Nguy Hiểm Cự Ly

Quyển 1 - Chương 29: Trong vòng cạm bẫy




Ford nén lại kinh ngạc trong mắt, hắn cuối cùng cũng hiểu, với năng lực của Fay, cho dù đồng thời giải quyết hắn và Hawkes cũng không thành vấn đề. Fay chỉ đang thăm dò hắn, nếu hắn không làm như thế, thì sẽ đổi thành hắn và Hawkes cùng song song ngã xuống dưới súng của Fay. Như vậy vì điều gì mà Fay lại quyết định mạo hiểm cược hắn sẽ đứng về phía y? Đây không phải là Fay mà hắn quen biết, trước đây, Fay cho hắn cảm giác là y không tin tưởng bất cứ ai.

Đương nhiên, Ford cũng sẽ không thừa nhận, một giây trước khi hắn chuyển hướng khẩu súng, trong đầu của hắn đã hiện lên câu nói của tên mặc âu phục ‘kỳ thật anh ta vẫn rất xem trọng anh.’ Câu nói từ miệng của tên khốn kia nói ra, lại mang theo một ma lực diệu kỳ, khiến người ta cảm thấy từng câu từng chữ của đối phương đều rất chân thành, rất đáng tin.

Đi theo Vu Tử Thạc ra ngoài theo lỗ thủng do bọn họ đã tạo ra, trong đầu Ford chợt nảy ra một ý nghĩa kỳ lại, hắn và Fay, bị sự vật giống nhau thay đổi.

“Có lửa không? Ford.” Vu Tử Thạc nhẹ liếc Ford, đưa tay nhận bật lửa hắn móc ra, đốt điếu thuốc, họ tản bộ trên đường giống như đang đi dạo, Vu Tử Thạc dừng lại ở một ngõ quẹo, phả một hơi thuốc nói: “Có thể anh thật sự có thiên phú làm người tốt.”

“Anh cũng vậy.” Ford lấy lại bật lửa, đốt điếu thuốc trả lời.

Đây không phải lần đầu tiên Ford giao tiếp với người đàn ông này, hơn một năm rưỡi họ không liên lạc, những thay đổi xảy ra trên người đối phương càng dễ bị người còn lại phát giác hơn, hiện tại hơi thở tội lỗi và cảm giác sắc bén trên người sát thủ này đã thu liễm hơn một năm rưỡi trước rồi. “Anh rời khỏi Scarter là một quyết định đúng đắn, anh thay đổi rồi, Fay.”

Nhưng mà, bản thân đối phương không hề phát giác được.

“Con người đều sẽ gặp được những con người mới.” Vu Tử Thạc nhìn bầu trời phủ đầy mây đen, đám mây đen nặng nề giống như bất cứ lúc nào cũng có thể phân ly nát vụn.

“Nhưng không phải mỗi người đều có thể gặp được quý nhân trong thung lũng cuộc đời.” Mùi hương nicotine luẩn quẩn quanh hai người, Vu Tử Thạc chưa tới ba mươi, Ford thì đã gần bốn mươi, hắn tự nhận định mình thấy được nhiều điều đối phương chưa thấy. “Fay, anh thật may mắn, nếu vào độ tuổi của anh tôi có thể gặp được người như Nohn Iglesias và người đàn ông mặt âu phục đó, có lẽ tôi đã không tới mức suy đồi thế này.”

Bầu không khí bị đè nén, tóc Vu Tử Thạc bị gió thổi mạnh, y không tiếp lời, Giang Hằng tạo ra ảnh hưởng trong cuộc sống của y, đó là sự thật không thể phủ nhận. Chỉ là, đã rõ ràng đến mức ngay cả Ford cũng nhìn ra được đầu mối rồi sao?

Vu Tử Thạc hít hơi thuốc cuối cùng, ném đầu thuốc đi rồi dẫm tắt, bầu trời màu xám trên đỉnh đầu vừa hay thể hiện tâm tình âm u của y lúc này. “Bất kể thế nào, Ford, anh đã chọn con đường mới, nên tạm biệt với quá khứ của mình đi.”

Gió lạnh rét buốt thổi qua con đường, bên đầu kia tai nghe vang lên giọng nói của Giang Hằng: “Những người đó mang theo Sarah bỏ xe lại đi mất rồi.”

