Nguy Hiểm Cự Ly

Quyển 1 - Chương 33: Chuyển biến kỳ tích




Biệt thự của cảnh sát trưởng Dante Local, là người phụ trách cao nhất của NYPD, ông được bảo vệ rất kỹ, không chỉ được trang bị không ít nhân viên bảo vệ, mà xung quanh biệt thự còn có không ít người đi quanh đường gần đó.

“Dante không phải dễ giải quyết đâu, hắc bạch lưỡng đạo ông ta đều có phần. Trước đây ông ta gom không ít tiền, tuy từng bị nghi ngờ, nhưng ông ta thực sự hành động rất sạch sẽ, người bên trên không tra được gì.”

Ford nhìn Vu Tử Thạc đang dùng ống nhòm nhìn trộm cửa sổ lầu hai nói, Vu Tử Thạc cất ống nhòm mỉm cười, nụ cười đó vô cùng nhàn nhã, lộ ra tự tin, “Có lẽ không phải là không tra được cái gì, mà là đã tra được, nhưng không truy cứu.”

“Ý của anh là… sau lưng Dante còn có người khác?” Ford bất giác hoảng sợ, hắn luôn cho rằng cảnh sát hủ bại đã kết thúc ở chỗ Dante rồi. Vu Tử Thạc cười vuốt cằm, một ngày không cạo, râu dưới cằm y cũng lặng lẽ lồi ra, sờ có chút ngứa ngứa, “Anh nghĩ thử đi, tại sao cảnh sát hủ bại của New York có thể không lo sợ gì như thế, không có nhân vật quan trọng chống lưng, bọn họ dám to gan lộng hành như thế sao? Tôi đoán nhất định có người bố trí màn bịp rất lớn.” Trong con mắt màu hổ phách lộ ra tia sáng ranh ma: “Hơn nữa, chỉ sợ Dante cũng không nhẹ nhàng như chúng ta tưởng tượng, ông ta bị uy hiếp.”

Tình huống cớm thối nát bị nắm tẩy uy hiếp không hiếm thấy, hắn và sát thủ trước mắt này chẳng phải là quan hệ đó sao?

“Hiện tại biểu tình của anh giống hệt con hồ ly!” Ford nói ra cảm tưởng của mình, “Ông ta bị kẻ khác uy hiếp?”

Vu Tử Thạc cảm thấy buồn cười, rất ít người khi khen tặng lại dùng động vật để ví von, nhưng tựa hồ bất cứ ai trong lòng Ford cũng đều có một hình tượng kỳ quái nào đó, lần này y miễn cưỡng tiếp nhận vậy, “Tôi thấy Dante bóc bức thư trên bàn, sau khi đọc xong ông ta rất khẩn trương.”

“Đúng a, mỗi lần tôi thấy trên di động của mình là dãy số không tên cũng khẩn trương muốn chết.” Ford mang theo chế giễu nói, đốt một điếu thuốc: “Nhưng mà, anh và người bạn đó của anh, sau khi chuyện này trôi qua bất kể kết quả thế nào cũng phải phân chia đôi đường sao?”

“Đại khái là vậy.” Vu Tử Thạc cũng rút điếu thuốc ra, châm nhờ lửa của Ford. Ford ấn công tắc bật lửa, nghĩ một chút rồi nói: “Fay, anh nỡ sao? Đừng nói với tôi anh không nhìn ra sự quan tâm của anh ta dành cho anh.”

“Tôi không xem trọng trình cảm.” Vu Tử Thạc cúi đầu kiểm kê trang bị trên người, vừa nói: “Lo tốt chuyện của anh đi, anh cảnh sát.”

Đối phương không chỉ thay đổi xưng hô đối với hắn, ngay cả giọng nói cũng trong thoáng chốc mang theo gió lạnh.

Ford hít mạnh một hơi, trong ngõ hẻm đó, một sát thủ luôn không bắn trật phát nào lại trật mục tiêu ba phát, hắn còn cho rằng cho dù là Fay cũng sẽ có khi thất thường, sự lo lắng trước đó của hắn hiển nhiên là dư thừa.

Fay là sát thủ vô tình nhất hắn từng gặp, hiện tại hắn biết Fay làm sao làm được đến mức này, y không phải cố giả bình tĩnh, mà là từ trước tới nay đều không quá xem trọng tình cảm.

Bọn họ quen biết đã ba năm rồi, từ sau lần gặp gỡ đó Ford chưa từng cảm thấy sợ hãi như lúc này. Một người có thể tự do khống chế tình cảm của bản thân là người vô cùng đáng sợ, nếu tất yếu, Ford tin rằng người này có thể tự tay phá hủy thứ mình vừa để ý một giây trước, bao gồm cả con người.

