Công viên Great Kills, bảo vệ Steven tráng kiện đang thong dong ngồi trên hàng ghế dài gần đài phun nước thưởng thức bánh sandwich ngon lành, ăn xong hắn phải trở lại chỗ rùng rợn đáng chết đó, tiền công tuy không ít, nhưng lính đánh thuê đã về hưu như hắn luôn cảm thấy có gì đó khác thường, rõ ràng gắn biển trung tâm phục hồi, nhưng lại không thấy trong đó có bất cứ người già nào ra vào, cái nơi quái quỷ, lối đi xuống hầm một ngày 24 giờ đều có người canh chừng, cũng không biết dưới đó đang nghiên cứu cái gì. Cũng phải nói lại, có trời biết đây rốt cuộc có phải là trung tâm phục hồi không!
Dưới gốc cây cách đó chừng mười mét có hai người đàn ông cao lớn đứng đó, người tóc đen mắt xanh gương mặt mang nụ cười chế nhạo mở miệng trước: “Fay, anh nhìn chằm chằm anh bảo vệ làm gì?”
Vu Tử Thạc liếc đối phương một cái, nhíu mày nói: “Levi, không phải anh muốn vào tòa nhà này sao?”
“Điều đó không có liên quan tới vị bảo vệ mà, lẽ nào anh còn trông mong anh ta có thể phát hai tấm thiệp mời cho chúng ta?” Levi Ansel cười lạnh, hắn không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để chế nhạo người khác, đây là sở thích của hắn.
“Rất hay, anh muốn thiệp mời, cho nên bọn họ phải đổi bảo vệ rồi.” Vu Tử Thạc cười nhẹ gật đầu, bóng râm của tán cây che đi hơn nửa gương mặt y. Vẻ mặt của Levi thì khỏi phải nhắc, hắn đã không còn hứng thú giả vờ trước mặt Mũ Đen nữa, “Đổi? Sao lại đổi?”
Vu Tử Thạc không trả lời Levi, bước tối chỗ Steven, ánh mặt trời rực rỡ tô điểm thêm cho nụ cười mỉm của y. Steven nhắm mắt, giơ miếng sandwish lên chuẩn bị cắn một miếng, chợt cắn phải khoảng không, nhất thời kinh ngạc. “Hả? Sandwish của tôi đâu?”
Lúc này, Steven thấy một cánh tay thò ra từ sau lưng, giao một vật màu đen vào tay hắn. Hắn chớp chớp mắt, thứ này không hề xa lạ, Glock 19__ không phải là súng giắt ở eo hắn sao?
“Này…” Không đợi Steven nói xong, tay hắn bị nắm chắc, nhắm sang một hướng khác nổ súng.
Giây tiếp theo, sức mạnh ấn trên tay hoàn toàn biến mất, họng súng vẫn còn bốc khói, Steven chớp chớp mắt, khi tỉnh táo lại đã bị người ta bẻ ngoặc tay ấn xuống đất, đè trên người hắn là một người đàn ông trung niên, thân hình hơi mập với trọng lượng khiến người ta ná thở, “Anh bị bắt với tội danh hiềm nghi nổ súng vào một cảnh sát New York!”
“Cái, cái gì?!!!”
Tất cả diễn ra quá nhanh, Steven căn bản không hiểu đã xảy ra cái gì. “Nổ súng gì, cảnh sát gì, chuyện gì đây?!”
“Hỏi hay lắm! Ông đây cũng muốn biết! Bị người ta gọi tới chỗ này xém chút mất luôn cả mạng!” Ford Klaus tức giận bừng bừng, vò mái tóc quăn trên đầu, “Anh nói xem anh xui xẻo hay ông đây xui xẻo hơn?!”
Dưới gốc cây không xa, Levi mục kích toàn bộ quá trình phát sinh, Mũ Đen này không chút vết tích rút được súng của Steven, đổi miếng sandwish của hắn thành khẩu súng, nhắm vào vị cảnh sát nằm ngoài mười mét nổ súng. Còn về miếng sandwish kia, đã nằm trong bụng sát thủ.
Vu Tử Thạc trở lại chỗ Levi, vỗ rớt vụn bánh trên tay, cười sáng lạn. “Xem ra, hiện tại bọn họ phải tìm bảo vệ mới rồi.”
