Nguy Hiểm Cự Ly

Quyển 2 - Chương 37: Tăng dần theo ngày




Một tòa nhà ở thành phố New York, căn phòng âm u được kém rèm lên, còn mang theo hơi ẩm. Năm người ngồi trong phòng, Vu Tử Thạc là một trong số đó, y dựa vào cửa sổ. Chừng mấy phút nữa, người phụ trách chọn lựa bảo vệ mới sẽ tới.

Bốn người còn lại nếu không phải vóc dáng cao hơn y vài phân, thì chính là thể hình nhìn to hơn y một vòng, phải biết công việc thù lao cao nguy hiểm thấp thế này ai ai cũng muốn.

Trước đây bọn họ đều trải qua đánh giá năng lực và kiểm định khả năng ứng biến nghiêm khắc, nhưng mà Vu Tử Thạc cảm thấy, chút kiểm tra nhỏ bé đó không khiến người ta phải động não nhiều.

Người da đen bên cạnh đang gồng cơ bắp đồng thời khì mũi với y, khinh thường nhìn một đối thủ trong có vẻ yếu ớt nhất trong bọn. Vu Tử Thạc chỉ cười nhìn hắn, y biết hắn sẽ hối hận rất nhanh.

Gió nhẹ thổi, cửa được mở ra, người đàn ông nhã nhặn tên Harris, hắn cầm theo túi công văn màu đen, đi tới trước mặt Vu Tử Thạc. “Hình như anh là dễ rớt tuyển nhất, vậy không bằng anh bắt đầu trước đi?”

Khiến Harris phải ngạc nhiên là, lời nói lịch sự nhưng vô cùng khắt khe lại không khiến người trẻ tuổi đang mỉm cười này tức giận: “Được thôi.”

“Vậy thì, xin thấy thẻ an sinh xã hội của anh ra.” Harris mở túi văn kiện, tỏ ý bảo đối phương lấy chứng minh đặt lên trên.

“Không vấn đề, tiên sinh.” Vu Tử Thạc cười rút thẻ trong túi ra, mở ra, lập tức lộ ra vẻ mặt khoa trương “Oa… Dylan Hanke, không, đây không phải là tôi.”

Nói rồi y ném chứng minh đó vào trong túi văn kiện của Harris.

Harris nhìn cái tên giống hệt trên giấy và trên tờ chứng minh đó cũng hơi ngạc nhiên, đồng thời, tên da đen vừa rồi cười nhạo Vu Tử Thạc cũng đứng lên. “Có lầm lẫn gì không? Dylan Hanke là tôi, anh… tên khốn anh sao lại có thẻ an sinh xã hội của tôi?”

“Ừm… có thể là quyển này.” Vu Tử Thạc nhún vai lắc đầu tỏ vẻ không hiểu, rút trong túi áo khoác ra quyển khác. “James Scott, không, cũng không phải cái này.” Nói rồi quay lại nhìn tên tóc vàng ngây ra trên ghế ngồi, rồi ném quyển đó vào đối phương.

Tiếp theo, trong túi bên phải, “John Lynch, của anh.”

Ném quyển cuối cùng đi, trong ánh mắt kinh ngạc của bốn người y quay lại nhìn Harris, móc túi tiền ra, “Nga… chứng minh của tôi.”

“Không cần xem nữa, Harris.” Một người đàn ông từ ngoài bước vào, chừng bốn mươi tuổi, mặc âu phục đen, thắt cà vạt màu lam đậm, hắn đứng sau lưng Harris, nói: “Anh được tuyển.”

“Anh chắc chứ?” Harris vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi tình cảnh không thể hiểu nỗi vừa rồi, mồ hôi thấm ướt trán.

Ánh mắt tán thưởng của người kia vẫn dừng trên mặt Vu Tử Thạc, nghiêm khắc nói: “Mấy người này ngay cả chứng minh của mình cũng không bảo vệ được.”

Vu Tử Thạc ôm khuỷu tay khẽ híp mắt, nhìn bốn người đó vẻ mặt rầu rì bỏ ra ngoài, người đàn ông kia đi qua vỗ vai y: “Hôm nay anh có thể đi làm rồi, Harris sẽ giao phó chuyện cụ thể cho anh.”

