[Ngưu - Yết] Trúc Mã, Nhớ Em Chứ?

Chương 31: Thiên khôi




Tháng mười một, trời khô và nóng.

Ngày con đến, tiếng khóc của con vang dài và rộng, những đóa hoa ngoài kia thấm đẫm những áng màu đẹp nhất trần đời...

Nhìn đứa trẻ còn đỏ hõn nằm im trong bọc tã, lần đầu tiên ba hiểu cảm giác vĩ đại và to lớn. Dường như mọi thứ ba làm bấy lâu này đều trở thành hèn mọn khi con xuất hiện.

Từ bé con đã rất khôn lanh, ba thích nụ cười và dáng dấp ngây thơ của con... lần đầu tiên ba hiểu, được làm ba, nó tuyệt vời như thế nào.

Ngày lại nối ngày, năm lại nối năm...

Khoảng cách mà từ đầu chúng ta đang có dần cách nhau mỗi một xa. Con không thích cưỡi trên lưng ba như ngựa hay nằm chăm chăm nghe ba kể những câu chuyện xưa cũ nữa...

Như đến một khoảng mà nó cần nên có, con lớn và rời xa ba, chúng ta ngồi cùng một bàn, ăn cùng một mâm nhưng tâm chạy theo hai hướng. Nhưng có lẽ mọi người nói đúng, con trai thường quý mẹ hơn ba, và vì con, có lẽ ba sẽ cố chịu thêm cuộc hôn nhân này nữa.

Mẹ của con hay chính là vợ của ba đó, một người đam mê nghệ thuật, đam mê thái quá.... cô ta ăn cũng vẽ, ngủ cũng vẽ và cả vào những ngày con còn thơ ấu, chính những cây bút ấy khiến bà chẳng có nhiều thời gian cho con...

Cơ thế, mà con vẫn yêu mẹ...

Và vì thế mà con quen Kim Ngưu..

Con bé Kim Ngưu đáng yêu lắm, y như con hay mọi đứa trẻ khác, cái mông nhỏ đôi môi cong, đáng yêu như kẹo bông...

Con cứ thế, cứ lớn, và ba vẫn đi làm, kiếm tiền, muốn con luôn được mọi thứ mình muốn.

Ba là một bác sĩ nhãn khoa, từ nhỏ, có lẽ con biết ba thật nghiêm khắc. Cũng phải thôi, ba biết, mình đã hơi quá đáng với con. Nhưng thiếu gì con bác sĩ hổ lốn ra đó? Ba không muốn con như chúng.

Học, ba bắt con học từ thuở còn sớm, ít nhất là so với lứa. Con rất thông minh và điều đó làm ba hạnh phúc làm sao, ba hiểu, con có thể đạt được mọi rào cản, ba tin, con là đứa trẻ thông minh nhất trần.

Học, sự học là vô hạn, khi ba áp dụng thiết quân luật vào giáo dục con, ba thấy đôi mắt rụt rè của con, ba biết, con ghét ba rồi...

Ba và mẹ không được an lành như vẻ ngoài lắm. Về căn bản đây là một cuộc hôn nhân được sắp đặt. Đáng chán làm sao, ba chẳng thể lấy người mình yêu thật sự.

Rồi, một ngày nọ.

Kim Ngưu đến tìm ba khi hai đứa đã vào cấp hai, con bé rụt rè ấp úng về các thứ làm ba phải hoảng hồn kinh hãi. Không thể tin được. Con đang khỏe mạnh và vui tươi, con là niềm tự hào duy nhất của ba, làm sao chấp nhận được một đứa nhóc cấp hai chỉ vì là thanh mai trúc mã với con mà dám khẳng định, con có bệnh?

“Bác Thiên Khôi.... Thiên Yết, thật ra, bị tâm thần...”

Cố chấp đến khó chịu, con bé cứ khăng khăng vấn đề đó như chó gặm xương vậy, và khi ba mẹ con bé sang, nó vẫn cứng đầu y nguyên như vậy!!!

Phẫn nộ, ba đã thẳng tay đuổi con bé đi. Thật khiếm nhã khi có ai đó lại đi nói một đứa trẻ nhà người khác mắc bệnh tâm thần khi đứa trẻ đó chả có gì bất thường.

Nhưng phẫn nộ hơn là, người phụ nữ kia vẫn vô tư vẽ vời, mặc cho mọi chuyện.

