Nguy Hiểm Cự Ly

Quyển 2 - Chương 7: Ác mộng của Ford




Người phụ nữ trong ống kính tên là Amy Wilder, cô đang đứng tại quầy thu ngân quét mã vạch hàng hóa, mái tóc dài thẳng mướt, mũi nhỏ mà cao, đôi môi hơi dày vô cùng gợi cảm, khi thối tiền lẻ, con mắt như bảo thạch to tròn của cô chăm chú nhìn vào khách hàng, bày ra nụ cười sáng lạn và nhiệt tình. “Cảm ơn quý khách.” Ấn nút chụp liên tiếp, click click click, ba pô ảnh nhắm đúng khoảnh khắc đẹp nhất.

Vu Tử Thạc đứng trên đỉnh tòa nhà bốn tầng đối diện cửa hàng tiện lợi, máy ảnh SLR trong tay là đồ chuyên dụng để chụp xa, có thể thấy rõ mặt người ở ngoài 2000 mét, “Giang Hằng, không thể không nói, người phụ nữ này đẹp hơn trong ảnh nhiều.”

“Quả thật là vậy, anh muốn quẹt thẻ của tôi mua hoa tặng cô ta sao?” Tai nghe nội tuyến truyền đến giọng nói của Giang Hằng, máy SLR liên kết với mạng vô tuyến, sau khi ấn nút chụp ba giây thì có thể truyền đến máy tính của Giang Hằng.

“Tôi đoán cô ta thích tác phẩm văn học hơn.” Ống kính của Vu Tử Thạc chuyển lên mặt bàn sau quầy thu ngân, nơi đó có một chồng tiểu thuyết, đều là tác phẩm gần đây mới phát hành, “Anh có để ý tôi quẹt thẻ của anh mua vài quyển tiểu thuyết không?”

“Đương nhiên để ý.” Giang Hằng bưng ly trà trên bàn lên, uống một hớp. “Anh muốn tìm bạn gái tôi không cản, nhưng hiện tại là thời gian làm việc, anh sát thủ à.”

Vu Tử Thạc lại chụp thêm vài tấm Amy nhìn nghiêng, người phụ nữ thích cười luôn khiến người ta hảo cảm. “Thật không tưởng tượng được người phụ nữ hòa thuận này sẽ chuốc lấy họa sát thân.”

“Nói không chừng cô ta giống như ai kia, là người hai mặt.” Có lẽ để ý câu nói đùa vừa rồi, Giang Hằng tỏ rõ sự châm chích trong câu nói.

“Anh đang khen ngợi tôi sao?” Vu Tử Thạc cố ý bỏ qua, cười nhẹ quay đầu nhìn, mấy thanh niên bất lương đứng trước cửa tiệm thu hút ánh mắt của y.

Giang Hằng trở lại trước máy lục tìm tư liệu của những quyển tiểu thuyết đó, nói vào ống nghe. “Làm việc nghiêm túc.”

“Tôi vô cùng nghiêm túc.” Vu Tử Thạc phản bác bằng giọng điệu từ từ, mà đối với Giang Hằng, khi y cố ý nói chậm thì đó là lúc giọng nói của y gợi cảm nhất. Ống kính chuyển hướng, ấn chụp. “Xem thử cái này.”

Một bức ảnh nhảy ra trên màn hình máy tính, đó là một ngân hàng, Giang Hằng nhập tên ngân hàng. “Anh cảm thấy có lẽ cô ta không phải có kẻ thù gì, mà là sắp bị cuốn vào một cuộc phiền toái?”

Cướp ngân hàng, súng cướp cò, viên đoạn ngoài ý muốn bắn trúng nhân viên Amy Wilder của cửa hàng tiện lợi gây tử vong, trước mắt, khả năng này là rát lớn.

In tấm ảnh ra, Giang Hằng lấy băng keo dán nó lên tường.

“Hay có lẽ liên quan tới chồng của cô ta.” Vu Tử Thạc đứng trên nóc nhà quan sát, muốn có thêm nhiều tư liệu của Amy, thì phải trông vào người bạn làm ở tổ hung án của y__ Ford Klaus, trước đó, y cần cưỡng chế cài đặt lại bluetooth trong di động của Amy, ánh mặt trời mùa hạ rực rỡ đẹp đẽ, rọi lên mái tóc ngắn màu nâu nhạt, làn gió mát thổi từ trước mặt cuốn tung những tơ tóc.

Amy đứng trong cửa tiệm thấy bên ngoài kính trưng bày xuất hiện một người đàn ông vô cùng phong độ nhàn nhã qua đường, nụ cười trên mặt anh ta sáng lạn như ánh mặt trời California, nếu phải dùng một sản phẩm nào đó để hình dung, thì chắc là vị nước cam ép. Cửa mở, gió ấm lùa vào, Amy nở nụ cười nhiệt tình nói: “Hoan nghênh quý khách!”

