Nguy Hiểm Cự Ly

Quyển 1 - Chương 70: Phần 8: Tên cớm thối nát




Trong quán bar nhỏ ở Mexico, có một người đàn ông trung niên gọi một ly cocktail rồi ngồi trên chế ghế dài trước quầy, mái tóc ngắn màu nâu quăn tự nhiên tạo ra cảm giác vô cùng vui thích, tia sáng âm trầm trong đôi mắt một mí, trông có vẻ quỷ kế đa đoan, hơn nữa còn có chút cảm giác của kẻ đầu cơ.

“Anh rất thích hợp đi đóng phim.” Vu Tử Thạc ngồi xuống đối diện, gọi một ly Martini.

“Ô, mẹ nó mày là ai vậy? Sao lại biết ông mày từng đạt giải Oscar ảnh đế?” Người trung niên ngữ điệu khôi hài, phối với gương mặt đó của hắn, đúng thật là trời sinh để làm điện ảnh.

“Đương nhiên, nếu là vai diễn phản diện không có lập trường kiên định, đạo diễn nhất định sẽ chọn anh.” Vu Tử Thạc ưu nhã châm một điếu thuốc, phả ra khói mù.

“Thằng điếm thúi, mày đang cười nhạo ai vậy? Có biết ông đây là ai không?” Người trung niên thủ thế sắn tay áo lên, vẻ mặt muốn đánh nhau. Một khẩu súng bất chợt vỗ mạnh lên bàn, người đó lập tức biến sắc. “Mày… mày…”

“Tôi đương nhiên biết anh.” Vu Tử Thạc mang vẻ thản nhiên tự tại, nói thật chậm, “Thanh tra Ford Klaus, nghe nói bãi biển Long Island là địa bàn của anh.”

Ford Klaus, thuộc tổ hung án NYPD, tuy có cái mác cảnh sát, nhưng lại lén lút điều tra điểm giao dịch ma túy sau đó lại truyền tay bán lại cho bọn buôn thuốc phiện Bulgaria, có thể nói là điển hình của loại cớm thối nát.

Cớm thối nát có tổ chức của cớm thối nát, từ trên xuống dưới phân chia theo khu vực, mỗi người nắm giữ một khu của New York, mà Long Island Sound nơi Fay War chân chính đang ở lại là phạm vi quản lý của Ford.

“Anh… anh muốn cái gì đây?” Ford hiển nhiên là loại hình chịu mềm không ăn cứng, súng trước mặt, hắn không phục cũng không được.

“Tôi muốn anh giúp tôi tìm một người.” Vu Tử Thạc lấy một tấm ảnh ra, đó là Nohn đưa cho y, ảnh của Fay War chân chính, người đàn ông trong bức ảnh đen trắng tướng mạo tuấn tú, mái tóc ngang tầm tầm vuốt ra sau tai.

“Anh bạn, nghe tôi nói này, tôi không phải dạng vượt trội đâu được không, hơn nữa cho dù là Christopher (1) cũng có những lúc không thuận tiện mà!” Ford lầm bà lầm bầm thấp giọng càu nhàu. (Chú thích: Christopher là diễn viên vượt trội)

“Tôi tin anh có thể làm, thanh tra thân mến.” Vu Tử Thạc chống cằm, mỉm cười nói.

Ford đang thầm kêu không tốt, câu tôi tin anh này nói dễ nghe thì là tin bạn có năng lực, nhưng nói khó nghe chính là bất kể có được hay không cũng phải làm…

Nhân viên phục vụ bưng Martini lên, khi ly rượu được đặt xuống thì một khẩu súng đã chỉ vào sau đầu Vu Tử Thạc, trên gương mặt của người đàn ông đầu trọc không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ mang theo sự trào phúng trong giọng điệu: “Ford, xem ra chúng ta có khách mới tới thăm.”

Vu Tử Thạc nhăn mày nhắm mắt thở dài, báng súng đánh thẳng vào vai phải, bị tấn công y hừ nhẹ một tiếng, quỳ một gối dưới đất.

“Mày là ai? Gián điệp bọn buôn thuốc phiện phái tới?” Tên đầu trọc ánh mắt sắc bén, cầm súng chỉ sau đầu Vu Tử Thạc.

Nụ cười nhàn nhạt nở trên khóe môi Vu Tử Thạc, “Bọn buôn thuốc phiện không thuê nổi tôi.”

“Không, hắn ta tới tìm một người.” Lúc này Ford lên tiếng, hắn nâng cằm Vu Tử Thạc lên. “Người trẻ tuổi, đáng lý ra anh không nên đến tìm phiền toái.”

“Anh dự định thế nào?” Tên đầu tọc đứng trong chỗ tối, ánh đèn quán bar chiếu được tới chân hắn. Ford liếc nhìn Vu Tử Thạc, sau đó chớp mắt, nói: “Xử lý cho sạch.”

