Nguy Hiểm Cự Ly

Quyển 2 - Chương 46: Chỉ một giây




Lúc này Giang Hằng mới phát hiện hai ly rượu trên bàn vừa rồi bị thân thể Vu Tử Thạc che mất, y là ngồi cùng người khác, có lẽ người đó đã đến nhà vệ sinh hoặc ra ngoài thoáng khí.

Vu Tử Thạc thu lại quái dị trong mắt, bình tĩnh cười với Giang Hằng. Không phải nụ cười bình thường kia, nó giống như nụ cười lịch sự dành cho người xa lạ hơn.

Đây là chỗ tệ hại của thành phố không đủ lớn, bất cứ lúc nào bạn cũng có thể gặp phải người từng quen biết. Giang Hằng không muốn lại dùng từ trùng hợp để hình dung sự tương ngộ lúc này, vì quá trùng hợp, ngược lại khiến người ta cảm thấy đây là trò đùa cố ý của vận mệnh.

Một cánh tay thon dài gác lên vai Vu Tử Thạc, thanh niên tóc vài cười yêu kiều. “Anh trai, nếu tối nay rảnh thì dẫn tôi về nhà đi, yên tâm, tôi không quấn người.”

Vu Tử Thạc nhẹ nhướng mày, cười nói: “Cậu quá nhỏ.”

“Tôi đủ mười sáu rồi.” Thanh niên thông minh nở nụ cười tự tin. “Thế nào, anh muốn xem giấy phép lái xe của tôi không?” Cậu ta cầm cổ tay Vu Tử Thạc, kéo về hạ thân, dẫn đối phương đến bộ vị quan trọng của mình. “Hay là, anh chỉ cái này? Tuy tôi đều ở phía dưới, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể nếm mùi vị ở trên…”

Lời còn chưa nói xong, cổ áo thanh niên đã bị người xách từ phía sau, cánh tay to lớn tha cậu về sau, ném lên bàn rượu không người.

“Đáng chết!” Thanh niên tức giận đứng lên, trên đầu lập tức bị đổ một ly rượu, mở mắt ra, liền đụng phải ánh mắt của kẻ gây sự.

Giang Hằng nhíu mày, trong mắt lộ rõ không vui, ánh mắt sắc bén như đinh sắt, cắm hết lên người thanh niên. “Nơi này không có chuyện của cậu, lần sau đừng đụng bậy vào đồ của người khác.”

Thanh niên cảm thấy áp lực nặng nề qua ánh mắt của người đó, đồng thời cũng hiểu đây là chuyện gì, chỉ đành nuốt nghẹn đi vào phòng vệ sinh, tự nhẩm xui xẻo.

Vu Tử Thạc huýt sáo, không đi nhìn thanh niên thất bại bỏ đi, cũng không nhìn Giang Hằng, ánh mắt y dừng lại trên ly rượu trước mặt, một tay chống cằm. “Đồ của người khác?” Giọng điệu mang theo chế giễu. “Tôi còn cho rằng chúng ta đã đường ai nấy đi chứ.”

Giang Hằng không biết đáp lại câu nói của Vu Tử Thạc thế nào, cho dù biết Vu Tử Thạc đối với dạng quỷ con đó không hứng thú, căn bản không cần đến hắn giải vây. Giang Hằng đi tới cạnh y, cúi người trên bàn, “Đừng nói với tôi anh tới đây chỉ để tìm lạc thú.”

“Chính là như vậy.” Vu Tử Thạc đáp ngắn gọn, vẻ mặt mang theo không kiên nhẫn khi bị làm phiền, nếu trí nhớ của Giang Hằng không sai, Vu Tử Thạc rát ít khi dùng thái độ này đối xử với hắn.

Chuyện đương nhiên không đơn giản như vậy, Giang Hằng không cho rằng một sát thủ sẽ vô duyên vô cớ chạy tới quán bar đồng tính, điều này không phù hợp với tính cách của Vu Tử Thạc.

“Gần đây anh thế nào?” Giọng nói cứng rắn giống như dò hỏi, Giang Hằng nhìn gương mặt gần ngay trước mắt, hình như đã gầy đi nhiều, có lẽ là vì vết thương lúc trước.

“Ngủ, ăn, làm việc, giống tất cả mọi người.” Giọng điệu của Vu Tử Thạc vô cùng lạnh nhạt, điều này khiến Giang Hằng cảm thấy, khoảng cách giữa bọn họ trong một thoáng bị kéo giãn rất xa.