“Em không lo cho con sao?”

“Cứ để nó lớn”- cô ta hững hờ-” Nghệ thuật là tự do!”

“Tự do, không có nghĩa ai muốn xuyên tạc con tôi, thì làm...!”

Tôi phẫn nộ cục cùng, thở dài, quả thật chúng tôi chẳng hợp nhau. Cuộc hôn nhân đời tôi, có lẽ là một trò đùa của hậu thế.

Một ngày nọ, người phụ nữ ấy ra đi trong một tai nạn chẳng may, tôi nhớ vào giờ phút 'vợ' mình hấp hối, cô đã thều thào rằng.

“Em đến với anh đây!”

Người 'vợ' tôi yêu, thật ra đã mất từ lâu.

Từ ngày người phụ nữ ấy mất, khoảng cách giữa ba và con ngày một tăng. Ba không muốn! Chuyển công tác, ba muốn gia đình mình làm lại....

Ái Như là người phụ nữ ba yêu, và Thiên Bình là em trai con đó.

Khi ba đưa họ đến, ba đã hy vọng làm sao rằng con sẽ mỉm cười yêu thích, hay ít nhất, ba hy vọng, con chấp nhận họ.

Quả nhiên con rất vui vẻ và mỉm cười, nhưng con là con của ba mà, con nghĩ ba không nhận ra, nụ cười gượng gạo ấy của con sao?

Lại nói đến một ngày nọ, người viện trưởng của ba nhắc đến một vấn đề khác. Lê Minh Thu Anh....

Thật ra, ba nghĩ cón bé Thu Anh khá dê thương, theo một cách nào đó, đó là người rất thân với con.

Đính hôn hả?

Ba đã suy nghĩ, lâu, thật lâu lắm!

Thu Anh ư? Con bé khá đâng yêu, nghe lời và hiểu chuyện. Có thể con không ưa, nhưng một cô gái dám yêu và dám làm, con dám nói đó là sai ư? Thay vì yếu ớt cam chịu nhàm chán, con nên hiểu, vợ của con, chính là phía sau con, mạnh mẽ không cần gây thêm phiền phức cho con...

Hôn ước, từ từ, ba nhận định.

Khi nghe tin đó, đôi mắt con dán chặt bào ba, không cười không giận, chầm chậm nói.

“Con nghe ba...”

Cỡ nào là mệt mỏi, cỡ nào là buông xuôi...

Khi con lớn lên, con sẽ hiểu, ba chỉ vì con....

Rồi ngày hôm đó, những tiếng thét dài nhuộm đầy màn đêm.

Thiên Bình, em trai con, với những vết thương đáng kinh sợ, máu chảy tí tách như mưa, ba kìm chặt con lại.... tim, rất đau...

Con trai lớn của ba, đang đâm chính em mình...

Họ nói với ba, con đang ngày một tệ, muốn con nhập viện trung ương.

Buồn cười làm sao?

Nghĩ đi, hay quá ha? Thế họ có nghĩ cho con không? Hồ sơ bệnh án ghi rõ mấy chữ 'có tiền án bệnh tâm thần', rồi sau này, làm sao con duỗi thẳng lưng?

Ba nhớ, nhớ tên lang băm kia đã nói, căn bệnh của con không mất đi, nó chỉ lắng lại, và nó sẽ theo con cả đời.

Thiên Yết.

Con tin ba thêm một lần, cuối cùng, được không?

Ở lại đây, ba sẽ chịu... chịu đựng tất cả để chữa cho con, còn hơn, con phải ra đời với những bài xích sau này.

Nhắm mắt, vuốt ve mái tóc dày khi con ngủ say.

Ba thương con.....

Yêu con, chả bao giờ là sai cả!

Có thể ông Thiên Khôi đã sai, nhưng đừng quên, lý do mà ông hành động.

Thiên Yết, cậu có quá nhiều người yêu quý nhưng lại nhẫn tâm, gạt bỏ hết thẩy đi....

Rồi bao giờ cậu sẽ hiểu, điều căn bản nhất trên đời này rằng:

Con cái là tài sản duy nhất, trân quý nhất của mọi bậc cha mẹ????

Bao giờ cậu mới hiểu và mở lòng với mọi người hơn đây, Thiên Yết????