Nguy Hiểm Cự Ly

Quyển 1 - Chương 57: Không thể quay đầu




Lúc này Giang Hằng lộ ra biểu tình chịu không nổi, “Trải qua nhiều chuyện như thế, anh vẫn không thể thử tin tưởng tôi sao?” Gương mặt hơn cả minh tinh của hắn khiến người ta phải chói mắt, Vu Tử Thạc luôn cảm thấy, nếu Giang Hằng đi đóng phim, khán giả đại khái sẽ chú ý quá mức vào gương mặt của hắn trong ống kính mà bỏ qua nội dung bộ phim, sau đó phải liên tục tua lại.

“Anh cần một trợ thủ mạnh mẽ, chẳng qua người đó là tôi thì tốt hơn nhiều, lẽ nào không phải như vậy?” Trực tiếp bỏ qua vấn đề tín nhiệm, Vu Tử Thạc không bỏ sót ánh sáng vụt qua trong mắt Giang Hằng, y biết y đoán đúng rồi.

“Tôi thừa nhận, lúc đầu tôi quả thật nghĩ như vậy, nhưng hiện tại đã khác rồi.” Giang Hằng vẫn thản nhiên, gương mặt cương nghị dưới ánh đèn đường càng thêm sâu sắc, đặc biệt thu hút, “Anh quen hành động đơn độc, đối với anh thì nó nhẹ nhõm hơn, nhưng anh có từng nghĩ, hiện tại sau lưng anh còn có một người, anh không cần phải một mình đối mặt tất cả.”

Hiện tại khi nói những lời này, mầm lửa trong lòng bỗng nhiên bị châm, đưa tay kéo cổ áo Giang Hằng, trong mắt hắn nhanh chóng cháy lên lửa giận, “Tôi hỏi anh, hợp tác không nên tồn tại tình cảm, câu này không phải anh nói sao?”

“Đúng, tôi từng nói, vì lúc đó giữa tôi và anh không có chỗ trống!” Giang Hằng cũng kéo cổ áo y, nhìn thẳng vào nhau, ánh mắt giao nhau, quẹt ra tia lửa, tiếng gầm nhẹ khàn khàn: “Vu Tử Thạc, có vài thứ đã một khi đã phát sinh, thì anh không thể ngăn cản nó nữa!”

Giống như một loại giống, trước khi nảy mầm rất dễ bị đoạt đi mạng sống, nhưng khi mầm đó đã mọc rễ và dần lớn lên, khi nó đã đơm hoa kết trái trong lòng, muốn hủy diệt nó, đã không còn dễ dàng nữa.

Quá nhiều chuyện, nên phát sinh, không nên phát sinh, đều đã phát sinh ròi. Giang Hằng nói không sai, có vài thứ đã phát sinh rồi, giả dụ__ tình cảm, nó dần lớn mạnh trong lòng, hiện tại dù muốn tống nó đi, cũng không còn khả năng.

Hoàn toàn giết chết tình cảm, bất cứ ai cũng khó làm được. Vu Tử Thạc hiểu, người chân chính vô tình không hề tồn tại, trước đây y có đồng hành, bị người trong nghề gọi là sát thủ máu lạnh vô tình nhất toàn New York, sau khi anh ta tự tay giải quyết toàn bộ gia đình từ lớn đến nhỏ, một mình trốn trong nhà tắm khóc ba tiếng, sau đó, sát thủ đó tự đến cục cảnh sát đầu thú.

“Đụng phải anh đúng là xui xẻo.” Đã không thể quay lại, Vu Tử Thạc che trán thở dài như đã chấp nhận.

“Tôi cũng đồng cảm.” Giang Hằng cũng thở dài nặng nề, cánh tay đang nắm cổ áo nhau đều buông ra, đèn đường chiếu sáng kéo dài bóng của hai người giao vào nhau, sắc mặt họ đều không dễ coi gì, dù sao họ từng cho rằng có thể điều khiển tình cảm của mình, kết quả là bọn họ đều thất bại, có vài chuyện đã sớm thoát khỏi phạm vi khống chế tại nơi mà họ không phát giác được.

Nếu không phải lần này Tiểu Trượng bị bắt cóc, nếu không phải lần này gặp mặt, có thể tất cả sẽ khác. Vu Tử Thạc sờ túi quần, trong chiếc hộp hình vuông vốn đựng chiếc nhẫn mà y định dùng cầu hôn Tiểu Trượng.

“Tôi từng xem một bộ phim, trong đó nói tất cả nuối tiếc đều là do đã bỏ lỡ thời gian tạo nên.” Vu Tử Thạc liếm môi, tiếp tục đi. Giang Hằng theo sau, bổ sung, “__‘Và có vài hiểu lầm có lẽ đến chết cũng không thể hóa giải‘.”

Sau đó hai người hoàn toàn yên lặng, cho đến khi đi vào cánh cửa của quán bar Ouside.