Nguy Hiểm Cự Ly

Quyển 2 - Chương 47: Bữa tiệc




Tiếng nhạc phát ra quanh quẩn trong phòng, trên các bức tường trạm trổ viền vàng treo đầy những bức họa nổi tiếng, đám người quần áo xinh đẹp sáng rực đi tới đi lui. Trên chiếc bàn dài được trải khăn màu lam đậm trang nhã, các dụng cụ ăn uống được xếp chỉnh tề, cạnh đó là thức ăn tinh xảo mê người.

Quầy tự phục vụ đồ uống đặt những chiếc ly cổ cao óng ánh, rượu sâm banh màu đỏ đào tỏa ra hương thơm mê người. Mặt sàn lát men đỏ được ánh đèn màu vàng sang trọng chiếu sáng rực, với một tấm thảm bạc kéo dài làm chủ đạo.

Rachel mặc âu phục, trên tay vắt một chiếc khăn, trên chiếc khay trong tay hắn đặt đầy những đĩa thức ăn đủ màu sắc. Đối với Rachel mà nói, người xung quanh hoàn toàn khác biệt với hắn, những quý bà mặc lễ phục đầm dài đăng ren và những quý ông mặc âu phục đuôi cánh én thắt cà vạt sang trọng đi tới đi lui. Nhưng mà, nhờ bạn giới thiệu chỗ làm lương cao này, thật là may mắn!

Chưa tới 6 giờ, tiệc tối vẫn chưa chính thức bắt đầu, nơi này đã tập trung không ít người, nhưng, quý tộc chân chính thân phận hiển hách luôn luôn xuất hiện sau cùng.

“Ồ… đây không phải dê con sao.” Có người đi thẳng về phía hắn, mái tóc vàng phất phới, Damon Myron mặc bộ âu phục mà tím la lan, áo sơ mi sọc vàng, cà vạt đồ án phức tạp nhưng không cầu kỳ. Đôi mắt màu xám quét qua hội trường, cách thức lập dị của hắn lập tức thu hút sự chú ý của những người khác.

“Giáo sư Damon! Sao anh lại ở đây!” Rachel dựng lông lên, người đàn ông này chính là biến thái trong biến thái! Không ngờ lại được mời tới đây!

Damon vừa định mở miệng trêu chọc sinh viên làm thêm mạng khổ, một cánh tay đã gác lên sau gáy hắn, kéo hắn sang một bên. “Chúng ta không phải đến để chơi.”

Khôngren Charlie mặc âu phục nâu nhạt, sơ mi lam đậm, cà vạt trắng thắt chỉnh tề, dưới hiệu quả của ngọn đèn, gương mặt hắn có vẻ khá nhu hòa, nhưng vẫn giữ lại thái độ ngoài cười trong không cười bình thường.

Damon nhún vai, chỉ đành nhận thua dưới thái độ cứng rắn của đối phương. Quay đầu, thấy người đang đi vào cửa. “Ồ, xem ai tới kìa.”

Khôngren quay sang nhìn theo lời Damon, người đàn ông bước trên tấm thảm màu bạc thân hình cao to, mái tóc màu nâu chải vuốt chỉnh tề, gương mặt với đường nét sâu vào, đôi mắt như thủy tinh tím ngưng tụ ánh sáng sắc bén.

“Trời ạ! Là Nohn Iglesias!” Trong hội trường có giọng nữ vang lên.

“Không ngờ Nohn Iglesias lại đến đây!” Cũng có tiếng nam cảm thán.

“Đẹp trai quá! Tôi! Tôi không được rồi! Cứu mạng!” Cũng có người thét lên rồi ngất đi.

Mặc âu phục màu lam, sơ mi màu trắng, thắt cà vạt màu đỏ. Nohn Iglesias vừa xuất hiện đã gây nên náo động, nhưng bản thân hắn thì không mấy chú ý, ngược lại nhìn về chỗ Rachel đang đứng cạnh cửa. “Cho tôi một dĩa tôm chiên.”

Ánh mắt đó giống như một vị tướng quân đang ra lệnh, chỉ cần dùng ánh mắt đảo qua đã khiến Rachel run rẩy, xém chút bưng nhầm đĩa. “Vâng! Đây!”

“Thủ lĩnh của tập đoàn Scarter.” Damon Myron nhìn Nohn, giống như phát hiện một đối tượng nghiên cứu mới. “Có vẻ là người đàn ông khá đáng sợ. Nhưng anh ta đến đây làm gì?”