“Xin chào, tôi muốn tìm một món đồ.” Vu Tử Thạc cố ý dùng tiếng Anh kém cỏi nói chuyện, “Bao ngoài màu lam, đại khái dài chừng 3, 4 thước Anh…”

“Xin hỏi là thức ăn sao?” Amy nghiêng đầu suy nhĩ, người này xem ra là con lai, tiếng Anh nói không lưu loát lắm. Tuy giọng nói tướng mạo đều không có gì để bắt bẻ, nhưng luôn cảm thấy bộ dạng nói tiếng Anh bập bẹ này trông rất ngốc, cho dù ngốc cũng rất đáng yêu, thượng đế quả nhiên vẫn công bằng.

“Thức ăn? Là nói thứ có thể ăn được phải không?” Vu Tử Thạc tiếp tục giả ngốc, còn thầm cảm thấy trêu chọc nhân viên cửa hàng tiện lợi kỳ thật cũng rất thú vị.

Giang Hằng ở đầu dây kia nghe bọn họ đối thoại, nhăn mày mở micro, “Hiện tại tôi không thể không thừa nhận, có lúc người hai mặt là một ưu điểm.”

Vu Tử Thạc chỉ nhíu mày cười, cưỡng chế cài đặt qua bluetooth thành công.

“Đúng, chính là thứ có thể ăn được.” Amy nở nụ cười vô cùng thân thiện. Vu Tử Thạc gật đầu, tùy tiện cầm một hộp Durex trên giá hàng. “Tôi lấy cái này.” Sau đó trong ánh mắt mang theo kinh ngạc của Amy móc tiền trong túi ra, nói: “Cô biết đó, thứ này dưới tình huống nào đó cũng có thể ăn được.” (*Durex: Nhãn hiệu BCS)

Amy nghe xong mặt đỏ bừng, dùng ánh mắt nhìn biến thái trừng y một cái, rồi thối lại tiền lẻ. Chỉ nghe Giang Hằng ở đầu bên kia nói: “Trêu chọc nhân viên cửa hàng tiện lợi rất thú vị sao?”

“Tôi nghĩ cái này không tính là trêu chọc, hơn nữa…” Vu Tử Thạc đi ra cửa, cửa tự động mở ra hai bên. “Bình thường tôi chỉ trêu chọc người tôi thích.”

Bước ra ngoài cửa, thuận tiện dán camera cỡ nhỏ vào dưới cửa cuốn, bóng dáng ma quỷ của sát thủ dần chìm vào dòng người.

Ford Klaus đang định ra ngoài ăn trưa, sau khi ly hôn hơn năm năm, cuối cùng hắn cũng đợi được cơ hội mới, đối tượng gặp mặt mà bạn bè giới thiệu là một người phụ nữ thành thục hiểu ý người, hơn nữa, cũng từng trải qua một lần ly hôn giống như hắn, như vậy càng dễ dàng lý giải nhau.

Hôm nay, Ford cố ý mặc bộ âu phục mắc nhất trong tủ__ Tuy khi mua nó tốn mấy trăm đô la. Thắt chiếc cà vạt mà hắn thích nhất__ Tuy các bạn của hắn đều không thích chiếc cà vạt màu cam này. Chải lại mái tóc xoăn màu nâu thẳng thóm hoàn mỹ__ Tuy cấp trên của hắn cô Ada Wenskhôngl kiên trì cho rằng tóc của hắn không có khác biệt bao nhiêu so với bình thường. Dưới chân còn mang đôi giày da màu nâu đậm được đánh sáng bóng__ Tuy đôi giày này rõ ràng đã không còn hợp chân nữa…

Nhưng hắn đã cố gắng hết sức rồi.

Hôm nay là ngày cuộc sống của Ford Klaus nở hoa, hắn chỉnh trang cố gắng tạo sự hoàn mỹ, nhất định phải lấy được lòng người đẹp, tìm một người mẹ mới cho đứa con gái dễ thương của mình.

Hít thật sâu bước ra cửa, trong đầu hắn toàn bộ là nụ cười xinh đẹp của người mẹ mới, cứ đi cứ đi, một cánh tay đột nhiên gác lên vai hắn, sau lưng hắn lập tức phát lạnh dựng da gà, liếc mắt nhìn, cánh tay lạnh lẽo thon dài trắng trẻo như đã từng quen biết, chắc không phải là tên đó đi…

“Thanh tra Ford, đã lâu không gặp, có nhớ tôi không?” Giọng điệu ngả ngớn, cảm xúc thản nhiên, trừ tên đó ra còn ai nữa?

Quay người lại, Ford Klaus nghiến răng nghiến lợi, “Fay! Anh không thể cho tôi được mấy ngày sống cuộc sống bình thường sao?”

