[Ngưu - Yết] Trúc Mã, Nhớ Em Chứ?

Chương 33: Thiên bình




“Ông đúng? Cái gì ông cũng đúng? Vậy ông nói đi, ông đã làm gì? Ông đã hại cả hai đứa con của mình, biết không hả? Ông đã hại cả hai bọn nó, anh có biết không?????”

___________....____...____..___.____

Đó là những ngày hè chói lòa.

Từ nhỏ, Thiên Bình đã chẳng được như bao đứa trẻ khác, quan trọng hơn, là cậu chẳng có dịp để được bình thường như bao đứa trẻ khác.

Thiên Bình, là đứa mồ côi?

À không, mồ côi còn đỡ ấy chứ!

Suỵt

Đây là chuyện cơ mật, chuyện các bà các cụ ưa rỉ tai nhau mỗi buổi sáng và lũ nhóc con họ, luôn thích đem ra cười cợt đầy khiếm nhã!

Con hoang!

Thiên Bình, nó là cái chửa hoang!

Ngày trước, ngày của nhiều năm về trước lắm, khi Thiên Khôi còn đang cùng gia đình mình ở dưới quê an nhàn hạnh phúc, thì người phụ nữ mà ông vỗ ngực bảo 'yêu', đã phải xa xứ, chạy trốn miệng đời, đến nơi xa xăm mệt mỏi.

Và Thiên Bình, chính là lý do mà bà chạy trốn. Rồi sẽ ra sao đây nếu bà ở lại? Một đứa con gái thân cô thế cô chưa chồng mà lại có chửa? Nực cười chưa, rồi mũi mặt đâu để bà nhìn người khi có kẻ nhận ra vài điểm quan trọng?

Con hoang, có con với một người đàn ông đã có vợ có con?

Nực cười chưa? Đau lòng chưa?

Thiên Bình từ nhỏ đã quen với đất bẩn. Nó và mẹ ban đầu sống trong một khu ổ chuột cũ nát, có gái điếm, có mại dâm, có cá độ lô đề và hơn thế nữa, có cả hàng cấm.

Khu ổ chuột thì nào đâu sạch sẽ, mà chính là, ai tình nguyện ở khu ổ chuột???

Mẹ Thiên Bình làm nhiều nghề, một người phụ nữ không có bằng cấp có thể làm gì? Bưng nước gánh hàng? Hay dệt vải kéo chỉ?

Chả biết, nhưng mà tóm lại cũng nhiều lắm, nhưng chả cái nào tốt hơn cái nào.

Từ nhỏ, Thiên Bình đã quen, quen với đất bẩn và bùn tanh, quen với sự lãnh đạm vô tình, quen với việc nhùn thấy chủ chèn ép lương của mẹ, quen với việc uống nước thay cơm.

Quen, cậu quen rồi!

Có lẽ cũng vì thế, mà tâm tư của cậu chả bao giờ được như lũ trẻ con bằng tuổi.

Cũng phải thôi. Chúng mặc áo liền, cậu vận vải vá;mũ chúng thêu hoa, nón cậu bạc màu. Có gì lạ đâu? Trẻ con khu ổ chuột, đứa nào chả như nhau?

Được tầm vài năm sau đó, Thiên Bình may mắn được chuyển đi, mẹ cậu đã kiếm đủ để thuê một căn phòng giá rẻ ở một trong những con hẻm nghèo mạt nhất thành phố. Lúc ấy, mẹ cũng đã xoay sở được một cái nghề mới, công nhân xưởng may.

Bị bòn rút, đời công nhân là như vậy! Làm tám tiếng cho một mức lương bèo bọt so với công sức và sức khỏe mình bỏ ra, muốn cao hơn? Hãy tăng ca cái đã!

Vậy là vì thêm vài đồng bạc, mẹ Thiên Bình phải tăng ca liên tục, đấy cũng là lúc, cậu nhóc bước vào lớp một.

Bi kịch đời cậu bé, chính là từ đây!

Không như các bạn, cậu không được học chữ trước, và cái tên ba được bỏ không trong quyển sổ dày đã nói rõ, cậu là một đứa con hoang.

“Thiên Bình, hồ sơ của em quên ghi tên ba này...”

“Em không có ba....”

