Ai cũng có một quá khứ!
Dù nó tròn đầy hay méo mó, xấu xí hay đẹp tươi thì nó luôn là một hoài niệm đầy nhung nhớ.
Thiên Yết....
Cậu, thật sự muốn nhớ sao?
______....____...____.._____
“Ngon thật! Tay nghề của cậu tiến bộ hơn cả trước luôn ấy chứ!”
Thiên Yết lắc đầu ngán ngẩm nhìn cậu chàng nào đó ăn ngấu nghiến phần cơm trưa của cậu, ừm, theo một cách nào đó, cậu cũng chẳng đói khát gì.
“No chưa?”- cậu khoanh tay chất vấn.
“Từ từ...”- uống vội ngụm nước to tướng, cậu bạn mỉm cười hì hì-” Xong rồi đấy!”
“Được! Vậy trả lời tôi! Anh là ai?”
“Tôi là bạn cậu!”- nở nụ cười khì đáng đánh đòn, cậu chàng xoay xoay cổ tay-” Tất nhiên rồi!”
“Tôi hỏi, anh là ai? Và anh nói YKN là do chúng ta tạo nên là sao!”
Nở nụ cười quỷ dị, anh chàng nào đó đứng dậy, thì thầm vào tai Thiên Yết.
“Muốn nhớ sao....?”
“Tớ.... sẽ giúp cậu nhớ!”
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Một ngày năm học đầy nắng cháy, khi mà phần lớn kỉ niệm đều nằm ở những ngày học hành tươi đẹp.
Thiên Yết khi ấy tầm chừng mười hai tuổi, nhưng cũng chẳng còn bé nhóc để mà tùy tiện bị lừa phĩnh như ngày thơ ấu nữa rồi.
“Thiên Yết, nhìn xem này, ngầu chưa?”
Nhìn tên bạn cùng bàn nhàm chán đang kênh mặt đắc ý với con nhện to xù trên tay và lũ nhóc xung quanh đang bâu lại trầm trồ.
“Thật đẹp!”
“Của mày hả? Mới mua à? Ngầu ghê luôn!”
“Má! Con này mà đi hù tụi con gái thì đã lắm ha?”
“Ha ha ha!”
Lũ nhóc cười phá lên. Chẳng là dạo gần đây có phong trào nuôi mấy con vật ghê rợn để... à, chủ yếu là hù dọa tụi con gái.
Thiên Yết mỉm cười bông đùa cùng đám bạn, ừm, theo một mặt nào đó, nụ cười kia chẳng thật tí nào.
Lũ ngu ngốc!
Như đã nói, bạn mến! Thiên Yết là một cậu chàng kiêu ngạo kiểu mẫu với những chuẩn mực nhàm chán mang đầy phong vị áp đặt. Ba cậu là một bác sĩ, mẹ là một họa sĩ mê mẩn thoát tục, tự nhiên cũng sinh ra cậu, một người con tự coi mình làm cao...
Một sự cao ngạo mang đầy bồng bột tuổi trẻ.
Và dĩ nhiên, cậu cũng khá xem nhẹ lũ bạn chung quanh, nhưng đúng rồi, là trừ cô nhóc hàng xóm Kim Ngưu thân thiết. Nhắc đến Kim Ngưu, ôi, cậu lại thèm bẹo đôi má búng sữa hồng hồng ấy nữa rồi!
“Là giả!”
Bỗng một giọng nói vang lên, là cậu bạn cá biệt nhất lớp. Tóc tai luôn bù xù xộc xệch do những vụ đập lộn, chân gác lên bàn đầy dáng vẻ láo lếu đi cùng khuôn mặt luôn ngẩng cao.
Kiêu ngạo, đâu phải chỉ có một.
“Không có!”- cậu nam sinh phản bác-” Con nhện này là thiệt tao mới mua hôm qua!”
“Ngu ngốc! Tao chẳng thèm nói mày..!”- cậu bạn cá biệt mỉm cười, nụ cười ẩn ý với cậu bạn học giỏi nhất lớp.
Thiên Yết.
“Thiên Yết, bạn quả nhiên là 'thân thiện' với mọi người mà...”
“ Cảm ơn nhé.... cậu bạn 'năng động'!”
“Không có gì! Có gì nói đó thôi! Lớp trưởng 'thật thà' của tớ!”
“Vậy sao? Anh chàng 'tốt bụng'?”
“Ừ... là vậy đấy!”