“Chuyện không này liên quan tới chúng ta, chúng ta chỉ cần chú tâm vào mục tiêu là được.” Khôngren Charlie đã trở lại tầng lãnh đạo cấp cao của FBI, hôm nay hắn và Damon đến bữa tiện này không phải vì giải khuây, bọn họ phụ trách bảo vệ mục tiêu trong mười mấy phút nữa sẽ đến nơi.

“Nohn Iglesias còn dẫn theo thủ hạ.” Giống như không nghe thấy lời của Khôngren, Damon nhìn ra sau lưng Nohn, một người đàn ông tóc dài mặc đồ màu tím sẫm, gương mặt thanh lệ, giống như người Trung Quốc, mái tóc dài tự nhiên nhẹ phất khi bước đi, vô cùng xinh đẹp.

“Miller Volland, một trong những cốt cán của Scarter, cũng tính là tâm phúc đắc lực nhất của Nohn Iglesias.” Khôngren có chút ấn tượng với người đàn ông xinh đẹp này, đương nhiên không phải chỉ vì bộ mặt của hắn ta, mà còn vì hồ sơ cao nửa mét về hắn ta.

Trận ồn ào do Nohn Iglesias gây ra vẫn chưa lắng xuống, một người vừa từ ngoài cửa bước vào lại lần nữa dấy lên làn sóng. Người đó ngũ quan thanh tú, bộ âu phục cánh én màu trắng tô điểm dáng người thẳng tắp của anh ta, cà vạt màu đỏ giống như nét bút điểm thêm, đôi mắt màu ngọc lục bảo cao quý sang trọng, tư thế đi dường cũng thể hiện rõ phong phạm quý tộc.

“Đó không phải là Levi Ansel sao?” Nói chuyện là một chủ biên tập của tạp chí thời trang nổi tiếng, những người nổi tiếng có liên quan đến kỹ thuật gì đều không bị cô bỏ qua.

“Mau, tổ chức một cuộc phỏng vấn, để anh ta phát biểu cảm tưởng về việc kinh doanh hành lang trưng bày!” Đây là một người phát hành tạp chí thương mại, hắn gấp rút nói với phóng viên bên cạnh.

“Trời ạ!!” Phóng viên xém chút đứng không vững. “Anh ta là đối tượng thương mến của tôi.”

“Levi Ansel…” Miller Volland nhẹ cắn ngón tay, đó là thói quen không thể bỏ được có từ lúc nhỏ. “Tôi có được tin tức nội bộ của MS-13, anh ta chính là quái tặc Hắc Nha.”

“Chỉ cần anh ta không trộm bóp tiền của anh, thì cứ để mặc đi.” Nohn không bận tâm, chỉ cảm thấy được từ hướng nào đó có một ánh mắt không dễ bỏ qua, hắn quay đầu, thì đụng ngay tầm mắt của Damon Myron.

Damon đi tới chỗ Nohn, thậm chí hơi cúi người chào hỏi với hắn. “Nghe nói làm nghề của các anh đều rất mệt.”

“Làm gì mà không mệt?” Nohn ngay cả chân mày cũng không động đậy, tuy người trước mặt hắn không quen biết, nhưng người trước đó đứng bên cạnh Damon thì hắn lại biết. Khôngren Charlie, FBI lừng danh một thời, có thể nói là người từng rung chuyển trời đất.

Damon không để ý việc Nohn xem nhẹ mình, hắn nhìn mặt Nohn chăm chú, đột ngột phát ra tiếng cười chói lói: “Anh xem trọng lợi nhuận, để đạt mục đích sẽ không từ thủ đoạn, mạnh mẽ và cố chấp.”

Lời của Damon khiến Nohn lập tức nhíu mày, người có thể chỉ cần mới nhìn lần đầu đã đưa ra nhận xét thế này với hắn không nhiều. Nhưng Nohn không muốn để lộ cảm xúc này ra, hắn quay sang đối diện Damon, đánh giá từ trên xuống. “Điều này rất nhiều người từng nói qua, còn có gì khác không?”

“Được thôi, thật ra anh rất trọng tình, nhưng lại sợ người khác phát hiện điểm yếu này.” Ánh mắt Damon nhìn đối phương mang theo sự đồng tình.

