Nguy Hiểm Cự Ly

Quyển 1 - Chương 64: Phần 2: Chiếc bật lửa màu đen




Nohn Iglesias dùng ánh mắt màu tím nhạt ngưng trọng nhìn chăm chú người đàn ông tuấn tú trước mắt, kẻ này là người thông minh, không trực tiếp trả lời vấn đề của hắn, nhưng đáp án đó lại vô cùng chân thật, y có từng nuôi chó hay không không quan trọng, mà những lời cảm khái vừa rồi từng chữ từng chữ là lời thật từ đáy lòng. Lời nói từ miệng y, có một ma lực khiến người khác khó thể nói gì, khiến người khác động tình.

Người hành tẩu trong thế giới bóng đêm đã định là vĩnh viễn cô độc, nếu không phấn đấu, leo lên đỉnh cao, thì sẽ bị cắn ngược.

Nohn bước tới một bước, lại gần Vu Tử Thạc, thấp giọng nói: “Anh bạn trẻ, bất kể cậu là CIA hay FBI, dám gây chuyện trong địa bàn của tôi tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cậu.”

Nohn Iglesias quả nhiên không đơn giản, đối với việc hắn vạch trần thân phận của mình dễ dàng như thế, Vu Tử Thạc không cảm thấy quá kinh ngạc, lúc này một phụ nữ bước tới, giao cho y một ly rượu: “Tôi là Karina Wood, anh muốn ra ngoài cho thoáng khí không?”

Lúc này Vu Tử Thạc mới chú ý thấy xung quanh có không ít ánh mắt đang nhìn về phía này, hai người đứng ngay lối vào hội trường, cho dù hạ thấp âm lượng nói chuyện cũng vẫn gây chú ý, giống như đang đứng ở trung tâm cơn bão. Không ít thiếu nữ lộ ra vẻ khát vọng nhiệt tình trong mắt, nhưng chỉ nhìn chứ không bước qua, chậm chạp không dám tiến tới, áp xuất khí thấp mạnh mẽ do họ tỏa ra trong lúc vô tình thổi tan dũng khí và rào cản tâm ly của những thiếu nữ và phụ nữ kia.

Vu Tử Thạc nhìn người phụ nữ trước mắt, bộ lễ phục dạ tiệc màu tím kéo dài chấm đất, mái tóc xoăn dài màu vàng uốn lượn sau đầu, phối hợp thêm trang sức thủy tinh, giống như người đẹp ngủ trong rừng vừa bước ra khỏi câu chuyện cổ tích, sóng mũi cao thẳng trên gương mặt trắng nõn, đôi mắt màu lam đậm mê người tựa như có thể quyến rũ bất cứ nam giới nào vào cạm bẫy, Vu Tử Thạc nhìn đồng hồ đeo tay, cách thời gian mục tiêu xuất hiện hãy còn 20 phút, y nhận ly rượu của cô và đáp: “Đêm nay bận rộn làm ăn, chẳng qua sao tôi có thể cự tuyệt em chứ?”

Nói xong quay nhìn Nohn, “Anh Iglesias, nếu anh không để ý thì…”

“Đương nhiên không.” Nohn bày ra tư thế xin mời, nhìn Vu Tử Thạc nắm tay Karina đi.

Bọn họ đi xuyên qua đám đông, Karini cảm nhận được sức lực đang nắm lấy tay cô đột nhiên buông lỏng, quay lại nhìn thì người vừa rồi đã biến mất tăm, cô hoang mang nhìn quanh bốn phía, những nhà kinh doanh chào hỏi nói chuyện, nhân vật của giới tin tức đang vui vẻ uống rượu, còn có những cô gái vui vẻ tâng bốc lẫn nhau, nhưng không thấy người đó đâu nữa. Ngón tay thon dài của cô vuốt qua lỗ tai, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, Nohn, tôi lạc mất anh ta rồi.”

“Biết rồi.” Nohn đứng cách đó khá xa ra hiệu Karina đừng bận tâm, động tác nhanh chóng như thế, biết mất thần không biết quỷ không hay, Karina hỏi: “Nohn, người này… rốt cuộc là ai?”

