Nguy Hiểm Cự Ly

Quyển 2 - Chương 39: Thí nghiệm bí mật




Hành lang yên tĩnh sáng đèn, bốn người phát ra tiếng bước chân nhè nhẹ trên đường, hai FBI và một NYPD còn có một sát thủ kết bạn đồng hành quả là chuyện hiếm có, cái này có lẽ là tình huống trăm năm khó gặp một lần, đương nhiên, đó là nếu bọn họ biết y là sát thủ.

Bọn họ vừa đi ngang hai phòng thí nghiệm, trong đó cất giữ không ít tiêu bản người, bên dưới còn ghi chú tỉ mỉ.

Trong ngăn kéo bị khóa cất băng video, bọn xem qua một chút bằng máy tính, khi màn hình hiện ra, trong âm vang truyền ra khoảng khắc của tiếng thét, sau lưng tất cả đều đổ mồ hôi lạnh, trừ Vu Tử Thạc. Trừ nguyên nhân y cần giữ thái độ bình tình để Ada và Khôngren tin rằng y không liên quan đến chuyện này, thì ngoài ra tại Afghanistan y từng thấy qua rất nhiều cảnh tượng thế này, vì thế đối với người bị hại hoặc ít hoặc nhiều sẽ có sự đồng tình, nhưng y không cảm thấy sợ hãi.

Không cần nghi ngờ trong này tiến hành thí nghiệm với từng cơ thể sống, không ai có thể quên sự chấn động văn tự mang đến cho con người, trong chớp mắt đã có thể cảm giác được cảnh tượng được tiến hành trong quá trình thí nghiệm.

“Tình hình này khiến tôi nghĩ tới một bộ phim gớm ghiếc, tôi sẽ không nói cho mọi người đó là gì.” Lecce thành thật biểu đạt suy nghĩ của mình, hiện tại xuất hiện trước mắt họ là một bức tường laser, theo như hiểu biết của hắn, người chạm vào bức tường đó nhất định thây cốt không còn.

“Anh muốn nói [Nguy cơ sinh hóa]?” Vu Tử Thạc cười ra tiếng, có lẽ vì bình thường luôn đi qua lại ở ranh giới sinh tử, y đối với sự sợ hãi của người thường không hiểu lắm. Dù sao trên đời này điều đáng sợ nhất không phải là người chết, vì bọn họ đã chết rồi, sẽ không còn làm gì được nữa.

“Không cảm thấy sao, MS-13 chính là tổ chức khó thể hiểu nỗi, theo như điều tra thì các thành viên quan trọng của họ đều dùng tên của các loại chim làm biệt hiệu.” Lecce nói xong câu này, lập tức bị Karon trừng một phát, “Bớt nói nhảm đi.” Giọng nói nghiêm túc vô cùng tỏ rõ phong phạm của người lãnh đạo.

Câu nói của Lecce khiến tim Vu Tử Thạc ngừng đập một nhịp, lấy lên loài chim làm biệt danh… nhiều năm trước khi tranh đoạt địa bàn cho Nohn Iglesias, y từng giao thủ với một người đàn ông có biệt danh là ‘Hắc Diên’, chẳng lẽ Hắc Diên cũng là một thành viên của MS-13? Nếu là vậy, phạm vi xâm nhập của MS-13 có thể thấy là rất rộng, sau lưng tổ chức này, là bí mật lớn hơn nữa.

Ada đi lại gần Vu Tử Thạc, ánh đèn màu trắng rọi lên gương mặt âm trầm của cô, màu da vốn sậm phản xạ ánh sáng tựa hồ mang theo đặc điểm của người da đen. “Anh nói anh hiểu tình huống dưới đây, vậy có phải anh có biện pháp đóng tường bảo vệ này không?”

Vu Tử Thạc đương nhiên không biết, đó nên là công việc của Giang Hằng, chuyện của thiết bị điện tử hỏi y thì thật sự là làm khó y. Mang theo vẻ mặt ‘tôi có từng nói sao’, y nhìn Ada, đáp: “Một phần.”

“Đáng chết, thật là tốt, tôi không biết có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai không.” Ada đảo mắt trắng than thở. “Tại sao vừa rồi tôi không còng tay anh lại nhỉ?”

Vẻ bực dọc của Ada khiến Vu Tử Thạc cảm thấy buồn cười, kỳ thật cô từng có cơ hội như thế, chỉ là cô không nắm chắc. Y không trả lời câu nói của Ada, đi tới trước máy tuần tra, nếu Levi vừa đi qua đây, hắn nhất định để lại phương pháp đi qua.

