[Ngưu - Yết] Trúc Mã, Nhớ Em Chứ?

Chương 20: Tái khám




Mất trí nhớ...

Đó là khi trong đầu bạn đặc lại với những ý niệm xưa cũ, các dây thần kinh trì trệ báo rằng bạn chẳng nhớ gì hết.

Quên và không quên.

Cũng như...

Nhớ mà chả nhớ.

Cơn ác mộng...

______....______..._____..____.____

“Mẹ về rồi đây!”

“Anh hai

!”

“Ừ!”- Thiên Yết gật đầu có lệ, nhai nốt miếng mì gói cuối cùng trong tô.

“Đói bụng sao con? Sao lại ăn mì? Có đồ ăn trong tủ lạnh mà....!”

“À, con muốn ăn thôi!”- cậu lạnh nhạt gác đũa rồi đem tô mì sạch nhẵn đếb bồn rửa.

“Để đó mẹ làm cho.... con uống nước quả đi! Trên bàn kìa!”

“Con tự làm được mà.... với lại dạo này con cũng ít thích nước quả như trước rồi!”- cậu cười nhạt, tay nhanh rửa mấy cái bát-” Con no rồi, trưa nay chắc không cần ăn cơm đâu ạ!”

“Nhưng....”

“Mai con có bài kiểm tra, con lên phòng trước!”

Cậu vội bước vào phòng, nhanh mà gọn gẽ. Đóng cửa phòng lại, trong đó đã có sẵn một chàng trai nom chừng quậy phá.

“Bà ta lại bám cậu nữa à?”

“Bà ta ghét tớ thật à?”- cậu nheo mắt-”Sao tớ cảm thấy....”

“Dĩ nhiên! Con mụ phù thủy ấy thật rất đáng tởm....”- Xà Phu mỉm cười phà vài tai cậu làn hơi lạnh toát-” Thiên Yết, chả ai cần mày cả.... kể cả ba mày, người mày gọi là mẹ cũng như thằng em được nuông chiều quá trớn, hay con nhỏ Kim Ngưu cứ bâu lấy mày.... chả ai cần mày cả....”

“Không.... không...”- Cậu khẽ cất lời qua khóe môi, tiếng phản bác nhỏ như tiếng tin tít của điện thoại hết pin-” Tôi... không có...”

“Thiên Yết, mày chả nhận ra sao? Mày đang bị ruồng bỏ!”

“Chả ai ham cần mày đâu! Sự tồn tại của mày luôn là thừa thãi”

“ Thôi xong rồi.... bingo

~ mày chỉ là đồ bỏ thôi!!!”

“Dù mày có cố gắng cỡ nào đi nữa, cũng vô dụng...”

“Hết rồi... tất cả đã xong xuôi!”

“Aaaaaa!!! Im đi!”- Thiên Yết bịt tai lại, hai tay cố gắng như muốn phá nát tai mình-” Câm đi!!!!!”

“Mày muốn tao im? Ngoan nào...!”- Xà Phu ngồi xuốnh cạnh Thiên Yết, giọng điệu như muốn dỗ ngọt trẻ nhỏ-” Chỉ có tao... có tao mới chấp nhận kẻ thừa như mày.... nghe lời tao.... tai sẽ không bỏ mày....”

“Không có... ba mẹ... em trai.... mọi người... không..”- thiên Yết thở gấp, cơn đau đầu trở nên tê tái hơn bao giờ hết, sự ám ảnh cứ luôn vây lấy từng giác quan và ý niệm... không, không thể...

“Đúng, mọi người đều không chấp nhận mày.... mày nhận ra không? Mày đang bị ruồng bỏ coi rẻ...”

“Không có... không có....!”

Thiên Yết giẫy giụa trong những tạp niệm mơ màng, hai vai căng cứng lên như tượng tạc và mái đầu bù xù loang lánh những giọt mồ hôi to tướng. Cậu xông đến đập thật mạnh đầu vào bức tường rắn.... đầu cậu rất đau... làm ơn, đừng nói nữa....

“Khôngggggggggg!”

“Thiên Yết, con làm sao vậy?”