“Cô không cần biết, nhiệm vụ của cô đã kết thúc rồi, đi tìm người phụ nữ mà anh ta đã đưa vào đây.” Nohn ra lệnh cho Karina, xem ra yến tiệc đêm này không thể yên bình, Kariana nói: “Thật đáng tiếc, người theo dõi cô ta nói ba phút trước cô ta đã biến mất rồi, anh đoán không sai, nhất định có chỗ kỳ quặc.”

Hai vị khách không mời thần bí… Nohn vừa suy nghĩ vừa nhăn mày, chợt thấy một người đứng lên sau bàn ăn. Hắn chăm chú nhìn người đó, bước nhanh theo.

Sân thượng ngắm cảnh tầng 86 nằm ở độ cao 1050 thước Anh của tòa nhà, đứng ở đây có thể thấy được toàn cảnh thành phố New York. Sau sự kiện 911, tay vịn bằng sắt ở nơi này được gia cố lại một lượt. Trên đài quan sát lộ thiên gió vô cùng lớn, mái tóc ngắn màu nâu nhạt của Vu Tử Thạc bị gió thổi tung, dưới ánh đêm vô cùng động nhân, y quay người phả một hơi thuốc, tay vịnh trên lan can, mỉm cười nhìn Nohn vừa đuổi tới: “Phong cảnh ở đây không tệ nha.”

(*1 thước Anh = 0,3048m)

“Phong cảnh trên lầu còn đẹp hơn.” Nohn chỉ lên đài viễn vọng ở tầng 102, tầm nhìn ở đó càng thoáng đãng hơn, gió cũng mạnh hơn, hắn lấy thuốc và bật lửa ra, tiếng ấn nút thanh thúy, nhưng không có lửa, có lẽ công tắc hư, cũng có lẽ là do gió to.

Vu Tử Thạc cười cười, sờ túi áo, ném bật lửa của mình cho hắn, ánh lóe màu đen xẹt qua trước mắt, dưới sức gió bật lửa rơi ngay vào tay Nohn, chiếc bật lửa G02 Givenchy màu đen giá trị không tệ bật lên một ngọn lửa nhỏ trong tay Nohn, trên sân phơi giữa đêm, hai điểm sáng màu đỏ dị thường bắt mắt.

“Anh không nên cản trở tôi.” Điếu thuốc trong tay Vu Tử Thạc đã cháy được một nửa, “Thủ hạ của anh rất tài giỏi, tôi không muốn lấy họ ra luyện súng.”

“Có phải cậu đã hiểu lầm gì không? Là cậu đang gây loạn trong địa bàn của tôi!” Nohn cầm bật lửa của Vu Tử Thạc tiến tới một bước, bất ngờ lại bị vấp, Vu Tử Thạc đột nhiên xoay người kéo phần trên lan can, một khẩu Smith – Wesson 5906 màu bạc chớp mắt đã nằm trong tay y, họng súng nhắm vào Nohn, hắn đang nhanh chóng dùng một tay chống đất để giảm xung động đứng vững lại bắt đầu tư thế muốn đối đầu.

Tên này quá thông minh, trước đó đã sơn súng sao cho cùng màu với lan can rồi giấu nó trong đó, khách ngắm cảnh tới lui nườm nượp chỉ chú ý đến quang cảnh diễm lệ bên dưới, căn bản không có ai chú ý đến khẩu súng gắn trên lan can. Khó trách y dám nói chuyện ngông cuồng, xem ra thật sự có chút tài.

Nohn thầm tính toán tốc độ và góc độ của đường đạn, thân thể hắn hơi nghiêng sang trái, đồng thời họng súng cũng trực tiếp nhắm vào ngực hắn. “Đừng so tốc độ với tôi.” Vừa nói, tay của Vu Tử Thạc vừa nảy lên, động tác nhanh tới mức không thể thấy rõ, Nohn chỉ cảm thấy sau đầu bị đụng mạnh một cái, tiếp đó gương mặt ngã thẳng vào mặt đất lạnh băng, bóng dáng như ma quỷ đó cùng âm thanh mơ hồ dần đi xa: “Bật lửa đó tặng cho anh.”

Bật tai nghe, đầu bên kia truyền tới âm thanh: “Mục tiêu sau năm phút nữa sẽ tới, Hagen mang theo 6 thủ hạ, xin xác nhận bắt được mục tiêu.”