Cho tới nay, chỉ cần bọn họ tiếp cận thì sẽ sinh ra tia lửa, nhưng lần này thì không như vậy, nhiệt độ nóng cháy ngưng tụ giữa hai người đã biến mất, bầu không khí ái muội cũng không thể tìm ra.

“Làm việc?” Giang Hằng hình như đã hiểu được cái gì, chân mày lập tức nhíu chặt. “Anh lại bắt đầu nhận ủy thác?”

Vu Tử Thạc không để tâm nhướng mày nhìn Giang Hằng, sự bình tĩnh trong mắt y chậm rãi lưu chuyển như nước. “Hình như không có quan hệ với anh mà?”

Vu Tử Thạc nói không sai, hợp tác giữa bọn họ đã kết thúc, bất luận hôm nay y đến đây làm gì, cũng không cần Giang Hằng hỏi tới.

Giang Hằng hy vọng y trở về làm sát thủ làm theo ý mình xưa kia, y làm được rồi, thậm chí không tốn nhiều công sức lắm.

Thời gian tựa hồ thật sự đảo ngược, tất cả đều trở về khởi điểm.

Ánh mắt của Giang Hằng chăm chú nhìn thẳng vào mặt Vu Tử Thạc: “Nếu anh muốn giết người ở đây, tôi sẽ ngăn cản anh, anh rất hiểu đúng chứ?”

“Anh đừng nghĩ quá nhiều, tôi có hẹn gặp người, vừa đi.” Vu Tử Thạc hất cằm lên, chỉ chỉ ly rượu rỗng trên bàn. Qua vài giây, ánh mắt mới nhìn Giang Hằng. “Chủ nhà của tôi hôm nay đến New York.”

Vu Tử Thạc vừa hoàn thành một ủy thác trở về thì gặp được tên nhóc tóc vàng tên Neal ở sân bay, đối phương nói muốn đi lấy tài liệu ở quán bar đồng tính, nhưng một mình thì không dám đi, sống chết kéo y theo.

“Ừm…” Giang Hằng đáp một tiếng, trong đầu lục lại tin tức liên quan đến ông chủ nhà quái dị đó. “Cái thứ tiểu thuyết… không dễ viết đúng không?”

“Tôi cũng từng hỏi như thế.” Ánh mắt Vu Tử Thạc chuyển qua sàn nhảy, chín giờ rồi, biểu diễn thoát y nam ở đó vừa bắt đầu. “Neal nói__ kinh nghiệm của người đó quyết định, mà có vài người suốt cả đời, chỉ có thể viết được một bộ tiểu thuyết.”

“Có lẽ cuộc sống riêng tư của ông chủ nhà rất phong phú.” Giang Hằng cầm chiếc ly rỗng lên, rót rượu cho mình. Vu Tử Thạc cười nhẹ. “Ai biết được, lại không nhất định là chuyện tốt.”

Trong đám người, một bóng dáng di chuyển rất nhanh tiếp cận bọn họ, vì quá lùn, cho đến khi đụng phải cánh tay vô ý vươn ra của người đang nhảy.

Neal khá thê thảm khi về được đến bàn, thở dài một tiếng, thấy Giang Hằng không biết xuất hiện từ hồi nào, thân hình tráng kiện… không, thân hình nhỏ nhắn nhẹ chấn động. “A, tôi quên lấy đồng hồ đeo tay rồi.”

Tên nhóc tóc vàng lúng túng khiến Vu Tử Thạc muốn cười, “Bạn gái tặng sao?”

Vẻ mặt của Neal đột nhiên trầm xuống. “Không, một người bạn.”

Lẽ nào là cảm giác nguy cơ? Hứng thú híp mắt lại, trong giọng nói của Vu Tử Thạc mang theo vị chế nhạo: “Anh cũng gặp phải phiền phức sao?”

“Ai cũng có.” Neal cố ý nhìn sang Giang Hằng, chỉ nói bốn chữ. “Việc không đúng sai.”

Tên nhóc tóc vàng lại chen vào đám đông, rất nhanh biến mất. Giang Hằng ôm khuỷu tay quay người, trầm giọng hỏi: “Còn tức tôi sao?”

“Tôi có gì để tức.” Vu Tử Thạc cười cười, y rất hiểu tính cách của mình, thứ đã buông xuống, y sẽ không cầm lên nữa.