Nohn không vui híp mắt lại, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe có người đứng sau lưng Damon chen miệng vào: “Thật thú vị, anh cũng thử phân tích tôi xem?” Levi Ansel mở to mắt nhìn hắn, đôi mắt màu ngọc lục bảo lộ ra hiếu kỳ. Damon nhìn chăm chăm ánh mắt Levi một lúc, nhíu mày cười nói: “Nơi này không có ai diễn giỏi bằng anh, mặt ngoài anh có vẻ thành thật chất phác, nhưng kỳ thật trong nội tâm không lúc nào không chế nhạo người khác.”

“Chúng mừng anh đáp đứng rồi.” Levi chuyển sang cười lạnh, đút tay vào túi rút ra vật gì đó, giữa hai ngón tay kẹp một bóp tiền màu đen.

“Bóp tiền này sao giống như kiểu bóp của tôi…” Damon lầm bầm sờ vào túi, trống rỗng! Lẽ nào chính là lúc vừa rồi đi xẹt qua đã bị tên này lấy mất?

Nohn nhìn vẻ lúng túng của Damon không nhịn được muốn cười, nhưng hắn rất giỏi khống chế cơ thịt phần mặt, không chút thay đổi đưa tay trước mặt Levi. “Di động.”

Levi nhìn sang chỗ khác, xong mới quay lại, từ túi khác rút ra chiếc di động của Nohn.

“Không thẹn là Hắc Nha.” Miller cảm thán sau lưng Nohn.

Cửa lại mở ra, sảnh yến tiệc chìm vào ồn ào, người đàn ông bước vào mặt âu phục màu đen, sơ mi màu đỏ sậm, cà vạt màu bạc xám thể hiện sự cẩn thận của hắn. Thân hình khỏe mạnh, bờ vai rộng lớn, mái tóc đen chỉnh tề không một sợi rối, ánh đèn chiếu lên gương mặt cương nghị của hắn, giống như đang cường điệu ngũ quan lập thể cân đối. Đôi mắt màu lam đậm khiến người ta liên tưởng đến biển xanh sâu thẳm và chân trời vô tận.

Rầm__ Lại một người ngã xuống đất.

Rachel thở dài nặng nề, nếu không phải biết chỗ này là bữa tiệc thương nghiệp, hắn sẽ hiểu lầm mình ở trên sân khấu hay đang ở phim trường của Hollywood.

Giang Hằng nhìn Damon, Levi và Nohn đứng cạnh nhau, đi về phía họ, hắn không quên giao dịch nhỏ trước đó của Vu Tử Thạc và Damon.

“Tôi còn cho rằng anh đã quên tôi rồi.” Damon thật lòng cảm thấy cao hứng, sự hiếu kỳ của hắn đối với người này không phải là chuyện ngày một ngày hai.

Giang Hằng không mang biểu tình gì nhìn Damon: “Nghe nói anh có việc tìm tôi.”

“Tôi muốn xác nhận một đối thủ khí thế tương đương.” Damon cười vui vẻ, có thể tiếp xúc người đàn ông này ở cự ly gần một lần nữa, cảm giác thật tốt.

“Bạn của anh, anh ta vẫn khỏe chứ?” Levi quan tâm lại là chuyện khác, hắn hỏi, theo lý mà nói sát thủ đó nên đi cùng người này mới phải.

“Nói thật, tôi không biết.” Giang Hằng nhìn mặt đất, rồi rất nhanh lại ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh mà sâu xa. “Nhưng tôi nghĩ chắc không tệ lắm.”

Cửa bị đẩy nhẹ, Rachel thật sự hy vọng đây là lần cuối cùng, nhìn người bước vào, hắn triệt để ngốc lăng.

Tóc đen, áo cánh én màu đen, sơ mi đen, cà vạt đen như điêu khắc, người đó cười lịch sự nhìn hắn một cái. “A, Rachel, hay tôi nên gọi cậu là dê con?”

Rachel đông cứng cả người, hận không thể ngay lập tức ném khay xuống bỏ về nhà, mỗi lần, mỗi lần đó! Chỉ cần người này xuất hiện đều sẽ có chuyện không tốt xảy ra! Chỉ cần người đàn ông này xuất hiện, hắn sẽ vô cùng xui xẻo!!

Người đó cười dịu dàng, lấy một dĩa đồ ăn trong khay, đi về một hướng, hoàn toàn coi như không thấy đối với năm ánh mắt chiếu thẳng vào mình. A, nếu tính luôn cả Khôngren Charlie ở bên kia, có lẽ là sáu.