“Đã biết, tôi sẽ nghĩ biện pháp.” Mục quang Vu Tử Thạc bỗng nhiên quay sang Ford, đó không phải là trách cứ, nhưng khiến Ford thấy hổ thẹn, vấn đề trước đó đã kết thúc, Ford không nhịn được nói: “Tôi vốn cho rằng tình cảm của các anh rất sâu, hiện tại xem ra hình như anh không phải rất tin tưởng người đàn ông đó.”

Cuộc nói chuyện của Vu Tử Thạc và đối phương quá mức độc lập và lạnh nhạt, khiến Ford không thể không xem lại cách nhìn của mình về quan hệ của y và người đàn ông mặc âu phục. Sát thủ và hacker, bọn họ trong có vẻ là người chung đường, nhưng trên cơ bản họ lại đi ngược hướng. Tên sát thủ sống dưới ánh mặt trời này sau lưng lại là bóng đêm vô cùng vô tận, người đàn ông đó tuy ẩn mình trong bóng tối nhưng lại tỏa ra sắc màu chính diện độc đáo.

Theo lý mà nói họ nên đứng trong mối quan hệ đối lập, Ford không hiểu, cuối cùng là vì nguyên nhân gì, khiến hai người này liên hệ với nhau. Bọn họ trông giống như đang hợp tác, nhưng họ lại không phải rất tin tưởng lẫn nhau.

“Cơ sở để hai người hợp tác với nhau không nhất định là lòng tin.” Đây là lời nói của Giang Hằng, Vu Tử Thạc chẳng qua là thuật lại, chỉ là y đã có thêm sự lý giải: “Có lẽ trong quá trình này, họ có thể học được cách tin tưởng lẫn nhau.”

Câu bổ sung này giống một lời suy đoán, nhưng lại giống như một nguyện vọng chưa thể hoàn thành. Một tiếng nhẹ thở dài của Vu Tử Thạc phiêu bay vào trong tai Ford, Ford dập tắt điếu thuốc, cũng thở dài theo.

Kỳ thật chuyện tin tưởng này không giống tình yêu, nói ra miệng thì dễ dàng, nhưng làm được lại rất khó. Vu Tử Thạc biết, trong hơn một năm, hai người đều tốn rất nhiều sức lực để tra xét quá khứ và cả những gì đối phương che giấu mình, nhưng vì cả hai người đều vô cùng cẩn thận, có thể nói, hơn một năm nay cả hai đều thu hoạch được rất ít.

Nhìn chung khế ước hợp tác giống như giấy chứng nhận kết hôn, chẳng qua là một tờ giấy, Vu Tử Thạc và Giang Hằng đều hiểu rõ, khi cần thiết họ sẽ ngầm hiểu mà bỏ qua sự tồn tại của tờ giấy phế thải này.

Một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt Vu Tử Thạc và Ford, cửa sổ hạ xuống, lộ ra gương mặt Giang Hằng. Giang Hằng rất ít khi lái xe, cũng như hắn rất ít khi cầm súng, trừ khi đối đầu châm chích với y, Vu Tử Thạc chưa từng thấy Giang Hằng dùng súng, cho nên y thầm suy đoán, Giang Hằng kỳ thật không thích súng.

Trên sóng mũi của Giang Hằng đeo cặp kính râm, hắn nhìn Vu Tử Thạc, rất nhanh lại thu hồi tầm mắt.

Có vài thứ một khi đã bị hủy diệt, quan hệ tín nhiệm yếu ớt, không dễ gì mới hình thành giữa hai người họ đã bị chính tay hắn phá hoại, Sarah là một chuyện ngoài ý muốn, nếu cô bé không xuất hiện, tất cả sẽ tiến hành theo dự tưởng của hắn.

Khi Vu Tử Thạc phát giác sự thật, Giang Hằng lo lắng sẽ nhìn thấy trong con mắt màu hổ phách đó sự thất vọng, nhưng trừ lần nhìn nhau trên xe đó ra, đối phương không còn bộ ra bất cứ biểu cảm nào nữa, chẳng qua trong lòng hắn hiểu rõ, muốn sát thủ này tin tưởng hắn lần nữa, đã là chuyện không có khả năng.

Giang Hằng vốn cho rằng Vu Tử Thạc sẽ rất tức giận, nhưng trừ chuyện kê súng vào đầu hắn trên xe ra, Vu Tử Thạc không có động tác nào khác nữa, có lẽ là tạm thời không có thời gian và tâm tình để xử lý chuyện này chăng.

Trước khi rời khỏi xe Vu Tử Thạc từng nói ‘trễ chút nữa sẽ tính nợ với anh’, đây không phải là một câu uy hiếp, Vu Tử Thạc nói thật. Người phản bội lòng tin của y nhất định phải trả giá, đây chính là nguyên tắc và luật lệ của sát thủ.