Ford có ý tốt, điều này khiến Vu Tử Thạc không truy cứu chuyện hắn nói năng vượt giới hạn, nhưng Ford tự hiểu, bắt đầu từ hiện tại nếu hắn nói thêm một câu, người đàn ông bên cạnh này sẽ cho hắn một phát đạn. Hắn chỉ là thấy kỳ quái, trước đó rõ ràng hắn phát giác Fay đã thay đổi, nhưng sau khi tách khỏi tên mặc âu phục kia, Fay liền trở về Fay mà hắn quen biết trước đây__ một sát thủ bình tĩnh thong dong.

Tên mặt âu phục đó đích thực có sức ảnh hưởng vô cùng lớn, trông hắn rất đáng dựa, khiến người ta cảm thấy đáng tin tưởng, “Đi thôi, anh cảnh sát, Dante chuẩn bị ra ngoài.” Vu Tử Thạc ngắt đứt tư duy của Ford, ngữ điệu của y chậm rãi và ổn định, mắt khẽ híp, nhìn chăm chú vào Dante Local đang đi ra trước cửa, con ngươi màu nhạt lộ ra chờ đợi và hưng phấn. Ford thầm nhủ, đại khái là phản ứng của thợ săn khi phát hiện con mồi.

Ford khởi động xe, đợi xe của Dante lái cách 100 mét, mới chậm rãi đi theo. Lần này Dante ra ngoài không giống bình thường chỉ mang theo một người, rất rõ ràng, ông ta phải đi gặp một người rất quan trọng, cho nên ông ta chỉ dẫn theo thân tín ông ta tin tưởng nhất, từ khẩu hình nói chuyện của họ Vu Tử Thạc đọc ra được, tên của kẻ thân tín này là ‘Morakhôngt’.

Đi theo chừng 30 phút, xe của Dante dần giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại cạnh công trường đã ngừng thi công, ở hướng tây nam cách xe ông ta 50 mét là một chiếc xe màu đỏ đang đậu.

Mưa đã ngừng, trong đám mây mù thấp thoáng lộ ra tia sáng mặt trời. Cửa xe của hai bên đều được mở ra, khiến người ta ngạc nhiên là, người xuống khỏi chiếc xe màu đỏ đáng lý ra là cấp trên của Dante, nhưng trông chỉ như mới vừa hai mươi, trẻ tuổi đáng ngạc nhiên, có lẽ vì muốn cuộc gặp mặt này càng thuận tiện hợp lẽ hơn, người đó mặc trang phục của NYPD. Quả nhiên, đang tìm Sarah là NYPD.

Dante và người mặc trang phục cảnh sát không nói chuyện gì nhiều, chỉ đưa cho hắn ta một sấp đô la rất lớn, sau khi hắn ta lấy rồi nói cảm ơn, Dante lắc đầu tỏ vẻ không cần khách sáo. Nếu bọn họ là quan hệ cấp trên cấp dưới thì không nên như vậy chứ… Lúc này Vu Tử Thạc nhìn được bên trong cửa sổ che ánh sáng của chiếc xe màu đỏ, thấp thoáng ẩn hiện một bóng người, cái bóng đó trông tựa hồ là một cô gái tóc dài, không lẽ người đó mới là cấp trên của Dante? Chính khách và nhân viên cơ mật nữ giới không nhiều, hiện tại Vu Tử Thạc lập tức có thể liệt ra một danh sách trong đầu. Khi y đang suy nghĩ vấn đề này, cái bóng đó chợt lùi vào trong, biến mất tăm.

Dante và phụ tá Morakhôngt cùng người đàn ông mặc trang phục cảnh sát đứng cạnh xe hút thuốc, tựa hồ không gấp đi ngay. Thật kỳ lạ, Dante rốt cuộc đang làm trò quỷ gì đây?

Vu Tử Thạc nhét súng ra sau lưng, mở cửa xuống xe, dù sao, bốn người này cũng không chạy thoát. Y chậm rãi đi vào tầm mắt của ba người ngoài xe, đối phương không phát giác gì chỉ súng vào đầu y, có thể là do bộ âu phục trên người y đã rách rưới không khác gì với ăn xin và nhân viên làm công, “Dô, các anh trai, hôm nay thời tiết không tồi nhỉ.”

“Ở đây không có chuyện của chú mày, tránh qua một bên.” Người đàn ông mặc trang phục NYPD mở miệng trước, giọng điệu của hắn vô cùng hống hách.

