Nguy Hiểm Cự Ly

Quyển 2 - Chương 55: Phần 1: Cyril Allen




Ánh đèn bị màn đêm mông lung bao trùm, bốn phía lan tràn hơi ẩm, một người đàn ông thân hình cao to tráng kiện với mái tóc ngắn màu đen, ánh sáng bạc trắng từ màn hình rọi vào đôi mắt xanh lam của hắn, bộ âu phục màu tối đắc tiền hơi phản xạ lại ánh sáng. Sau lưng hắn còn có một người, là người da trắng thuần chủng, tóc vàng mắt xanh, mặc âu phục màu xám, gương mặt tuấn tú lịch lãm, miệng cười ôn hòa.

Camera gắn trên vách tường nhấp nháy ánh sáng đỏ, súng trong tay hắn đang chỉ vào sau đầu người kia.

“Tối qua ngủ ngon không, Giang Hằng?” Người tóc vàng giữ súng đeo chiếc đồng hồ hàng hiệu, ngón tay thon như ngọc cũng ánh lên chút ánh sáng.

Giang Hằng quay người thật nhanh, né khỏi khẩu súng đồng thời xoay tay bóp chặt cổ tay đối phương, tước xong vũ khí thì ánh sáng sắc bén trong mắt cũng mất đi, mỉm cười đáp lời: “Cũng không tệ, bữa khuya gọi bên ngoài đi, Allen, là tiệm lần trước chúng ta đi.”

Cyril Allen cười thâm trầm, nhận lại khẩu súng từ tay Giang Hằng, đút vào bên trong áo khoát vest, “Nghe nói hệ thống hoàn thành trước thời gian, tôi tới xem thử.”

“Đừng múa dao múa súng mãi như vậy, không sợ bị thương sao?” Tay Giang Hằng bóp chặt cánh tay Cyril, kéo hắn tới nhìn vào đầu camera, trong màn hình là ảnh chiếu của họ, hai khung vuông dừng lại trên mặt họ, một chuỗi số hiệu theo đó chớp hiện.

‘Giang Hằng__ Nhân viên quản lý hệ thống__ Thân phận không rõ.’

‘Cyril Allen__ Nhân viên quản lý hệ thống__ Thân phận: CEO của công ty PJR__ Nơi sinh: New York__ Số bảo hiểm xã hội:…’

“Cũng chưa thể nói là hoàn thành, chỉ đang trong thời gian thực nghiệm.” Giọng nói phái nam thấp trầm tràn đầy sức quyến rũ vang lên bên tai Cyril, Giang Hằng đứng lên, nói tiếp: “Hệ thống này vẫn cần bảo mật thêm.”

“Đây chính là nguyên nhân cậu không báo cáo đã hoàn thành tiến độ sao?” Cyril vuốt cằm cười nói, hắn đi tới phòng khách, cầm hai cái ly rồi rót cà phê vào, “Tôi cảm thấy quốc gia đã nghe được phong thanh gì rồi, hôm nay có hai vị NSD (Bộ An Ninh nội địa) tìm tới rồi.”

Khi nghe thấy NDS thì Giang Hằng nhíu mày, ngoài ra không có bất cứ biến hóa nào khác, hắn cầm ly cà phê Cyril đưa, tắt camera đi, “Anh và tôi đều biết nếu đem giao bộ hệ thống này cho quốc gia thì sẽ có hậu quả gì, chúng ta chế tạo bộ hệ thống này không phải để giám sát cuộc sống của người dân.”

“Tôi ủng hộ quyết định này, nhưng cụ thể thì cậu muốn làm thế nào?” Sự hiểu biết của Cyril đối với bộ hệ thống này cũng không mấy kỹ càng, tuy hắn và Giang Hằng cùng chế tạo, nhưng trình tự chủ yếu đều do Giang Hằng viết.

Hệ thống kiểm nghiệm nguy cơ có thể thông qua ảnh do camera chụp được để tiến hành phân biệt, sau đó qua đường nghe lén điện thoại tiến hành phân biệt để phán đoán trình độ nguy hiểm, sau đó sẽ liệt ra số hiệu.

Về mặt ý nghĩa nào đó, Giang Hằng chế tạo ra một thần thoại, nhưng hắn cam tâm giấu tên đứng phía sau, cho dù cấp cao của công ty PJR cũng không biết đến sự tồn tại của hắn, bọn họ đều cho rằng Giang Hằng chỉ là vệ sĩ của Cyril. Mà người thay hắn phát ngôn, chính là Cyril Allen.

