Anh ơi, em mệt quá!
Chuyện chúng ta đang tốt lành tươi đẹp, tại sao hôm nay chúng lại đi đến bước đường này....
Mệt anh ơi, em mệt quá!
______....____...____..___.______
“thả.....”
Kim Ngưu cố điều hòa nhịp thở, điều coi cần bây giờ là phải bình tĩnh nhanh chóng. Tay với lấy cà mên cháo trên bàn gần đó, vội mở ra.
Thiên Yết, em xin lỗi!
Thứ nóng buốt ấy rơi thẳng xuống nền và Thiên Yết ôm bàn tay đỏ lựng quỵ xuống, đôi mắt hung tợn khó tin.
“Anh à....”
Thiên Yết vẫn giữ nguyên như vậy thần thái, đôi mắt sọc lên những lằn màu đỏ tươi, hai hàm răng cắn chặt và cơ thể oằn mình giãy giụa.
Kim Ngưu chộp lấy tay cậu, cho cậu ngã vào lòng mình, nhẹ giọng...
“Tất cả ổn rồi! Kết thúc rồi....!”
“Phản bội, đồ phản bội....”- Thiên Yết vẫn rít lên vô thức qua từng kẽ răng cắn chặt, mặc kệ hai tay đau mà muốn bóp nát Kim Ngưu trong lòng bàn tay.
“Xong rồi! Mọi thứ xong xuôi rồi, chẳng còn ai làm tổn thuơng anh cả!”
“Anh còn có em mà!”
“Thiên Yết! Ngủ đi! Sau một giấc mơ dài, anh sẽ ổn!”
Tầm chừng sau vài giờ vật lộn bằng ngôn từ, Thiên Yết chìm vào im lặng, nép mình vào thứ ấm áp duy nhất chính là Kim Ngưu đang ngồi kề bên cậu.
Cô gái mà bây giờ đang khóc.
Thiên Yết, anh cứ thế này mãi sao?
Em, thật sự mệt quá!
Đó là khi mỗi lần anh như vậy và em cũng chẳng phải lần đầu tiên đối diện với cái chết bất đắc dĩ. Điều lạ là em mệt nhoài thoái chí và điều duy nhất làm em vẫn vững chính là niềm tin nơi anh, tin vào tình yêu của chúng ta, thứ mà anh gần như quên bẵng.
Kim Ngưu xoay xoay cổ tay, rồi lại vùi mình vào nó. Đôi lưng cong lại và cả cơ thể cuộn thành một nỗi niềm yếu ớt.
Anh ơi, em mệt quá!
Nhưng em, chả muốn buông tay....
Cho nên, vì em còn đang tin vào tình yêu của chúng ta.... anh, em nguyện tin....
Tin trong mệt mỏi và màn đêm.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Ngày lại nối ngày, đêm lại nối đêm.
Những khái niệm mơ màng ngày một được vẽ và Thiên Yết dường như đang giữ một khoảng cách vô hình chẳng xa mà cũng không bao giờ gần với Kim Ngưu.
“Thiên Yết!”
“Hả? À, Kim Ngưu!”
Thiên Yết mỉm cười từ tốn.
“Cậu, bây giờ ra về sao?”
“À không! Tớ phải họp ban cán sự lớp... bye bye!''
Nhìn bóng lưng đó đi khuất, Kim Ngưu quay sang phía Nhân Mã.
“Mã lệ phi xuân
“
“Câm!”- Nhân Mã giơ chân-” Tin tui cho bà một đạp không?”
“Ha ha!”- Kim Ngưu cười xuề xòa-” Hôm nay có họp ban cán sự lớp không?”
“Không! Cuối tuần lận! Chi vậy?”
“À, không có gì! Không có họp vậy lát đi về với tớ đi!”
“Ok!”
Đi, đi về nhà.
“Cậu đi chợ hả? Ở nhà một mình?”
“À, tớ ở riêng!”
“Thích nhể? Vậy thi thoảng tớ tới chơi được không? Chúng ta sẽ cùng nấu ăn..!”
“Dĩ nhiên là được chứ!!!”- Kim Ngưu cười, lấy lên một bó rau xanh màu-” Hôm nay ăn canh gà lá giang vậy!... cậu có muốb ăn chung không?”
“Được hả?”
“Dĩ nhiên!”
“Tốt quá! Tớ toàn ăn cơm tiệm thôi! Bố mẹ tớ rất bận, buổi trưa thường qua loa cho có!”
“Lại đây mỹ nhân, gia sẽ hằng ngày lo cơm trưa cho nàng!”- Kim Ngưu vươn tay-” Chỉ cần nàng ngoan nha~~”
“Vương gia ngài thật xấu~~”- Nhân Mã hùa theo õng ẹo-” Tiểu nữ.. a~~ người làm tiểu nữ thẹn thùng a
“
“Kim Ngưu... Nhân Mã!”
Một giọng nói.... bỡ ngỡ vang lên phía sau, là mẹ của Thiên Yết.
“Hai đứa đang làm gì vậy?”
“Chị xinh đẹp! Chị xinh đẹp! Không được cướp chị xinh đẹp!”- Nhóc Thiên Bình chạy lên trước vùng tay Kim Ngưu ra khỏi Nhân Mã làm cô bạn muốn khóc, lại còn dùng ánh mắt 'bị cướp vợ' đó với cô nữa chứ!!
“Cháu chào bác ạ!”- hai đứa cuống quýt cả lên-” Tụi cháu chỉ đùa thôi ha ha!”
“Bác đi chợ ạ? Cháu nghĩ trưa bác bận chứ?”- Nhân Mã cười hì hì.
“À, hôm nay có chương trình văn nghệ, bác không có phân công... hai đứa đi chợ à?”
“Chị xinh đẹp... ẵm... ẵm...”- Thiên Bình ngúng nguẩy cái mông đít bé xíu-” Muốn được bế bế bế!”
“Thiên Bình... con lớn rồi đó!”
“Con muốn chị xinh đẹp bế! Dại này không ai bế con hết! Anh hai cũng vậy!”
“Anh hai không bế em sao?”- Kim Ngưu sờ sờ đầu nhỏ-” Tại sao vậy ta?”
“Anh hai không chịu nói chuyện!”
“Nói cũng kì, dạo này Thiên Yết nhà bác cư xử hơi lạ...!”
“Có lẽ là áp lực học hành.. nhỉ?”- Kim Ngưu cười nhìn Nhân Mã.
“Cũng đúng, sắp thi xếp hạng các khối rồi!”- cô bạn tiếp lời.
“Hy vọng vậy... bác để ý từ lúc nó gặp lại bạn cũ là cứ kì lạ thế nào ấy!”
“Bạn cũ.... cậu ấy nhớ lại rồi ạ?”- Nhân Mã ngiêng đầu khó hiểu-” Đây có giống!”
“Bác cũng chả biết! Hôm trước nó bảo gặp lại ai đó... cái gì mà... cậu Xà Phu gì gì đó!”
“Bịch!!!”
Kim Ngưu ngay lập tứ làm rơi cả giỏ đồ, đôi mắt thất thần nhìn mọi người..
“Kim Ngưu... cháu ổn chứ?”
“Chị xinh đẹp....”
“Ngưu ngu, bà bị sao vậy?”
“Xà.... Xà Phu...”
Nó, đến rồi sao?
Cơn ác mộng đó...