Giang Hằng mở cửa xe đi xuống, Vu Tử Thạc nhăn mày nhìn hắn, càng nhìn càng thấy ghét, vì khống chế xung động muốn lập tức nổ súng tại chỗ, y cũng quay mặt đi, phả một hơi thuốc vào ngỏ hẻm.

Tầm mắt của Ford khi thì nhìn Vu Tử Thạc, khi thì nhìn Giang Hằng, bầu không khí khá lúng túng, cảm giác áp bách khó hiểu lan tỏa xung quanh hai người, Ford đứng bên cạnh bọn họ không tự chủ được trở nên khẩn trương.

Ba người đứng ở đầu đường, mang tâm sự riêng chìm vào trầm mặc.

“Trên thực tế, chúng ta đã lạc mất Sarah rồi.” Cuối cùng vẫn là Giang Hằng mở miệng trước, Vu Tử Thạc ném điếu thuốc nói: “Không phải chúng ta, là anh.”

“Há? Tôi? Nếu không phải người anh tìm có vấn đề, hiện tại Sarah vẫn yên lành__” Giang Hằng nhớ hắn không chỉ một lần nhắc nhở Vu Tử Thạc, đừng tin tưởng Ford. Vu Tử Thạc không kiên nhẫn ngắt lời. “Mỗi người tôi tìm đều có vấn đề, có vài người chỉ gây chút chuyện nhỏ nhặt, có vài người thì tính toán lừa tôi đến chết.”

Ford đứng một bên nhìn hai người đốp chát nhau, cảm thấy trong không khí lan tràn mùi thuốc nổ nồng đậm.

Chuyện của Sarah đích thật khiến hắn hổ thẹn, nhưng chuyện không vui giữa hai người này không phải vì hắn, hắn chỉ không may trở thành dây dẫn cháy xui xẻo mà thôi: “Ha ha… tôi nói…”

“Câm họng!” Hai người đồng thời quay đầu gầm lên uy hiếp, Ford vô tội mở miệng nhún vai, hai người này, tuy khí thế có vẻ bất đồng, nhưng về một số phương diện lại rất giống nhau, ví dụ như khi đánh nhau không thích bị quấy rầy? Được thôi, ông đây im miệng vậy, Ford nghiêng mặt không nhìn hai đôi mắt đáng sợ như muốn ăn sống nuốt tươi người khác nữa.

Giang Hằng chuyển mắt từ Ford đã an phận ngậm miệng về, đáy mắt màu xanh thẳm dần dâng lên lửa giận, hắn không để ý Vu Tử Thạc báo thù hay đánh nhau một trận, nhưng biểu tình bình tĩnh này, ngữ điệu vô cùng lạnh lẽo trào phúng này khiến hắn phản cảm: “Fay, nếu anh có gì bất mãn thì dứt khoát ra tay ở đây đi, đừng để một chuyện vướng mắc quá lâu.”

Vu Tử Thạc đẩy Giang Hằng lên bờ tường, cánh tay bóp mạnh cổ đối phương: “Mẹ nó, anh nói cái quỷ gì vậy!” Nếu có thể dễ dàng ra tay như vậy, thì cần gì y phải lãng phí thời gian ở đây nữa, sát khí trong đôi mắt màu nhạt lạnh lẽo không kiên dè bắn ra bốn phía, khiến con hẻm sau lưng càng thêm buốt lạnh dị thường. “Tôi nên sớm giết anh!”

Bất luận là lần gặp đầu tiên ở khách sạn, trên xe của chủ biên tập Iliad hay trong biệt thự của nghị viên Balde, y có rất nhiều cơ hội giết hắn.

Cổ họng bị siết ra vết lằn đỏ dẫn đến mỗi hơi thở đều có thể cảm nhận được vị gỉ sét nóng rát như ngọn lửa, Giang Hằng thúc khuỷu tay vào Vu Tử Thạc, gầm nhẹ: “Còn tôi thì căn bản không nên cứu anh!” Vết lằn đỏ trên cổ nổi bật vô cùng, hắn đè đối phương lên tường, trong giọng nói lộ ra sự hung hãn, giống như hắn hoàn toàn không dự định che giấu cơn giận của mình: “Khi anh đạp phải mìn tôi đã đạt được tin tức tôi cần, tôi vốn có thể không cần lo tới sự sống chết của anh!”