“Bảo mật toàn phương vị, bộ máy sẽ theo thông lệ liệt ra số hiệu, phân hai tổ, một tổ là số đại diện khủng bố tập kích, một tổ là dự báo bình thường, nhưng không ai có thể nhìn thấy được nguồn gốc tin tức.” Giang Hằng uống cà phê, nhìn Cyril, “Hơn nữa một khi gia tăng bảo mật, vĩnh viễn không bị phá khóa.”

“Như vậy muốn ứng phó với chuyện bình thường thì độ khó không còn quá lớn nữa sao?” Cyril nhíu mày hỏi.

“Chúng ta chế tạo bộ hệ thống này là vì phòng ngừa khủng bố tập kích, chứ không phải để cứu người, Cyril.” Vẻ mặt Giang Hằng không có biến hóa, vẫn nghiêm túc vô cùng.

Cyril có vẻ như muốn dị nghị, hắn nhíu chặt mày ra vẻ không muốn yên, “Người tài trợ đã đưa ra thời hạn cuối cùng, tôi tin trước đó cậu có thể hoàn thành bảo mật hệ thống. Nhưng tôi lo sau đó, Giang Hằng. Có lẽ hiện tại khá giống buồn lo vô cớ, nhưng người của chính phủ một khi phát hiện bộ hệ thống này là do cậu chế tạo, chỉ sợ nó sẽ trở thành mối họa hại chết cậu.”

“Xem ra anh khá bất mãn.” Ngón tay Giang Hằng gõ phím, hắn không bỏ qua vẻ mặt của Cyril.

“Tôi cảm thấy làm chuyện gì cũng nên lưu lại đường lui, cậu cảm thấy cứu người không cần thiết, cho nên cho số hiệu được đánh giá là bình thường vào thùng rác, nhưng nói không chừng có ngày cậu cũng sẽ thay đổi suy nghĩ, sao không dựng một kẽ hở phía sau, thu nhận những tin tức này chứ?” Cyril buông ly xuống, vô cùng nghiêm túc nhìn Giang Hằng chăm chú, “Nếu người quan trọng của tôi có thể gặp phải nguy hiểm, tôi sẽ hy vọng có người có thể cứu người đó.”

“Nhưng kẽ hở có thể sẽ bị người có dụng tâm lợi dụng, chúng ta không thể mạo hiểm, Cyril.” Cách nghĩ của Giang Hằng vẫn không đổi, từ khi Cyril quen biết hắn hắn đã như vậy, người đàn ông này quyết định chuyện gì rồi, thì không ai có thể dao động.

“Nếu cậu đã nghĩ vậy, tôi còn có thể nói gì?” Cyril chỉ đành thở dài, tay vuốt lên vai Giang Hằng, “Đi thôi, đi uống một ly.”

“Không vấn đề, tôi xuống khởi động xe trước. Gặp ở cửa, Allen.” Trên vai truyền tới hơi ấm của Cyril, Giang Hằng khẽ cười tắt hệ thống, tiếng rè rè nhỏ nhặt biến mất, căn phòng hoàn toàn chìm vào bóng tối và tĩnh lặng.

Cyril nhìn Giang Hằng đi xa, lại ấn nút mở, khởi động hệ thống. Màn hình lại sáng lên, tiếp theo ngón tay nhảy nhót trên bàn phím, ký tự trong khung trình tự bị thay đổi.

‘Thừa nhận trình tự được thêm__ Người thay đổi: Nhân viên quản lý hệ thống, Cyril Allen__ Tên phương án: Kế hoạch thu hồi danh sách__’

‘Kế hoạch thu hồi danh sách đã khởi động__ Dẫn hướng:… __ Đã bảo mật__’

Trong quán bar với điệu nhạc trầm lắng, hai người đàn ông anh tuấn ngồi đối diện nhau, trên bàn là hai chiếc laptop, Cyril nhìn có vẻ đã thả lỏng không ít, hắn nhìn chằm chằm màn hình, tùy tiện nói: “Tối qua tôi hack vào kho dữ liệu của FBI, tường của bọn họ nhiều hơn rồi.”

“Quả thật, hệ thống phòng vệ của họ không yếu, nhưng vẫn tồn tại những sơ hở chí mạng.” Uống một hớp vermouth, chất rượu nóng chảy thẳng vào dạ dày, Giang Hằng ngước mắt lên, như tán thưởng nhìn Cyril một cái, “Buổi chiều tôi đã vào cục quản lý lưu trữ hồ sơ xuất nhập cảnh của quốc gia, hệ thống phức tạp hơn dự đoán, mất khá nhiều thời gian.”