Cậu ta mỉm cười.
Lớp trưởng và cá biệt, học giỏi và đánh lộn, hai con người hay căn bản là hai khái niệm này luôn chẳng có cùng chí tuyến. Một mặt nào đó, chúng ta luôn cảm nhận được có một sự đối nghịch ở đây.
.
.
.
.
.
.
.
“Lại đánh nhau à?”
“Ý mày là gì?”
“Chả có gì!”- Thiên Yết nhún nhún vai-” Biết không? Cậu làm gì tôi không quan tâm! Chỉ hy vọng cậu đừng làm bai điểm thi đua của lớp mất hết!”
Thiên Yết xoay lưng, nụ cười nhàn nhạt vòn treo trên môi.
“Thằng khinh người!”
Đôi chân, khựng lại....
Khinh người, cậu á?
Thì sao chứ?
Ha ha ha!
Chúng mày ngu ngốc như vậy, đáng chán như vậy, lại chẳng cho tao được xem thường sao?
Thiên Yết xoay lại, mỉm cười chuẩn mực.
“Về nhà đi!”
“Mẹ nó, đừng lên giọng với tao! Tao nhịn mày đủ rồi!”- cậu bạn xấn tới.
Cát bụi cứ thế, tung bay mịt mù.
Thiên Yết cảm nhận được tiếng gió xe, cậu bị quật ngã. Nhịn? Không bao giờ! Giơ cao tay và đánh xuống, vật nhau ra rồi nện vào người nhau.
Tình bạn của con trai, đôi khi, cũng bắt đầu từ những thứ kì lạ như thế đó.
Một mùa hè.
Hai mùa hè.
Rất nhiều, rất nhiều mùa hè trôi qua. Hai cậu chàng nào đó cùng nhau đến hiệu sách lớn và Thiên Yết vô tư chọn một quyển về mỹ thuật cao cấp.
“Lại sách vẽ à?”
“Ừ!”- Cậu đơn giản gật đầu.
“Tranh của mày luôn rất đặc biệt... có nhiều nghĩa mag ít ai hiểu hoàn toàn về nó!”
“Ừ...!”
“Biết không, Thiên Yết... tao ghét mày!”
“....”
“Mày tự cao và thích khinh thường người khác, mày, nghĩ mày là cao nhất sao?”
“Tao.... vậy hả?”
“Thiên Yết... gần sinh nhật cậu rồi phải không?.... thế, quà đây!”
Chụp quyển 'vĩ nhân thế giới' từ tên bạn thân, Thiên Yết nghiêng đầu khó hiểu.
“Mấy người đó là vĩ nhân!”
“Và....”
“Thiên Yết, mày không phải là giỏi nhất... mày quá ngạo mạn, khinh người và kiêu ngạo! Đã đến lúc, mày học đánh vần gai chữ khiêm nhường rồi!”
“YKN....”
“Hả?”
“Yết kiêu ngạo, Yết khinh người và Yết khiêm nhường!”
“Nghe hay đấy! Tao cá nó còn một ý nghĩa khác phải không?”
“Nhiều hơn một!”
“Cái chính là.....”
“Yêu... cái chính là yêu!”
“Tớ đoán nhé... là cô bạn Kim Ngưu đáng mến phải không?”
“.....”
“ Trả lời đi! Đừng có mỉm cười ghê rợn như thế! Nhìn mày âm hiểm sao sao ấy!”
“Chẳng phải mày có câu trả lời rồi ư?”
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
“Cậu....!”- Thiên Yết nhảy dựng lên, há hốc mồm nhìn tên con trai nào đó.
“Xà Phu, là cậu, đúng không?”
P/s: chương này có nhàm quá không? Đại loại là dạo này hơi bận sắp xếp chút đồ nên xin lỗi, mình không tập trung vô pic được nhiều! Xin lỗi:'(
Mặt khác, ngày 4 vô học lại rồi, chuyện up 1 chap/ 1-2 ngày có lẽ hơi khó khăn, xin lỗi mọi người nhé! Mùnh vẫn sẽ cố hết sức hị hị:'>
P/s2: Về Xà Phu,có một bí mật, có ai đoán ra hơm ahihihi:'>
Lại nói đến cái trò mua mấy con gê gê dọa người, các bạn từng dính chưa? hồi ấy trường mình cực hot cái trò biến thái đó.... khụ, nói nhiều quá! Mọi người, tối ấm ahihihi