[Ngưu - Yết] Trúc Mã, Nhớ Em Chứ?

Chương 7: Khốn nạn




Quay trở lại với mạch truyện nào~~♡

Trong chương này, có thể các bạn sẽ thấy Kim Ngưu hơi phản diện! Như đã nói, cả Kim Ngưu và Thiên Yết đều rất mưu mô và đại loại như là gian xảo.

Nhưng nói ra, chính là mình muốn cho bạn thấy mặt đen tối 100% của trâu và cạp. Ai nói Kim Ngưu chỉ biết sướt mướt?

_______♡♡♡♡♡___♡♡♡♡♡_______

Tình cảm của chúng ta từng như vậy đúng không anh?

Nhẹ nhàng mà yên ả!

Chúng ta chẳng cần oanh liệt đấu tranh, cũng không ham những hư danh màu mè về tình yêu và đức hy sinh.

Chỉ là em lặng lẽ dựa vai anh, anh âm thầm nâng đỡ em. Chúng ta, cùng nhau, vượt qua mọi cản trở.

Và tình yêu, đôi khi cũng chỉ cần dịu ngọt như thế...

Nhẹ nhàng, như thế....

____♡♡♡♡♡______♡♡♡♡♡_______

Sau giờ thể dục, đa phần mọi người đều đừ người đuối sức và Thiên Yết cũng chẳng mang trên mình một ngoài lệ nào.

Cậu cảm nhận sự tê mỏi nơi bắp chân và cơ tay, thô lỗ như một cậu trai nên có mà bật nắp chai nước suối một cách đầy lực mà tu ừng ực.

Mệt lắm!

Cậu ngồi xuống cùng đám bạn, bây giờ cũng đã là ra chơi rồi và leo bốn tầng lầu sau hơn bốn mươi lăm phút chạy nhảy đôi khi cũng là một khái niệm lười biếng.

“Đi ăn gì không tụi bây?”

“Ừ, cả lớp đi luôn đi! Tụi con gái đâu rồi!”

“Yết! Có người kiếm kìa!”

Thiên Yết quay sang, đó chẳng ai khác ngoài cô nàng Thu Anh quý hóa, lớp trưởng lớp bên cạnh, một trong những khái niệm mơ màng trong đầu cậu như bao người khác.

“Thu Anh... ờ, kiếm tớ có việc gì không?”

“Tụi mình đi ăn sáng chung nha!”

“A! Vừa hay lớp bọn tớ đang định đi nè! Cậu đi chung chứ?” Thiên Yết cười thân thiện-” Nhanh nhanh! Không khéo là hết mỳ nha mấy đứa!”

“A! Đi thôi!”

“Oops

tao đói quá!”

“Tập quá sức cơ mà, đi, cho có lại chút năng lượng lát lên chiến với ông thầy hóa!”

“Thiên Yết!”- Thu Anh nâng giọng-” Tớ mời cậu đi ăn! Ăn riêng!”

“Uuuuaaaaa



“Yết à, mày đào hoa quá nha!”

“Con gái mời ăn luôn kìa! Còn không ok đi!”

“Yết ca a

cuối cùng đã thoát kiếp f.a rồi đó con!”

“Hừm..”

Thiên Yết thở dài, vuốt mặt, vùi đôi mắt tinh anh dưới bộ dạng như đang rối rắm.

“Tớ xin lỗi... tớ đã hứa đi với lớp trước!”

“Cậu có thể nói bận!”

“Tớ là con trai!”

“Cho nên cậu phải biết nhường nhịn con gái!”

“Và cũng nên dứt khoát!”- Thiên Yết rít một hơi dài-” Thu Anh...”

“Thiên Yết!”- Thu Anh chận lại-” Cậu chẳng qua là do mất trí nhớ mà thôi! Thật ra chúng ta có quan hệ vô cùng thân thiết! Chúng ta là...”

“Ngừng đã!”- Thiên Yết chận lại, song song, cậu quay sang đám bạn học-” Xuống căn tin trước đi! Còn nữa, ngừng chõm mõm vào, rõ chưa?”

Lơ đi sự bất ngờ của đám bạn do câu hăm dọa chẳng giống lớp bọc bình thường tẹo nào đó. Cậu đợi mọi người đi hết, nhìn người con gái trước mặt.

“Thu Anh...”

“Thiên Yết! Chẳng qua là do cậu mất trí mà thôi! Thật ra...”

“Thu Anh nghe này....!”- Thiên Yết vò đầu-” Xin lỗi nhưng tớ không thích cậu! Và tớ cũng chẳng nhớ chúng ta từng là gì của nhau cho nên, tớ tin chúng ta cần một mối quan hệ mới... bây giờ, bắt đầu lại! Tớ là Thiên Yết!”