Morakhôngt đứng sau Dante ngăn cản người mặc trang phục cảnh sát muốn lao tới đánh người, nói với người vừa tới: “Anh bạn, tốt nhất nên nghe theo lời anh ta, tính tình của Dave không tốt.”

“Dave?” Người vừa tới híp mắt nhìn người đàn ông mặc trang phục cảnh sát được gọi là Dave, trong thoáng chốc ánh mắt di chuyển lên người Dave, hai người bên cạnh chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên bóng đen, Dave đã ngã xuống đất, y mỉm cười quay đầu lại, họng súng Welrod trên tay còn đang tỏa khói, “Theo như anh ta nói, tôi đã tránh sang một bên anh ta rồi.” Chẳng qua một bên này, là chỉ khoảng cách âm dương.

“Mày là ai!” Khẩu Glock màu đen của Dante và Morakhôngt lập tức nhắm vào người đàn ông cầm súng lục giảm thanh của nước Anh đang cười híp mắt.

“Kẻ tiễn các người xuống địa ngục.” Con ngươi màu nhạt thâm sâu như lốc xoáy không đáy, giọng nói lạnh lẽo vừa rõ ràng và rét buốt, hơi thở tội phạm tỏa ra quanh người khiến kẻ khác dựng tóc gáy.

“Không hẳn vậy, chúng tôi có hai đối một.” Morakhôngt sầm mặt, mây mù tập trung lại trên bầu trời như sẵn sàng tiếp tục đổ xuống. Tai nghe từng tiếng sấm trầm trầm vang lên, Vu Tử Thạc nhún vai, nâng hai tay lên, “Anh nói cũng đúng.”

“Bỏ súng xuống.” Dante nghiêm mặt ra lệnh, Vu Tử Thạc cười thả lỏng tay.

Khi khẩu súng rơi xuống, đồng thời y cũng ngã ra sau, pằng__, viên đạn sượt qua đỉnh đầu y, xén mất vài sợi tóc. Sau đó khẩu súng còn chưa kịp rớt xuống đất bóp cò, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm, Morakhôngt che đùi vẻ mặt vặn vẹo ngã xuống. Vu Tử Thạc lăn một vòng tránh hai phát súng, kéo Dante ngã xuống rồi bật dậy, họng súng nhắm vào ngực đối phương, nụ cười càng thêm đậm: “Hiện tại là một đấu một rồi, cảnh sát trưởng.”

Khi vừa định bóp cò, khóe mắt liếc thấy một bóng đen xẹt qua dưới chân, tiếp đó vết thương trên chân nóng lên, trọng tâm không vững ngã xuống đất, quỷ quái! Người chưa chết chắc có lúc cũng vẫn trở thành phiền phức. Cú đá hết sức lực của Morakhôngt đến quá bất ngờ, khi một tay chống đỡ trọng tâm cơ thể bắn cho đối phương một phát vào tim, đồng thời súng trong tay y cũng bị Dante đá trúng.

“Cấp dưới của ông thật sự trung thành đó, cảnh sát trưởng.” Súng rớt dưới chân, tuy tránh được động mạch, nhưng tay phải của y cũng đã không thể tiếp tục giữ súng.

Dante hơi thở dốc, “Mày là sát thủ.” Động tác nhanh gọn, lực phán đoán chính xác, biểu hiện bình tĩnh, không khó đoán ra thân phận của đối phương, “Nhưng hiện tại mày chỉ có thể ngoan ngoãn chọn bị giết.”

“Ông chả có chút tình cảm nào đối với cấp dưới của mình, còn anh ta lại bỏ mạng vì ông.” Trong nụ cười của Vu Tử Thạc mang theo tiếc thương, nhìn thẳng vào tên hồ ly già với đôi chân mày chấm sương. Từ trước tới nay y chưa từng đồng tình với kẻ yếu, nhưng có lẽ là có một chút yêu thích đối với người trung thành. Dante chỉ cười mỉa, “Tao giết mày rồi không phải chính là cách đáp trả tốt nhất cho Morakhôngt sao?”

“Đáng tiếc ông không thể.” Lần này là biểu tình tiếc hận, ngay lúc ngón trỏ của Dante bóp lại, y nghiêng đầu nằm thẳng xuống, rồi giống như tất cả đã tính toán tốt, viên đạn sượt qua trán y, y nhặt súng lên bóp cò.

Giữa hai chân mày Dante mở ra một lỗ máu, khi ông ta ngã xuống, cơn mưa cũng trút xuống, dung hòa với bọt máu chảy ra.