiếng ầm qua đi, ngoài cửa sổ vang lên tiếng mưa lách tách, hạt nước phủ lên giọng nói trầm nặng của Nohn, “Khiến tôi đau lòng, khiến tôi muốn bảo vệ cậu, cho dù tôi biết cậu chưa từng cần sự bảo vệ của ai.”
“Làm việc cho anh có chỗ tốt, chính là tôi cảm thấy rất tự do.” Nohn không can thiệp vào ủy thác của y, bao gồm công việc của y, chỉ cần có thể hoàn thành, Nohn sẽ không để ý y dùng thủ đoạn gì. Mưa ngoài cửa sổ lớn dần lên, Vu Tử Thạc cười gượng một tiếng, “Mà không phải cảm thấy bản thân là một số hiệu hỏng hóc không ngừng muốn sửa chữa.”
“Số hiệu?” Không hiểu ý của y, Nohn nhíu mày lặp lại.
“Không có gì.” Vu Tử Thạc lại uống một hớp, chai rượu mới khui không bao lâu đã cạn nửa bình, “Tôi không hối hận đã quen biết anh, có thể cũng đã không còn trách anh.”
Thời gian năm năm rưỡi, cuối cùng khiến tất cả lắng đọng, bất luận là yêu hay hận.
“Câu nói này khiến tôi cao hứng.” Nohn lấy từ trong túi ra một đồng hồ đeo màu vàng, mở nấp, trên nấp có một tấm hình.
Cậu thanh niên trẻ tuổi tóc màu trà trong hình tươi cười sáng lạn, trông chỉ chừng hai mươi. Ánh mắt Nohn nhìn tấm hình trở nên dịu dàng, gương mặt cứng ngắt vừa rồi cũng được nhu hòa. “Hiện tại tôi chỉ muốn mau trở về bên cạnh cậu ấy.”
Tiếng sấm nổ vang bên tai, con mưa xối ào ào xuống đất, tất cả giống như tô điểm thêm cho tình cảnh này. Năm năm trước Vu Tử Thạc mong nhớ Lam Phi, hiện tại bên cạnh Nohn cũng đã có người mới rồi.
“Bọn họ đã vào rồi.” Gật đầu, Vu Tử Thạc rút khẩu súng Thụy Sĩ màu đen ra, quay đầu liếc nhìn lần cuối, ánh đèn rọi lên gương mặt y và Nohn, “Mong là anh có thể trân trọng người không dễ gì mới đến này.”
Nohn cất đồng hồ đeo đi, cầm khẩu súng cạnh chân đứng lên, bước đi không ổn lại gần chỗ y. “Đừng mơ làm anh hùng một mình.”
Vu Tử Thạc nhếch môi cười tươi rói, mà trả lời là y giao cho hắn một băng đạn. “Anh muốn giúp, không vấn đề gì, nhưng không cần kéo chân tôi.”
Tòa nhà này chỉ có bốn tầng, phòng gác lửng này nằm giữa tầng hai và tầng ba, tốp người đầu tiên đã đi đến lầu bốn, chính là cắt đứt thời cơ tốt từ sau lưng họ.
Nụ cười dần lạnh đi, Vu Tử Thạc đứng ở cầu thang nhìn bóng người di động trong bóng tối, bóp cò súng__ Pằng pằng pằng__
Tiếng súng liên tục vang lên, người đi trước ngã xuống, người tiếp theo cũng ngã, hơn nữa lần này, sát thủ không chọn đầu gối hoặc cùi chỏ của đối phương, y giết bọn họ.
Cách bắn súng tinh xảo chưa từng thay đổi, Nohn tán thưởng nhìn động tác lưu loát của Vu Tử Thạc, đột nhiên bước ra, ấn lên đầu y, đồng thời, một viên đạn xẹt qua đầu Vu Tử Thạc, cắt đứt vài sợi tóc màu nâu nhạt.
Vu Tử Thạc lập tức quay người, viên đạn nhanh chóng bay ra khỏi nòng giết chết người sau lưng. Nohn cũng nhấc súng bắn trả, ba phát súng không chút sơ hở khiến ba người còn lại cũng ngã xuống, mùi máu nồng đậm lan tràn trong không khí, những người này không thể đứng dậy nữa.
Cách dùng súng của Nohn Iglesias không cần nghi ngờ, trong thời gian mười năm lưu vong không biết đã bao nhiêu người chết dưới súng của hắn, sự ra đời của lãnh tụ có lẽ có nhân tố ngẫu nhiên, nhưng trên người Nohn, sự thành công của hắn chưa từng xen tạp chút phần ngẫu nhiên nào.