“Thiên Yết....”

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

“Sao rồi? Hai người có ăn một bữa trưa ngon lành cùng tùm lum tim nhảy chứ?”

Vừa bước ra, Kim Ngưu liền chận trước Thu Anh, giở giọng khinh khỉnh.

“Cút ra đi con đáng ghét!”

“Hở? Giọng điệu đó... chậc, thua rồi sao?”-Kim Ngưu nâng mi mắt cười đến xán lạn, tay không nhàn rỗi xoa đầu Thu Anh-” Ngoan! Cô đã nghe qua chưa? Đi mua giầy mà xỏ không bừa thì không nên mua, yêu ai mà không được đáp lại thì nên buông!”

“Kim Ngưu! Mày câm ngay cho tao! Tao nói cho mày biết, đừng lên mặt, tao sẽ không thua mày!”

“Cô bạn à! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi! Tôi không rãnh hơi mà đấu với cô nên dẹp ba cái thứ thắng thua ấy đi! Cô không thấy vô vị à? Hai đứa con gái giật nhau một tên con trai? Ôi, tôi cá đó là một trò chơi ấu trĩ nhất đời!”

“Mày...”

Thu Anh vung tay lên nhưng bị chận lại, dứt khoát

“Thu Anh, tôi cảnh cáo cô! Nếu cô có được anh ấy là do cô cao tay, tôi sẵn sàng nhận thua! Chỉ là tôi tin anh ấy, dù có mất trí hay não bị ngu, vẫn sẽ luôn còn con tim đầy đủ lành lặn dành cho tôi! Cô có ngon, cứ phá đi!”

Kim Ngưu nâng giọng thách thức, chăm chú nhìn thái độ vặn vẹo đến muôn màu của ai đó, rất muốn cười!

Vì sao ư? Vì nó thật sự buồn cười!

Kim Ngưu cô, lại chẳng hiểu Thiên Yết ư? Anh là ai chứ? Anh mất trí chứ không có ngu! Bằng chứng là sau một tháng tỉnh lại với một bộ não trống trơn, anh vẫn hòa nhập được.

Mọi người nói gì anh cũng tin ư? Sai rồi! Anh chỉ chắt lọc rồi lướt qua! Chỉ tảng lờ mọi thứ rồi bọc mình trong nụ cười và âm thầm suy xét kiếm tìm.

Thiên Yết...

Em biết, thật ra em biết mà!

Em biết anh là con trai, em biết anh cũng còn là con người. Anh cũng hỉ nộ ái ố, cũng yếi mềm đau thương nhưng anh luôn như thế, luôn chôn giấu.

Xin anh đừng nghĩ mình đơn độc, xin đừng rập khuôn rằng không ai hiểu anh. Anh có nhớ chăng anh còn em mà và em sẵn lòng nghe anh nói, nghe anh yếu mềm, nghe anh khóc..

Kim Ngưu chạy vội. Đúng, cô việc gì phải quan tâm kẻ phá đám hay người thứ ba? Cô nên làm, chính là lúc này khi anh đang vô phương lạc lối, bên cạnh và cùng anh vượt qua mọi thứ nhứ bấy lâu vẫn vậy.

Anh, đừng lo, em luôn ở cạnh anh mà!!!

____...____...____...____...____

Mùa hè một năm nào đó, khi những con tim yêu nhau đã xa nhau tầm chừng bao năm tháng, cậu trai gọi điện cho cô gái.

“Anh mệt lắm!”

“Anh muốn bỏ cuộc!”

“Anh nản khi phải giả tạo, anh mệt mỏi với lớp bọc này rồi!”

“Nhưng anh muốn có bạn, anh không muốn cô đơn lạc lõng....”

Phải, cậu sống giả và kém thật! Nhưng câu chỉ đơn giản muốn có ai đó cười vui mà thôi!

Muốn có bạn, cũng sai sao?

Cho nên đôi khi, cậu khinh bỉ chính mình, khinh bỉ sự giả tạo đáng khinh mà cũng đáng thương ấy...

Ha ha ha.

Thiên Yết ngồi trên bàn, cười mà như khóc vẽ nên bức ảnh là nghĩ suy tơ vò ngay bây giờ. Xong, cậu kí tên...

YKN...

Ha, nhìn xem!

Yết khốn nạn!

Phải, Thiên Yết, mày là một thằng khốn nạn giả tạo, thảm hại và đáng thương...

Ha ha ha.