Cúi người kiểm tra dưới gầm bàn điều khiển màu xám, nơi đó có vết tích bị đồ nhọn rạch qua, xem ra giống như mẫu tự tiếng Anh: I_V_-_-×…

Khôngren và Lecce bên cạnh đang thảo luận, giọng nói của Lecce có thể nghe ra vô cùng kinh hoảng, áo sơ mi sau lưng hắn bị thấm ướt mồ hôi. “Nếu chúng ta không thể đến được phòng chủ để mở cửa lớn ra ngoài, thì không những không có cách nào liên lạc với bên ngoài xin cứu viện, mà còn rất có khả năng sẽ chết một cách mờ ám ở đây.”

“Hiện tại lo lắng những cái này cũng không có ý nghĩa gì, chúng ta nhất định phải tranh thủ thời gian trước khi người ở đây phát hiện chúng ta đã vượt qua cửa.” Có thể nghe ra Khôngren cũng không phải không lo lắng, Hắn nhìn camera vừa rồi bị Vu Tử Thạc dùng virus hack vào chìm vào trầm tư, so với nói lo lắng cho hoàn cảnh hiện tại của mình, Khôngren càng để ý người đàn ông đồng hành cùng bọn họ rốt cuộc là thần thánh phương nào? Tại sao tên này không hề khẩn trương chút nào, ngược lại còn cười thản nhiên như thế?

“Không đơn giản như vậy, công tắc của hệ thống ở đối diện.” Khôngren cũng khá am hiểu máy tính, loại hệ thống bảo vệ này hắn từng xem qua tư liệu trong kho. “Trừ khi ấn nút công tắc màu đỏ bên đó, nếu không chúng ta không thể đóng nó.”

“Vậy thì nghĩ cách đi.” Vu Tử Thạc cởi áo khoác ngoài giao cho Ada, áo sơ mi màu trắng bao bọc thân trên lộ ra đường nét cơ bắp đẹp đẽ, khẩu súng được giắt bên hông.

“Như vậy rồi mà anh còn có cách sao?” Ada không hiểu được suy nghĩ của người này, chỉ cảm thấy khi anh ta mỉm cười, có một cảm giác như đã từng quen biết.

“Có.” Vu Tử Thạc vuốt tóc ra sau đầu, với ngoại hình chỉnh tề hiện tại trông y cứ như một cảnh sát liên bang: “Tôi muốn đi sang đối diện đóng nó.”

IV— Implicit-Vital (Ám thị liên quan sống còn), ám thị của Levi nói đến phần này, nếu cộng thêm lời nói vừa rồi của Lecce, hoàn toàn có thể đoán được một chuyện, đó chính là __ nơi này trừ xông bừa ra ngoài thì không còn cách nào khác có thể thông qua.

“Anh điên rồi! Anh sẽ bị cắt làm đôi!” Ada Wenskhôngl nắm chặt áo khoác trong tay, vẻ mặt vì quá độ khẩn trương mà trở nên dữ tợn. Cô vừa định đi tới kéo Vu Tử Thạc, nhưng không ngờ y đột nhiên quay người, cười với cô. “Không, tôi sẽ không chết.”

Nụ cười tràn đầy tự tin sáng lạn như ánh mặt trời rực rỡ, Ada mở miệng, tay ngừng giữa không trung, cảnh tượng ái muội mông lung hiện lên trước mắt cô, nhưng phía trên những cảnh tượng đó tựa hồ bị phủ một tầng sương mù dày đặc, cô không thể nhìn rõ. Cánh tay đột nhiên bị Khôngren đứng cạnh nắm lại, ánh sáng chói mắt rọi lên gương mặt cương nghị của Khôngren, hắn đang ngăn cản Ada can thiệp vào chuyện của Vu Tử Thạc. “Ít nhất… trước khi anh anh dũng vì nghĩa hãy cho tôi biết tên của anh được không?”

Vu Tử Thạc cười ha ha khoa trương, quay người bước lên bệ, lưu lại một câu, “Anh bạn, tôi không phải là phạm nhân của anh. Muốn biết tên tôi thì hãy đợi anh bắt được tôi đi rồi nói sau.”

Ánh đèn trên trục chợt chuyển thành màu đỏ máu, cùng lúc một tia sáng màu lam với tốc độ cực nhanh từ một bên cửa bay qua. Vu Tử Thạc nhẹ nhàng nhảy tránh, tiếp theo đối mặt với bốn tia sáng liên tục lao tới, hai tia dưới chân hai tia ở phần eo.

“Trở lại đi! Đừng mạo hiểm nữa!” Dòng chảy nóng bỏng trên khóe mắt, Ada gọi lớn sau lưng Vu Tử Thạc.