Khi tán thưởng người này xấu xa, Levi cũng lặng lẽ khinh bỉ hành vi của đối phương. “Sao anh biết bọn họ sẽ thuê anh?”
“Tôi…” Vu Tử Thạc nhướng mày, cười càng sâu. “Có một trợ thủ.”
Trong tai nghe lập tức truyền tới tiếng nói của Giang Hằng, mang theo bực dọc: “Đúng, trợ thủ đó hiện tại không thể không mua một công ty bảo vệ và ba cơ cấu đánh giá.”
Vu Tử Thạc híp mắt, nhìn đài phun nước kia, cảm thán: “Nghe thật tuyệt.”
“Tôi được biết kế hoạch của họ sẽ vào bốn ngày sau, Fay, tôi không có nhiều thời gian đùa giỡn với anh.” Levi tựa hồ có chút bất mãn, ôm khuỷu tay, ngay cả bóng râm của táng cây cũng trở nên tối hơn.
Vu Tử Thạc lấy túi văn kiện ra, giao cho Levi, động tác nhẹ nhàng: “Đây là tư liệu điều tra phạm vi bên ngoài của ‘trung tâm phục hồi’ này.” Nói rồi y búng vào tấm kính trong bức hình, “Kính cường lực, anh biết độ cứng của nó.”
“Anh nói bên ngoài phòng thí nghiệm đều dùng lại kính này bảo vệ?” Nghe ra không tốt lắm, cho dù là Levi cũng cảm thấy nan giải, hắn nhíu mày, giọng nói đề cao tám độ.
“Rất tiếc phải nói với anh, đích thật là vậy. Cho nên anh phải đợi tôi vào đó tiếp ứng anh, nếu không…” Vu Tử Thạc không nói tiếp, giọng nói âm trầm như tử thần đang tuyên phán, không khí xung quanh đột nhiên lạnh đi.
“Sao tôi biết có thể tin anh?” Levi vẫn dùng giọng điệu lạnh lẽo quen thuộc, xem ra trình độ đa nghi của hắn không kém gì y.
“Tôi có yêu cầu anh phải tin tôi sao?” Vu Tử Thạc quay lại nhìn hắn, nụ cười hàm ý sâu xa mở rộng, giọng nói ấm áp giấu lưỡi đao, vô hại như thế, lại nguy hiểm vô cùng.
Nói xong, Vu Tử Thạc liền bỏ đi, Levi nhìn theo bóng lưng y chìm vào trầm tư, y và hắn nhìn thì như người chung đường, nhưng y còn khó hiểu hơn hắn. Có điều Levi hiểu, lời nói vừa rồi của Mũ Đen nếu nói là lời khuyên, thì đúng hơn phải là cảnh cáo. Trực giác nói cho Levi biết, không nghe theo lời cảnh cáo này, sẽ xảy ra hậu quả khó tưởng tượng.
Cự ly rút ngắn dần, khi Vu Tử Thạc mở cửa, Giang Hằng đang ở nhà bếp nấu trà sữa, mùi sữa lan tỏa khắp phòng, y đi vào, ôm Giang Hằng từ phía sau, cắn lên tai hắn, nhẹ giọng nói: “Anh lại đổi khẩu vị rồi?”
“Tôi nhớ ai đó hình như rất thích cuộc sống có cảm giác mới mẻ.” Giang Hằng cúi nhìn bếp lửa như có suy nghĩ, vẻ mặt không chút thay đổi được ánh sáng chiếu rọi.
Tim đập mạnh, Vu Tử Thạc cười một tiếng, thuận thế hôn lên cổ Giang Hằng, lưu lại vết răng mới tinh trên phần cổ màu lúa mạch, “Cho nên anh muốn lấy lòng ai kia sao?”
“Anh cảm thấy thế nào? Tôi cho rằng anh luôn thông minh.” Giang Hằng nhíu mày đáp, hơi thở Vu Tử Thạc phả ra làm hắn rất ngứa.
“Tôi nghĩ rằng người anh nói tới đang rất vui.” Vu Tử Thạc cầm muỗng trên giá, vượt qua người Giang Hằng múc một muỗng trà sữa, Giang Hằng tóm tay y, không quay đầu nói: “Anh vẫn không kiên nhẫn như vậy, nếu bỏng thì sao?”
“Đừng dùng mãi cái từ kiên nhẫn phiền phức này giày vò tôi.” Thấy Giang Hằng vẫn không buông tay, Vu Tử Thạc phồng miệng, thổi nguội cái muỗng.