Ra khỏi tòa nhà, cơn gió mới nổi lên thổi tung mái tóc Vu Tử Thạc, mái tóc màu nâu nhạt phản xạ lại chút ánh sáng, đi dạo chừng hai vòng, vụt vào một con hẻm, Levi Ansel đứng trong bóng râm chờ đợi, hắn đứng thẳng trong bóng tối nhìn hệt như con mèo Ba Tư cao quý. “Nhìn vẻ mặt của anh thì tất cả đều thuận lợi rồi.”

“Cũng phải cảm ơn sự phối hợp của anh.” Vu Tử Thạc nhẹ nhếch môi, cho dù trong con hẻm tối tăm, nụ cười của y cũng có thể lộ ra hương vị mặt trời.

Levi không thể không thừa nhận, nụ cười của sát thủ này rất dễ làm người ta sinh hảo cảm, cho dù nó là giả. Tâm phòng bị đột nhiên sinh ra, bóng tối dâng lên trong mắt hắn, hắn chỉ đáp: “Trộm đồ là sở trường của tôi.”

Vu Tử Thạc cảm thấy thú vị, rất ít người có thể nói chuyện này đường hoàng như thế, y tán thưởng sự thản nhiên của Levi. “Sao anh nghĩ tới chuyện làm quái tặc?”

“Tôi cũng không biết.” Levi nhún vai, “Có lẽ bắt đầu từ khi mẹ tôi thẳng thắn nói cho cha tôi biết bà là người thừa kế của gia tộc quái tặc.”

“Bối cảnh của anh thật khá là… phức tạp?” Đây không phải câu nghi vấn, nhưng gia đình của Levi, phía cha là gia tộc đặc vụ, phía mẹ là thế gia đạo tặc, làm người ta không thể không cảm thán duyên phận kỳ diệu này. Hơn nữa, một người phải kế thừa hai thân phận bất đồng, càng không dễ dàng. Như vậy xem ra, cũng không khó lý giải kỹ thuật của Levi sao lại tốt như vậy.

“Anh cũng vậy, tên bạn vẻ mặt ông chủ đó vẫn tốt chứ?” Trong giọng nói của Levi mang theo ý dò xét, tuy Vu Tử Thạc không hiểu dụng ý của hắn.

Levi nói chuyện luôn khắc nghiệt trực tiếp, Vu Tử Thạc nói qua tai nghe với Giang Hằng: “Anh nghe rồi chứ, có người đang hỏi thăm anh.”

“Tôi muốn nói hình dung đó rất khó nghe, có lẽ lần sau tôi có thể dạy dỗ bạn của anh phải nói chuyện lịch sự thế nào.” Giang Hằng nhăn mặt uống cà phê, nói vào micro.

Vu Tử Thạc bất đắc dĩ nhướng cao mày, cười với Levi: “Anh ta nói anh ta rất khỏe.”

“Anh xác định anh ta chân chính muốn nói không phải là lần sau gặp mặt phải dẫm nát mông tôi thế nào ư?” Levi cười lạnh, nhét tay vào túi.

“Anh có thể nói với anh ta tôi chính là ý đó.” Giang Hằng lại uống một ngụm cà phê, tiếp lời.

Vu Tử Thạc không nhịn được lắc đầu, cục diện này thật sự khá lúng túng, Giang Hằng và Levi giống như hai đứa trẻ lớn xác không ưa nhau. Nhưng y không định làm người hòa giải, “Được rồi, chúng ta xác nhận lưu trình một lần. Tôi sẽ dùng thân phận bảo vệ vào tòa nhà đó.” Y lấy một cái hộp màu đen ra, đó là trình tự phá giải mật mã do Giang Hằng làm ra. “Lợi dụng thứ này có được mật mã chốt cửa đi xuống dưới hầm, sau đó…” Y giao quyển sổ nhỏ cho Levi. “Anh có thể dùng thân phận tiến sĩ Laigna đi vào phòng thí nghiệm.”

Levi cầm quyển sổ mở ra, phần chứng minh bên trong có hình và tên giả của hắn. “Đồ giả không chút sơ hở, sao anh có được?”

“Tôi… có một người bạn, rất giỏi chuyện này.” Vu Tử Thạc nhớ tới gương mặt của Sarah Grano, bất giác mỉm cười. Nửa năm trước khi y tìm Sarah làm giả chiếc hộp đã hỏi cô bé có biết làm giả giấy chứng nhận, sau khi có được đáp án khẳng định, y đã nhờ Sarah giúp làm giả chứng nhận của NYPD.