“Anh biết không, tôi để anh đi không phải vì muốn anh trở về làm sát thủ.” Trong lúc vô tình, Giang Hằng đã nắm cổ tay Vu Tử Thạc. “Anh không thể…”

“Không thể gì?” Lòng bàn tay to rộng truyền đến nhiệt độ của chủ nhân nó, đáng lý Vu Tử Thạc nên rút tay ra, nhưng thân thể giống như có ý chí riêng của mình, y không thể động đậy được. Ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua mắt, nụ cười biến mất khỏi gương mặt. “Giang Hằng…” Gần như nghiến răng thốt ra cái tên này, “Dưới cái nhìn của anh tôi làm người xấu cũng sai làm người tốt cũng sai, anh biết như vậy là không công bằng đối với tôi chứ!”

“Công bằng?” Giang Hằng không giận mà cười, nắm tay Vu Tử Thạc càng chặt, “Anh luôn lao về phía trước, khiến người khác lo lắng cho anh để người khác gánh chịu áy náy, lẽ nào như vậy là công bằng với tôi sao?!”

Vu Tử Thạc mở miệng, nhưng không nói gì được, chỉ thở ra hơi, lắc đầu, nụ cười trở lại trên mặt y, ấm áp và lịch sự, y nâng tay Giang Hằng lên, rút trong túi tiền ra một sấp tiền mặt, đặt dưới ly. “Anh từng có cơ hội để tôi trở thành người tốt, nhưng cơ hội đó đã bị anh dùng hết rồi, sẽ không có nữa đâu.”

Tức giận của y chỉ kéo dài một giây, y biểu đạt cảm xúc cũng chỉ trong một giây, sau đó y vẫn là y, một sát thủ phóng khoáng.

“Nhưng mà, tôi vẫn phải cảm ơn anh.” Vu Tử Thạc đút tay vào túi, ánh đèn chớp nháy làm sáng rực bóng dáng thẳng tắp của y. “Anh cũng từng cho tôi một cơ hội, để tôi làm người tốt. Nếu không phải anh luôn dung túng như thế, tôi sẽ không ở bên cạnh anh được lâu như vậy. Điều đó rất thú vị, nhưng hiện tại tôi chơi đủ rồi.”

Nói xong, Vu Tử Thạc đi ra ngoài cửa, khi đẩy cửa, y vẫy tay, coi như tạm biệt.

Giang Hằng nhìn theo bóng dáng Vu Tử Thạc đi xa, cuối cùng biến mất sau cánh cửa màu đen. Giang Hằng chợt ý thức được, hủy hoại chân chính, là tất cả những gì hắn làm hiện tại, có lẽ bọn họ vĩnh viễn sẽ không gặp lại nữa.

Nhưng vậy thì sao chứ. Nguyện vọng của hắn chẳng qua là muốn y sống, ở đâu làm gì, có lẽ đều không quan trọng.

Giang Hằng định rót rượu vào ly, chợt cảm giác được có một ánh mắt đang nhìn, hắn quay phắt người lại, Nohn Iglesias mặc bộ âu phục màu đen áo sơ mi màu đỏ sậm nhíu mày nhìn hắn, đồng thời, trên hành lang đi vào phòng vệ sinh truyền tới tiếng la, có người hô lên: “Có người chết!!!”

Giang Hằng bước nhanh tới trước bàn Nohn, từ cao nhìn xuống đối phương, vẻ mặt nghiêm túc: “Là anh bảo Fay ra tay.”

“Rất tiếc, không phải tôi, hiện tại cậu ấy không phải do tôi quản.” Trên mặt Nohn không có cảm xúc gì, bưng ly uống rượu, hắn đến để giải khuây, nhưng không ngờ lại thấy được một màn này, rượu nồng trôi vào dạ dày. “Xem ra anh và tôi không có gì khác biệt.”

Không tính là chế nhạo, Nohn cho tới hôm nay mới ý thức được năm đó Fay ôm tâm trạng thế nào để rời khỏi người hắn, nếu hắn muốn cười nhạo ai, thì trước hết nên cười nhạo bản thân trước đây.

Giang Hằng nhíu mày, đôi mắt mất đi ánh sáng rực lúc trước, bị âm u phủ kín. Hắn không thể nào phản bác lời của Nohn, tuy bọn họ xuất phát từ suy nghĩ khác biệt làm chuyện khác biệt, nhưng hậu quả dẫn đến lại như nhau.

Đêm tối dần, cách quán bar hai con đường, Vu Tử Thạc bọc súng trong túi ni lông ném vào thùng rác, gió lạnh thổi bay mái tóc màu đen, khóe miệng y, cong lên nụ cười hàm xúc sâu xa.