Giang Hằng cũng thổi nguội cái muỗng, sau khi thử nhiệt độ mới buông tay ra. “Nha, tôi thấy cái gì đây? Một sát thủ không kiên nhẫn.”
Nghe ra ẩn ý của Giang Hằng, Vu Tử Thạc không dự định phản bác, hai người lớn đầu vây quanh bếp lửa giành giật muỗng trà sữa, trông ngốc hết nói.
“Loại chuyện này không thể định luận, nó chỉ là trà sữa.” Kiên nhẫn chỉ là cái giá tất yếu phải bỏ ra khi hoàn thành nhiệm vụ, ít nhất đối với Vu Tử Thạc mà nói là vậy. Y nhướng mày, đút muỗng vào miệng, khóe miệng cong lên thỏa mãn, “Mùi vị không tồi.”
“Tôi đã thấy được sự đáng giá trong vẻ mặt hạnh phúc của anh rồi.” Giang Hằng tắt lửa, rót trà sữa còn nóng bốc khói trong nồi vào ly, ôm tay dựa lên tường. “Nhớ rửa nồi.”
Vu Tử Thạc vừa định thò tay ra cầm ly, nghe câu nói của Giang Hằng liền bất giác nhăn mặt. “Anh muốn một sát thủ làm việc nhà?”
“Tôi chỉ bảo anh rửa nồi.” Giang Hằng xải tay, ánh mắt không cố kỵ bắn thẳng lên mặt Vu Tử Thạc. “Đợi anh rửa xong, ly này chắc cũng có thể uống rồi.”
Vu Tử Thạc nhìn ly trà sữa còn bốc khói, mắt mang theo tiếc nuối, lại quay mặt đi, chớp chớp mắt với Giang Hằng: “Không thể uống xong mới rửa hả?”
Ánh mắt long lanh đáng thương như chú chó cỡ lớn nhìn mình chăm chú, Giang Hằng đã biết sở trường của sát thủ này là trả giá, cho dù quá trình này rất vô vị nhưng hắn vẫn rất muốn cười. Nhịn cười thở dài, cầm nồi bỏ vào chậu nước, tay vặn vòi, “Đừng làm thế chỉ vì đồ uống trước mặt tôi, tôi chỉ sợ anh bị bỏng.”
Lực chú ý của Vu Tử Thạc vẫn còn trên ly sữa, câu nói của Giang Hằng khiến ý cười của y càng sâu, y dựa lên tủ lạnh, nhìn Giang Hằng rửa dụng cụ nhà bếp.
Cho dù không nói, y cũng hiểu Giang Hằng tại sao làm vậy. Tòa nhà ở công viên Great Kills, phòng thí nghiệm của chính phủ, khả năng rất lớn là sau khi y và Levin vào đó, sẽ không thể bước ra.
Nước từ vòi chảy xuống rào rào, Giang Hằng xoay lưng về phía y, giọng nói thấp trầm, hơi không ổn định, “Anh còn có gì muốn nói sao?”
Vu Tử Thạc chỉ cười nhạt, không giống nụ cười rộng cố ý bình thường, mà xuất phát từ nội tâm. “Anh có thể lộ ra vẻ giả vờ có thể nhìn thấy tôi sống sót trở về không?”
“Tôi có thể khống chế ý định muốn nhốt anh trong nhà đâu cũng đừng mơ đi thì anh đã nên trộm vui rồi.” Lạnh lùng vứt một đáp án cho đối phương, Giang Hằng quay người, trên gương mặt kiên cường nghị lực mang theo rất nhiều bất đắc dĩ, hắn biết hắn không cách nào ngăn cản Vu Tử Thạc làm chuyện của mình.
“Ha, đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ bình an trở về.” Vu Tử Thạc đi tới cạnh Giang Hằng, hôn lên môi đối phương.
Nụ hôn nồng nhiệt giống như lời tạm biệt đến sớm, nửa phút sau, một câu nói chậm rãi lọt vào tai Giang Hằng: “Vì tôi có quân hậu viện rất mạnh.”
Ly sữa trên bàn vẫn còn bốc khói, nhiệt độ thân thể cũng đang tăng lên, trong nhà bếp đầy hương sữa, có vài thứ không thể nói rõ, đã hóa giải sự lạnh lẽo của mùa đông.