Không ngờ Vu Tử Thạc không lùi còn tiến, không thể tin nổi lao về hướng tia laser. Khi bọn người Ada nhìn chăm chú đến ngừng thở, y dùng tốc độ không thua kém ánh sáng di chuyển né được bốn tia sáng lam, khi sắp chạy tới bên cửa, xẹt, một tia sáng dạng X nhanh chóng lao tới, cách y 1 m.

Vu Tử Thạc vội nắm chặt ống thông gió ở trên, cả người nhảy lên, tia sáng lướt qua sát sau lưng cắt đi một mảnh lớn của khẩu súng y giắt ở eo, mồ hôi lạnh từ góc trán rơi lên tia sáng, bị cắt thành hai hạt nước trong suốt nửa hình tròn, rồi rơi xuống đất.

Khi đáp xuống đất y lập tức chụp lấy khẩu súng sắp rớt, một tay ấn lên công tắc màu đỏ, cạch__ đèn trên lối đi toàn bộ tắt ngúm, hệ thống phòng ngự được hóa giải thành công.

Cũng may Levi ghi rõ vị trí tia laser, và khi tia đầu tiên xuất hiện Vu Tử Thạc đã hiểu, đó không phải là chữ cái tiếng Anh, mà là chữ Ả Rập dùng để ghi chú số lượng tia laser. Số lượng của chúng tăng dần mỗi lần gấp năm, vì thế nếu không thể đi tới chỗ này trước khi đợt laser thứ hai phóng ra, không cần nghi ngờ sẽ bị 25 tia cắt thành mảnh nhỏ.

Y quay lại, trên gương mặt chảy đầy mồ hôi còn mang theo nụ cười, khi hít thở lồng ngực bị mồ hôi thấm ướt cũng phập phồng theo, tư thế đứng thẳng thể hiện ma lực tiêu sái đặc biệt của phái nam.

Ba người còn lại tại đó đều bị dọa đổ mồ hôi lạnh, cổ họng Khôngren và Lecce còn đang rung động, Ada thì dùng cánh tay run rẩy che miệng. Làm người ta sợ hãi không phải là tia laser nguy hiểm chí mạng, mà là ma lực không chút sợ hãi của người đàn ông này.

“Anh ta không phải người bình thường.” Ada lắc đầu, muốn chỉnh lại hơi thở rối loạn.

Người có thể khiến người khác dễ dàng nảy sinh cảm giác sợ hãi, người không sợ cả cái chết, đủ để khiến người khác phải cố kỵ, Khôngren hiểu cảm nhận của Ada. Khôngren vỗ vai Ada, thúc giục cô tranh thủ thời gian. “Người bình thường sẽ không tới đây.”

“Anh nói đúng, thanh tra Khôngren, tôi chỉ là… không hiểu, tại sao anh ta phải tới đây.” Ada Wenskhôngl nhíu mày chìm vào trầm tư, tia sáng mạnh mẽ bình thường nhảy nhót trong mắt cô lộ ra sự nghi hoặc.

“Vấn đề này hiện tại không phải quan trọng nhất, có anh ta ở đây khả năng thoát được ra ngoài của chúng ta càng lớn.” Khôngren giữ vững bình tĩnh dùng lý trí phân tích tình trạng trước mắt, tuy nghi ngờ và hiếu kỳ của hắn không thua kém gì Ada, nhưng hắn cố gắng che giấu đi.

“Ha, cuộc đối thoại của các người sao lại kỳ quái như thế, a, ý của tôi là, tên đó nhìn giống người tốt lắm.” Lecce tham gia vào cuộc đối thoại, người đàn ôn này vừa rồi còn kiểm tra lối đi trước, xác nhận số lượng và góc độ của camera.

“Lecce, anh nhớ báo cáo tâm lý tội phạm của tiến sĩ Damon trước đây không?” Khôngren ôm tay, hắn muốn chỉnh lý lại những đầu mối vụn vặt trong đầu, để tạo thành đáp án hoàn chỉnh. “Có vài tội phạm sẽ trộn lẫn trong người bình thường, bọn họ giỏi che giấu và giả vờ, thậm chí đối với những tội phạm thủ đoạn thông minh, thì có được sự yêu thích của láng giềng là chuyện dễ dàng.”

“Cho nên ý của anh là… người đàn ông đó là…” Lecce nói tới đây thì ngừng lại, vẻ ngạc nhiên xoay chuyển trong mắt. Ada dùng ánh mắt xác nhận nhìn Lecce, khẳng định suy nghĩ của đối phương, “Tôi hoài nghi anh ta chính là Mũ Đen, anh ta cố ý để lộ tin tức để dụ chúng ta tới đây.”

Khôngren trấn định gật đầu: “Chúng ta chỉ chưa biết lý do anh ta làm như vậy.”