“Nếu hôm nào đó cậu có tâm tình hack vào bộ máy số liệu liên quốc gia, thì có thể tùy ý mạo nhận thân phận người khác mà xuất nhập cảnh.” Cyril phất tay, Giang Hằng là một thiên tài, điểm này không ai có thể phủ nhận, “Chẳng qua tôi cảm thấy hiếu kỳ, ngay cả hệ thống chúng ta chế tạo cũng không thể phân biệt thân phận của cậu, cậu nói thử xem, người Giang Hằng này có thật sự tồn tại không?’

Đôi mắt sau cặp kính lóe lên ánh sáng sắc bén, Giang Hằng không dao động cười nói: “Anh cảm thấy thế nào?”

“Tôi không xác định, nhưng trực giác nói cho tôi biết, đây chỉ là một vai diễn của cậu thôi.” Cyril ôm khuỷu tay, dựa lên lưng ghế sô pha, “Con người chân chính của cậu không ai hiểu nỗi, nhưng cậu nhập vai quá lâu, đã biến thành ‘Giang Hằng’ luôn rồi.”

“Tên gọi không quan trọng.” Giang Hằng nói chậm rãi, ngước nhìn Cyril, “Cuộc đời không có bí mật thì rất vô vị.”

Tên họ của một người là chứng minh sự tồn tại của người đó trên thế giới, người đàn ông này lại nói không quan trọng? Cyril giấu đi ánh quái dị trong mắt, hắn nhún vai nói: “Chúng ta từ khi còn đại học đã là bạn rồi, ngay cả tôi cũng không hiểu cậu, tôi nên nói cậu quá biết ẩn mình khiến người khác kính phục, hay nên sợ hãi bóng tối che giấu trong lòng cậu?”

“Chuyện tin tưởng một ai đối với tôi mà nói là rất khó.” Con mắt màu lam ghi lại vẻ mặt bị quấy nhiễu của Cyril, sau đó cổ tay hắn đột nhiên bị nắm chặt, Cyril nhíu mày cười nói: “Tôi hiểu nó rất khó, nhưng cậu phải học cách tin tưởng chứ?”

Lòng bàn tay Cyril truyền tới độ ấm, men theo huyết dịch Giang Hằng, hắn bật cười, nụ cười này không thường thấy trên mặt hắn, nhưng lại luôn hiện ra trước mặt Cyril, “Anh nói phải lắm, có lẽ sau khi chuyện lần này kết thúc, tôi có thể kể chuyện của tôi cho anh nghe.”

“Giang Hằng, khi cậu cười có cảm giác rất ấm áp, cậu nên cười nhiều lên.” Ánh mắt Cyril chăm chú nhìn vào Giang Hằng, giống như sự quan tâm của trưởng bối dành cho hậu bối, Giang Hằng là thiên tài nhi đồng, khi hắn và Cyril cùng có được hai học vị bác sĩ, Cyril đã lớn hơn hắn sáu tuổi.

Giang Hằng cúi đầu nhìn màn hình, lần này nụ cười của hắn mang theo rất nhiều sự xấu hổ như một đứa trẻ lớn xác, “Sau khi làm xong hạng mục này muốn cùng Rachel đi đâu nghỉ phép?”

“Rachel và tôi đã chia tay rồi.” Cyril rũ mắt, ánh đèn vàng trên đỉnh đầu chiếu sáng nếp nhăn ở khóe mắt hắn, sau sự trầm mặc kéo dài, hắn mới mở miệng: “Tôi hoàn toàn hiểu rõ quyết định của cô ấy. Cậu và tôi, chuyện chúng ta làm có quá nhiều thứ không thể nói với người ngoài, người bên cạnh cũng không thể. Mỗi lần tôi nói dối với cô ấy, nhìn vẻ mặt thất vọng của cô ấy, tôi đều không nén được cảm thấy kỳ thật cô ấy xứng đáng với người đàn ông tốt hơn.”

“Anh đã là người đàn ông tốt rồi, Cyril.” Giang Hằng không gọi hắn là Allen như thường lệ, mà gọi thẳng tên. Cyril ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt bắn tới của Giang Hằng, vẻ mặt Giang Hằng rất trấn định, trong mắt nhảy múa ngọn lửa khác thường.

Một cách xưng hô, giống như đột nhiên kéo gần khoảng cách giữa họ