Mẹ, vội chạy vào...

“Thiên Yết....con.. Thiên Khôi, mau vào xem này... Thiên Yết nó.....”

Chính là đang điên loạn như thú hoang, hoảng sợ như trẻ nhỏ và trông ám ảnh như một tên cùng đường.

“Thiên Yết....”

“Buông tôi ra... buông ra.... aaaaaa!”

Cậu quỵ xuống, ngất đi.

Giọng nói của Xà Phu, vẫn còn văng vẳng.

________...._____...____..____.___

“Ư!”

Ánh sáng nhẹ chiếu xuống với những nút nho nhỏ màu vàng là đóa hoa làm bằng cút áo.

Thiên Bình hôm nay có một nhiệm vụ thật là quan trọng: canh anh gai ngủ đấy! Đôi tay mập mạp đang làm bài thủ công về nhà.... ừa, đẹp thật! Bé Thiên Bình thật giỏi.

“A! Anh hai!”

Thiên Yết ngồi dậy, nhìn cậu em... sao nhóc đó lại ở đây?

“Anh đã nói mai anh có bài kiểm tra rồi mà, sao lại vào đây?”

“Ba kêu em chứ bộ!”- chu cái môi nhỏ xíu hồng hồng lên, cậu nhóc nhảy phịch xuống ghế-” Anh hai ở đây nha! Em kêu ba mẹ!”

Như cục thịt béo lăn lăn, Thiên Bình chạy phóng ra ngoài. Thiên Yết vuốt trán, chuyện gì vậy? Cậu đang nói chuyện với Xà Phu thì.....

Một mảng tối đen!

Chẳng nhớ gì cả mà đầu lại đau nhức quá độ.

“Thiên Yết...”

“Ba....!” - cậu gãy gọn đáp, thật quy củ như chính cậu đã được dạy bấy lâu nay.

“Thiên Yết, con sao rồi? Còn đau không? Ban nãy trông con....”

“Cảm ơn, con khỏe!”- cậu nhíu mày, thật ồn áo phiền phức.

Ông Thiên Khôi trầm tư, đột nhiên, hồi ức đánh thức ông về một kỉ niệm nào đó.

.

.

.

.

.

.

.

“Bác, xin hãy tin cháu....”- cô gái nhỏ đang ở cái tuổi còn lo chưa xong nói với ông một điều hoang đường nhất đời-” Bác Thiên Khôi... cháu nói thật.... Thiên Yết anh ấy!”

“Câm ngay! Ra ngoài! Từ nay nhà tôi không tiếp cháu nữa... ra ngoài!”

.

.

.

.

.

.

.

Kí ức đó... lẽ nào...

“Thiên Yết... con thấy sao rồi?”

“Dạ... đầu con hơi đau....!”- cậu thật thà đáp.

“ Có lẽ con cần tái khám.... bệnh mất trí nhớ cũng chẳng phải chuyên ngành của ba!”

“Vâng ạ!”

Cậu nghe lời, cũng chả hơi đâu tò mò về sự vội vã này của ba.

______....____...____..____.______

“Xong rồi! Thiên Yết, em chờ một chút!”- Người bác sĩ nhấn điện thoại nội bộ-” Nguyên, qua đây một chút!”

Một bị bác sĩ trẻ mỉm cười ôn hòa bước vào.

“Chào em!”

“Chào bác sĩ!”

Thiên Yết mỉm cười, đối đáp đôi ba câu với người bác sĩ. Xong, chốt lại tất cả, anh ta vẫn mỉm cười thân thiện.

“Xong rồi! Em gọi ba em vào một chút nhé?”

“Vâng ạ!”

Cậu gật đầu gọi ba vào.

“Chú Thiên Khôi!”- người bác sĩ tên Nguyên đóng chặt của lại, nhìn người đồng nghiệp già... à không, vị bác sĩ phẫu thuật lão luyện trong nghề.

“Có gì không? Thế nào rồi?”

“Chú Thiên Khôi, thật ra...”

Nguyên hít một hơi dài, nhìn thẳng.

“Thiên Yết không hề bị mất trí nhớ!”