Khi nhận chiếc hộp giả Sarah đã đưa thêm món quà kèm theo cho Vu Tử Thạc, thứ đó trong vụ cướp ngân hàng vừa rồi vẫn chưa phát huy được hiệu quả xác thực.

Levi nghe thế, muốn phát biểu đánh giá gì đó, nhưng lại ngừng một lát, cuối cùng chỉ cười lạnh nói: “Đám bạn của anh thật loạn.”

Vu Tử Thạc dùng ánh mắt trách cứ nhìn Levi, giọng nói thì vẫn dịu êm như cũ: “Thật không muốn bị anh nói thế.”

“Ai biết chứ, trong mắt người đời chúng ta là kẻ xấu.” Levi liếc nhìn Vu Tử Thạc đốt một điếu thuốc, làn khói nicotine rất nhanh ngập trong khoang mũi hắn.

Hacker, sát thủ, kẻ làm giả, quái tặc, cớm tệ hại… nghe ra quả thật không phải là người tốt gì. Người xấu kết minh với người xấu, tựa hồ cũng là định luật.

Máy bay chạy ngang đỉnh đầu, gương mặt tuấn tú hoàn toàn chìm vào bóng râm, Vu Tử Thạc phả khói, nhìn như đang trầm tư, qua rất lâu, mới nói: “Nhưng không ai quy định người xấu không thể làm việc tốt.”

Giọng nói thản nhiên nhẹ hẫng truyền vào tai, có dòng máu nóng từ lỗ tai chảy xuống, Levi đột nhiên quay mặt nhìn Vu Tử Thạc. Bóng râm của máy bay tan đi rất mau, sóng mũi cao thẳng của y được ánh mặt trời khắc thành đường nét hoàn mỹ, cổ áo hé mở lộ ra xương quai xanh gợi cảm như có như không.

“Đây không giống lời mà Mũ Đen tôi biết sẽ nói ra, nghe này, tôi không biết anh và bạn anh vì cái gì. Cho dù các anh làm những thứ này, cũng không được bất cứ sự cảm tạ nào.” Levi mở miệng nói, vẻ mặt mang theo nụ cười lạnh của hắn bị phủ một tầng băng mỏng.

“Anh biết công việc của sát thủ chính là giết người. Khi tôi giết người lần đầu, không có cảm giác gì.” Vu Tử Thạc cũng nhìn Levi, khói thuốc luẩn quẩn giữa hai người, nhưng không thể ngăn cản bọn họ bốn mắt giao nhau. “Theo lý mà nói tôi nên có cảm giác, bất an, khẩn trương, sợ hãi… nhưng không có gì cả.”

“Anh muốn nói anh sinh ra đã có thiên bẩm làm sát thủ?” Levi cảm thấy có thứ gì đó đang gào thét trong lòng, nhưng hắn khống chế nó rất tốt, để giọng nói vẫn duy trì bình ổn và lạnh nhạt lúc thường, và hơi mang theo chế giễu.

“Lúc đó tôi nghĩ vậy, sau đó tôi phát hiện, không phải không có cảm giác, những thứ đó không giờ phút nào không cắn nuốt gặm nhắm tôi.” Vu Tử Thạc hiểu rõ, đoạt đi tính mạng của người khác trên thực thế cũng là một sự thương tổn vô hình với bản thân. “Khi phá hoại cuộc sống của người khác, bộ phận tốt đẹp trong lòng anh cũng sẽ bị vỡ nát. Hiện tại tôi làm việc này, chính là để tìm bộ phận đó về. Còn chuyện có được cảm tạ hay không, tôi không quan tâm.”

Levi chìm vào trầm tư ngắn ngủi, Giang Hằng ở bên kia đầu dây cũng thế.

Giang Hằng cảm thấy câu nói này của Vu Tử Thạc là cố ý nói cho hắn nghe, y biết trong lòng hắn có dục vọng báo thù, y đang khuyên can hắn. Khóe miệng nở nụ cười ôn hòa, hắn uống xong ly cà phê thì đứng lên, đi tới cửa sổ, kéo rèm ra vừa đủ.

Mà Vu Tử Thạc đang ngắm bầu trời lại nghĩ, nếu không gặp Giang Hằng, cuộc sống của y sẽ không thay đổi thế này, Giang Hằng khiến y tìm về bộ phận bị đánh mất, cảm giác này rất tốt.

Vì công việc đặc biệt này, bọn họ không thể thường xuyên gặp mặt, nhưng nỗi nhớ thì tăng theo từng ngày.