Và từ đó, cậu có tên mới.

Con hoang!

Trường học, chính là một xã hội thu nhỏ, và thầy cô, là những kẻ cầm đầu đáng sợ với cậu. Không cha, nghèo khó và gầy gọc xấu xí, với các thầy cô, đây là thằng bé 'nhìn đã thấy bẩn'.

Bị mắng là con hoang, cảm xúc thế nào?

Ban đầu là xấu hổ, tự ti rồi sụp đổ.

Tâm tư một đứa bé, cứ thế, bị bóp méo hoàn toàn.

Cậu học được cơ hội, học được cái gọi là xã hội nhẫn tâm, học được cách lừa người từ bọn lừa đảo khu ổ chuột. Dần dần, cậu áp dụng gần hết những thứ cậu đã từng học ở đó, dụ dỗ, lừa đảo, nói dối, bày mưu và cả lương lẹo xảo trá.

Nếu nói quá khứ của Thiên Yết là một sợi dây thừng trói cậu chặt cứng vào những quy tắc đáng kinh sợ, thì Thiên Bình, chính là nỗi đau cực cùng của một đứa bé mới lớn, nhỏ bé mà ưu thương.

Sau đó, mẹ cậu sau những năm tháng cố gắng, lấy được một tấm bằng giáo viên mầm non, kết thúc những ngày tủi hổ của cả hai.

Cố gắng, hạnh phúc của họ không phải là được cho hay vay mượn, mà là những ngày đau khổ, chìm dưới đáy rác của xã hội, vẫn cố ngoi lên ngụp lặn tìm sự an bình.

Thiên Bình được chuyển trường, một nơi tốt hơn chỗ cũ nhiều lắm! Cô giáo chủ nhiệm thật xinh đẹp và các bạn thật đáng mến. Dĩ nhiên, họ chẳng biết cậu là con hoang, vì mẹ, đã biết trước và ý nhị nói với người hiệu trưởng cùng mối quan hệ có chút ổn hơn lúc đó, lo lót được một cái hồ sơ mới toanh.

Ba mẹ ly dị sau đó ba mất sớm... ngoài ra, chẳng có gì hơn.

“Cậu nghĩ gì về con hoang?”- một hôm, Thiên Bình hỏi cậu bạn thân.

“Con hoang là gì?”- cậu bé ngây ngô đáp.

“Là đứa trẻ không có cha!”

“Không có cha? Ai lại không có cha? Vậy tất cả con hoang đều quái dị như vậy hả?”

Cậu im lặng.

Quái dị ư?

Cũng đúng!!

Rồi người đàn ông đó, lúc này mới xuất hiện, trước sinh nhật sáu tuổi của cậu vài tuần.

“Mẹ khiếp! Mẹ vừa mất có ba năm thôi... năm tuổi, ông lấy đâu ra đứa con năm tuổi?”

Anh hai, đã mắng ba như thế!!!

Quái lạ lắm sao? Cậu là con hoang, cậu khác người mà.

Vậy là Thiên Bình cùng mẹ lại chuyển đi, ở với ba vag anh hai. Chẳng ai biết lý do mà mẹ Thiên Bình đồng ý, không một ai lại muốn quay lại với một người đàn ông như thế. Nhưng họ cuối cùng đã sống, một nhà.

Ba bắt Thiên Bình đọc nhiều sách y khoa, ông cho rằng đây là tương lai đẹp nhất cho mọi đứa con của mình và Thiên Bình, rất nghe lời, cậu có lý do đó chứ...

Vì tiền, cậu muốn thật nhiều tiền, để không còn ai chê cười cậu và mẹ nữa.

Còn anh hai?

Ít nói, lười biếng, thờ ơ.... hay bứt tóc, đôi mắt xa xăm và mất tiêu cự...

Hay lo lắng, hay tức giận thái quá...

“Có gì không Thiên Bình?”

“Dạ?”

“Không phải em vừa gọi anh sao?”

“Dạ đâu có!”

“Ồ... chắc anh nhầm!”

Ảo tưởng thính giác.

Vậy....

“Chị nghĩ em không biết, anh hai là một kẻ tâm thần hay sao?”

Nỗi đau, lại chất chồng nỗi đau.

P/s: mị chở lại dồi đây ;”3