“Nhận được.”

“Nhận được.” Bên chỗ Enya truyền tới tiếng nước nhỏ đến mức hầu như không nghe thấy, chắc cô đang ở trong nhà vệ sinh, Vu Tử Thạc có thể đoán được đại khái cô giấu súng ở đâu.

Thì ra cô và y đều giống nhau, trước khi làm nhiệm vụ đã chuẩn bị sẵn, y giấu súng trên đài quan sát, mà cô thì giấu súng trong thùng nước ở nhà vệ sinh.

Trực thăng của Hagen Brook đã hạ cánh, hắn và Carter Ron đang bước lên bậc thang, bọn họ không thông qua cửa an ninh, mà trực tiếp mang vũ khí vào trong đại sảnh tiệc, nơi đó có mấy phòng ngủ giá cả không rẻ, lúc này Vu Tử Thạc mới phát giác có lẽ Nohn không biết chuyện giao dịch của Hagen. Nhưng ngay cả chuyện mà tập đoàn Scarter không biết, CIA làm sao biết được?

Vu Tử Thạc và Enya vòng lên hai cầu thang trái phải, đợi hai bên đường, ước chừng hai phút sau, trong căn phòng đóng kính chợt vang lên tiếng súng, sau đó là Hagen và Carter xách hai vali một to một nhỏ bước ra, vẻ mặt của Hagen rất bình tĩnh, hoàn toàn không giống như vừa giết người, nhưng vết máu còn dính trên áo sơ mi của hắn thì không nói như vậy. Sáu thủ hạ của hắn bao gồm Carter đều bước ra, trông bọn họ hoàn toàn không tổn thất.

“Các người đi trước xem thử.” Hagen thản nhiên nói với hai thủ hạ, hai người đó gật đầu, mỗi người giữ một khẩu MP5 đi về hai bên cầu thang trái phải xem xét. Có vẻ như bọn họ dự định sẽ lên trực thăng ở tầng đỉnh để rời khỏi.

Vu Tử Thạc cười thầm, nhảy lên trên tay vịn cầu thang, cánh tay dùng sức, đảo người, chân móc vào tay vịn còn thân người thì đổ xuống dưới. Ngay chớp mắt khi người đàn ông cao to quay người đi về đầu cầu thang, sau lưng hắn xuất hiện cánh tay siết chặt cổ hắn, sức lực mạnh mẽ, động tác dứt khoát nhanh nhẹn, đối phương thậm chí còn không kịp rên rỉ một tiếng đã chậm rãi ngã xuống.

Đồng thời, trong tai nghe vang lên giọng nói của Enya, “Giải quyết hoàn tất.” Y vòng lên lan can chạy về thang máy, thang máy đã bắt đầu đi lên, con hồ ly già Hagen đó nhất định phát giác tình huống không đúng. Cũng tốt, y đang cảm thấy không đủ thú vị, liếm liếm môi, y nhanh chóng lao đi, khi đến đài quan sát trên lầu 102, lại đụng phải hai thủ hạ của Hagen, trực thăng đã tới gần đài quan sát thả dây thang xuống.

Hai họng súng tiểu liên nhắm vào y tiến hàng càn quét, y nằm bệt xuống đất, vừa lăn đi tránh đạn vừa nâng súng bắn tới, không quá ba giây chủ nhân của hai khẩu tiểu liên đã nằm dưới đất. Enya đuổi tới nổ súng bắn chết một người, bộ lễ phục dạ hội màu hoa hồng bị cô xé một đường từ dưới lên, mái tóc ngắn màu đen và chiếc váy phất phơ trong gió, tràn đầy dã tính.

Tại đó chỉ còn năm người đứng, trừ họ ra chính là Hagen, Carter và một thủ hạ da đen của Hagen. Dưới sự yểm trợ của loạt đạn, Hagen giữ thang dây, đồng thời, súng tiểu liên hết đạn. Nhân thời cơ Carter lắp đạn, Vu Tử Thạc lao ra từ chỗ trốn sau bức tường, một tay kéo khẩu súng của Carter hướng lên trời, một chân ngáng ngã hắn, họng súng nổ thẳng lên bầu trời phóng ra điểm sáng như tia pháo hoa.