“Cấp trên có chuyện tìm tôi, xem ra anh phải tự đi rồi.” Tên đầu trọc cất di động đi, mặt không biểu tình giữ súng, giây tiếp theo, báng súng đánh lên đầu Vu Tử Thạc, tầm mắt của y thoáng chốc chìm vào trong bóng tối.

Bên tai là tiếng còi xe cảnh sát, trước mắt sáng bừng, cảnh tượng mơ hồ cuối cùng cũng có tiêu cự. Từ kính chiếu hậu có thể thấy biểu cảm nghiêm túc khi cầm vô lăng của Ford, “Thanh tra, chúng ta đang đi đâu vậy?”

“Anh mong nhớ Long Island Sound không nguôi, tôi biết, nơi đó phong cảnh tuyệt đẹp, cảnh sắc mê người, là chỗ tốt để chôn xác.” Tia sáng hoàng hôn chiếu lên mặt Ford, con mắt màu nâu nhạt vẩn đục không phản chiếu lại tia sáng nào.

“Sao lại nghĩ tới làm nghề này?” Vu Tử Thạc tựa hồ không để tâm lắm tới nguy cơ hiện tại của mình, tùy tiện hỏi.

“Tiền, còn có thể là gì nữa.” Ford một tay giữ vô lăng, một tay sải ra, nói rất đương nhiên.

“Tôi biết bản chất của anh không phải người xấu.” Vu Tử Thạc dựa vào lưng ghế, còng tay bạc lấp lánh đang còng lấy hai tay y, dưới ánh sáng rực rỡ vết thương màu đỏ trên trán y dị thường bắt mắt.

“Sao anh lại biết?” Ngữ điệu khinh thường, Ford hừ lạnh một tiếng. “Con người, một khi đã chọn sai đường thì chỉ có thể bước tiếp. Chẳng qua nói với anh những thứ này cũng chẳng ý nghĩa gì.”

“Anh rất không thẳng thắn.” Mái tóc màu nâu nhạt của Vu Tử Thạc được phủ lên một lớp ánh sáng vàng chói.

“Được thôi, ông đây cũng không phải mới đầu đã vậy, gần mười năm trời tôi luôn thận trọng tận tụy, phấn đấu công tác, lĩnh mớ tiền lương ít ỏi đến đáng thương, nhưng tôi đã nói với bản thân, đó là duy trì an toàn của người dân, nên tôi chưa từng oán trách.” Ford nhướng mày, ba nếp nhăn hiện rõ. “Cho đến một ngày, vợ của tôi bỏ trốn cùng một tên đầu tư cổ phiếu trong giới tài chính. Đúng vậy, không sai, tôi phát hiện cho dù tôi cần mẫn làm việc cả đời cũng không đuổi kịp thu nhập trong mấy tiếng đồng hồ của người ta. Sau đó tôi đã nói với mình, hòa bình thế giới, công bằng an toàn gì đó biến mẹ nó hết đi, khi tôi muốn làm người xấu cũng sẽ không kém hơn ai. Câu chuyện xong rồi, anh thỏa mãn chưa?”

“Trên cơ bản. Tôi quyết định cho anh một cơ hội, sau này vẫn tiếp tục làm việc tại New York, có đường dây trong cũng khá thuận tiện.” Vu Tử Thạc cười, nụ cười vô cùng sáng lạn.

“Ha ha ha ha.” Ford cũng cười theo, “Anh bạn, tôi không biết anh có thiên phú nói đùa như thế đó, sao Hollywood không mời anh diễn Đôn Kihôtê nhỉ?”

“Có thể vì tiền công tôi đòi quá cao.”

Vu Tử Thạc cũng cười lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, nhưng không phát ra tiếng, “Đúng rồi, anh mặt áo chống đạn đúng không?”

“Đương nhiên, thế nào, anh muốn mượn thứ đó để tăng nhanh tốc độ di thể mình được dìm xuống?” Ford châm chích bén ngót, vẫn cười rất lớn tiếng.

“Vậy thì tốt.” Giọng nói nam tính dễ nghe, nụ cười của Vu Tử Thạc trong kính chiếu hậu thản nhiên và tự tại.

SUV màu trắng chạy thật nhanh trên quốc lộ, ánh mặt trời xế chiều rọi lên biểu cảm tươi cười của hai người đàn ông, một người vô cùng trào phóng, một người tự tin vạn phần. Bọn họ sắp đi tới một ngã tư, đột nhiên bên phải xuất hiện một chiếc xe hơi màu đen.

“Ford, tôi nói cho anh biết, lần sau khi anh dẫn người đi hủy thi diệt tích, nhất định phải nhớ trước tiên lục soát trong túi của đối phương có máy theo dõi không.”