“Thanh tra, anh đã được sống một năm rưỡi cuộc sống bình thường rồi mà? Vu Tử Thạc trực tiếp nhìn thẳng vào con mắt bắn ra lửa giận của Ford, Ford siết chặt nắm tay thấp giọng gầm lên: “Nghe này Fay, hôm nay tôi có chuyện quan trọng, không thể lại càn quấy cùng anh. Một năm rưỡi trước anh bảo tôi điều về tổ hung án, tôi đã nghe theo, nhưng một năm rưỡi này anh lại hoàn toàn im tiếng, ông đây nghĩ trước nghĩ sau đã ra được kết luận là, ông đây mẹ nó quả nhiên lại bị anh lừa, anh vừa vừa phai phải thôi!”

Lửa giận của Ford phát tiết hoàn toàn, nhưng rõ ràng sát thủ trước mặt không nghe lọt chút nào, y làm như không có chuyện gì nhìn Ford, ý nghĩ duy nhất trong đầu là vị cớm thối nát một thời này thật phiền toái, mỗi lần tìm hắn ta giúp đỡ thì lại phí lời nhiều như vậy.

“Amy Wilder, nhân viên cửa hàng tiện lợi 28 tuổi đã kết hôn, tôi muốn tất cả tin tức liên quan đến cô ta.” Nhét một tấm cạc vào túi áo trước ngực Ford, vỗ vỗ ngực hắn, nụ cười của Vu Tử Thạc sáng rực như mặt trời sau lưng y.

“Há! Fay! Hôm nay anh bỏ qua cho tôi đi! Đây là chuyện lớn liên hệ đến hạnh phúc cả đời tôi và con gái tôi!” Ford Klaus gầm lên.

“Hạnh phúc cả đời… a, ý anh là hẹn hò?” Vu Tử Thạc híp mắt, trong giọng nói mang theo ý khinh thường, “Tôi hiểu rồi, thanh tra. Hiện tại tôi có thể cho anh hai lựa chọn, thứ nhất, hiện tại anh trở lại phòng làm việc, tìm tư liệu của Amy cho tôi. Thứ hai, anh đến chỗ hẹn, mà đối tượng hẹn gặp của anh sẽ nhận được thư anh gửi cho vợ cũ ba ngày trước. Thế nào, thanh tra Ford?”

“Ông đây không có!! Ông đây đã tạm biệt với quá khứ rồi!!!” Gầm rú tức giận, Ford thẹn quá hóa giận.

“Anh không có, nhưng nếu có người có thể hack vào mail của anh thì sao?” Vu Tử Thạc nhẹ nhướng mày, nghe thấy Giang Hằng kháng nghị qua tai nghe, “Cái từ hack này khó nghe quá, anh có thể nói là xâm lược mang tính kỹ thuật.”

Nhớ tới chuyện tên mặc âu phục lần trước hack vào hộp mail của mình, da gà da vịt của Ford rớt hết xuống đất, hắn nhìn chằm chằm người trước mặt, sát thủ này, quả thật chính là ác mộng của hắn!! Thật muốn bóp chết y, Ford siết chặt nắm tay, “Tôi biết rồi! Biết là được rồi chứ gì!!”

“Như vậy mới đúng, thanh tra Ford, anh đã chọn lựa rất sáng suốt.” Vu Tử Thạc mỉm cười vỗ vai Ford, quay người bỏ đi. Trong tai nghe lại vang lên giọng nói của Giang Hằng. “Tốc độ thanh tra Klaus đi vào khuôn khổ so với tưởng tượng của tôi còn sớm hơn 10 giây.”

“Tôi còn mong chờ được bái kiến thư tình do anh viết kìa.” Vu Tử Thạc đứng trên đường, giờ nghỉ trưa kết thúc, người trên đường dần đông lên, “Tóm lại, tôi thắng rồi, anh nợ tôi một chai rượu.”

Giữa bọn họ từng đánh cược, về việc thanh tra Ford Klau mất bao lâu sẽ khuất phục, Giang Hằng nói năm phút, Vu Tử Thạc quả quyết là ba phút, bất kể thế nào, Vu Tử Thạc hiểu người bạn cũ này, chỉ cần chọn đúng chỗ thích hợp nhẹ nhàng chọc đối phương một cái, lập tức sẽ lao đi làm chuyện ‘nên’ làm.

“Amy tan ca rồi.” Vu Tử Thạc đi tìm Ford, thì đương nhiên Giang Hằng nhất định phải phụ trách theo dõi Amy, hắn trốn trong bóng râm trong hẻm nhỏ, nói vào di động, “Vu Tử Thạc, tôi nghĩ tôi biết Amy tự chuốc lấy phiền phức gì cho cô ta rồi.”