Vu Tử Thạc vừa nói vừa lấy trong túi ra một hộp vuông nhỏ màu đen, ngay khi hai chiếc xe va đụng Ford nhìn thấy trong kính chiếu hậu nụ cười hoàn mỹ không tì vết của đối phương.

Ầm__ oành__

Ghế phụ lái của chiếc SUV màu trắng bị tổn hại nghiêm trọng, chiếc xe văng ra khỏi mặt đường, lăn vài vòng dưới đất, cuối cùng nằm ngửa trên bãi cỏ. Đợi thân xe ổn định, Vu Tử Thạc đá văng cửa sau, vòng tới vị trí tài xế kéo cửa lôi Ford ra ngoài, lấy chìa khóa mở còng tay.

Ford đã bị choáng váng khi chiếc xe lăn lông lốc vừa rồi, trước mắt toàn những vì sao, và nụ cười tươi sáng xinh đẹp của Vu Tử Thạc, “Có… có ý gì đây?”

“Ý chính là sau này anh làm gì cũng phải động não một chút.” Vu Tử Thạc ngồi xổm xuống cạnh hắn, nhẹ giọng nói: “Hiện tại chưa tính là kết thúc đâu, sau này tôi sẽ lại tìm anh.”

Nói xong y cầm theo súng của Ford đứng lên, quay lại nhìn người đàn ông sau lưng: “Nhanh thật.”

“Đề nghị của cậu luôn quá mức nguy hiểm.” Norn Iglesias đang hút thuốc, đánh giá vết thương trên mặt sát thủ, và một thân bụi bặm. Hắn giơ tay phủi phủi bụi trên vai đối phương. “Nhưng sao cậu lại biết tên đó có dính dáng bên trong?”

“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con.” Vu Tử Thạc cầm điếu thuốc Nohn đưa hút một hơi. “Người của Molded luôn có dính líu với tổ chức cớm thối nát, nếu không bọn họ làm việc sẽ không thuận lợi như thế. Đúng rồi, tên đầu trọc đâu?”

“Ở đây.” Khóe môi Nohn hiện lên ý cười, gõ cốp xe sau, “Cậu muốn xử lý thế nào?”

“Mang hắn ta tới Long Island Sound đi.” Độ cong nơi miệng Vu Tử Thạc vừa xinh đẹp lại chói mắt, nói xong y cố ý nhìn sang Ford, “Nơi đó phong cảnh tuyệt đẹp, cảnh sắc mê người, là chỗ tốt để chôn xác.”

Không ngoài dự đoán quả nhiên Ford bị dọa ngây ra, hắn không biết người này lại có dính líu với Nohn Iglesias người đứng đầu tập đoàn Scarter. “Các người… các người rốt cuộc… có quan hệ gì?”

Trong đầu hiện lên từng cảnh tượng tối qua, Vu Tử Thạc híp mắt suy nghĩ một hồi. “Anh ta là anh hai của tôi.”

Ánh sáng màu vàng chiếu lên vai hai người đàn ông, Nohn cũng đang hồi tưởng, lấy lại điếu thuốc trên tay Vu Tử Thạc hút một hơi, khói mù quanh quẩn tứ phía, tia sáng sắc bén trong con mắt màu tím thủy tinh được nhu hòa đi. “Anh ta là em trai của tôi.”

Nói bậy nói bạ, ai chẳng biết Nohn Iglesias không có anh em, Ford cảm thấy rõ ràng mình đang bị xem là kẻ ngốc. Còn chưa đợi hắn mở miệng, bốn phát đạn đã liên tiếp bắn vào trước ngực hắn.

“Cốp xe sau đầy rồi.” Nohn nhìn khẩu súng còn bốc khói trong tay Vu Tử Thạc, Vu Tử Thạc vỗ vai Nohn, “Chúng ta đi thôi, đừng bận tâm hắn ta nữa.”

Lắng nghe tiếng bước chân đi xa, Ford mới thở mạnh mở mắt ra. Ngực bị đập mạnh khiến hắn đổ đầy mồ hôi, thở dốc liên tục. Khó trách người đó phải hỏi hắn có mặc áo chống đạn hay không. Thật khó thể tin, đối phương lại bỏ qua cho hắn.

Chiếc xe hơi màu đen bị tông méo phần đầu đã đi xa, trong lòng Ford chợt nảy ra một dự cảm, có người này tồn tại, Nohn và tập đoàn Scarter nhất định sẽ leo lên đỉnh cao trong thời gian ngắn nhất.

Ford chỉ cảm thấy kỳ quái, trước đó sao chưa từng phát hiện tại New York có một kẻ tàn bạo này, quả thật biết giấu mình trong nơi thích hợp sao?