[Ngưu - Yết] Trúc Mã, Nhớ Em Chứ?

Chương 16: Một mảng tâm hồn




Chúng ta, ai cũng vậy!

Nhân cách được dựng nên từ nhiều mảng rời rạc gồm vui buồn khổ giận và trong vài trường hợp, ta luôn hiểu rằng bên trong mình luôn có một nhân cách khác.

Tôi gọi nó nôm na là một mảng của tâm hồn.

Mảng tâm hồn này, bạn chẳng thấy và nó chỉ xuất hiện lúc bạn chẳng ngờ nhất, theo một cách nào đó, có thể nói.

Một ác quỷ, có thể giang tay cứu người, vì một mảng tâm hồn nào đó ngự trị bên trong anh ta là tình yêu sâu thẳm, vậy...

Thiên Yết, một cậu trai hoàn hảo theo một cách nào đó.. một mảng tâm hồn trong cậu ta là gì?

_______....____..._____..____.____

Bầu trời, sau đêm đen đã rực sáng trở lại.

Vật lộn với mớ chăn mền và thành quả là một cục u to tướng êm ả bằng mền bông và gối hơi.

Thiên Yết gọi đó là dọn giường.

Lại lê chân vào phòng tắm, cậu có thói quen tắm sáng, ờ, ít nhất là sau khi bị mất trí nhớ.

Mất tầm hai mươi phút cho những việc như tắm táp, đánh răng, rửa mặt và đảm bảo bộ đồng phục mình xỏ vào người chẳng quên kéo một cái dây kéo nào. Thiên Yết mới bước xuống nhà.

Sáng hôm nay có cơm chiên và nước cam, mẹ cũng rất tuyệt vời khi hâm cho nóng ly nước cam của cậu. Cái thói quen thích thức uống nóng này của cậu có lẽ là khác người nhất quả đất chăng?

“Ba, mẹ, Thiên Bình... chào buổi sáng!”

Lại mất thêm một chút thời gian cho bữa ăn quan trọng nhất ngày, cậu ngay lập tức xách cặp đến trường.

Ngày mới, đang ở đây!

“Yoo

Thiên Yết!”

Cậu quay lại, là cậu chàng đêm hôm qua! Anh ta bây giờ đang vận bộ đồng phục với áo sơ mi trắng và quần xanh. Cái nổi bật là sợi nịt màu vàng chanh được dán đầy đinh tán nơi thắt lưng.

“Lại là anh?”

“Ha ha! Đi học sao? Tôi chả định cho cậu đến nơi nhàm chán đó đâu!”- Anh ta tiến lại-” Nào, đi theo tôi!”

“Anh là ai? Tại sao tôi phải theo anh chứ?”- Thiên Yết cười mỉa-” Trông anh như vậy, tôi hồ nghi cũng chả phải loại đàng hoàng tử tế!”

Rồi cậu bỏ đi, lơ đẹp người con trai mình vừa mỉa mai đó.

Giọng cười đục khàn của anh ta, tuy vậy, vẫn vang vọng nơi tai cậu.

Đến lớp, là vào lúc hai mươi phút trước giờ đánh trống.

Thiên Yết uể oải ngồi xuống bàn, Kim Ngưu vẫn chưa đến, cậu buồn chán tán phét với vài đứa bạn- mà theo cậu, là khá ngu ngốc và điên rồ. Cuộc trò chuyện sáo rỗng đầy tiếng cười giả tạo ấy kết thúc vào lúc mọi thứ cho một ngày học mới sẵn sàng và Kim Ngưu có vẻ sẽ nghỉ nguyên một ngày hôm nay chăng?

“Thiên Yết, đọc đoạn tiếp theo!”

“Vâng thưa cô!”

Một ngày học, cứ thế kết thúc.

Lê từng bước chân mệt mỏi trên đường, Thiên Yết về nhà, làm vội cơm trưa...

Nắng, thật vàng...

.

.

.

.

.

.

.

.

.

“Sống như vậy mày không mệt sao?”

“Hửm? Không!”- cậu trai mỉm cười-” Cũng quen rồi!”

“Mày ngu lắm! Đời là của mày, sao mày cứ muốn làm vừa lòng mọi thứ chứ?”

“Không lẽ cứ như mày? Bỏ học rồi đi đập lộn?”

“Tất nhiên!”- cậu bạn phỉnh mũi tự hào.

“Thôi đi! Tao chả ham ba cái đó đâu!”

“Ui giời, thằng ngu! Đi, đi với tao!”- cậu ta chèo kéo bạn mình.

“Đi đâu?”

“Mẹ nó, đi đập lộn! Mày cứ nín nhịn hoài vậy là điên luôn đó thằng ngu! Đi, tao dẫn mày đi giải street!”

Nắng bàng phủ lên mặt đất, hắt bóng hai cậu nhỏ đang lôi lôi kéo kéo nhau!”

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

“Anh hai!!!!!”

Thiên Yết mở mắt, chào đón cậu là khuôn mặt bầu bĩnh của em trai.

“Thiên Bình?”

“Anh hai có sao không? Sao anh hai lại xỉu? Bé Bình... bé Bình rất sợ....oa



“Rồi! Anh hai hơi mệt thôi! Ai đem anh lên phòng đây?”

“Là ba! Nhưng bệnh viện gọi ba rồi! Ba để thuốc ở đầu tủ ấy anh hai!”

“Ngoan lắm! Anh hai bây giờ hơi mệt! Bé bình ra ngoài chút được chứ?”

“Vâng ạ!”

Thiên Yết mệt mỏi ngả lưng lên nệm êm.. tại sao cậu lại ngất xỉu nhỉ? Hay như mẹ nói? Cậu bị áp lực?

Nhưng....

Đột nhiên, như một ý niệm mơ hồ, cậu nhổn dậy... cậu nhớ một chút rồi.... trong bếp..

Chạy vội vào căn bếp nhỏ, mở ra thùng gạo sắp hết, ngay dưới đáy của cái thùng là một vách ngăn.

Cậu nhớ, có gì đó, rất quan trọng, ở đây.

Ảnh và một cây gậy.

Mang hai vật tìm được vào phòng, săm soi cây gậy thô bằng gỗ. Cậu đoán, đây có lẽ là gậy bóng chày... nhưng khá mục cũ rồi.

Còn tấm ảnh?

Trong ảnh là hai anh chàng, à không, giống hai nhóc học trò cấp hai hơn!

Thiên Yết đứng bên phải, nụ cười tươi rói mặc cho bộ đồng phục đang mặc đang nhàu nát và lấm lem, cậu bạn kế bên cũng chẳng khá hơn khi bộ đồng phục rách như xé, một bên má đỏ ngầu. Điểm đáng chú ý là cái dây nịt vàng có dán đinh tán kia, cả hai cậu bé đều có nó nơi thắt lưng.

“Tìm ra rồi à?”

“Anh...!”- Thiên Yết giật thót-” Sao lại vào được đây?”

“Cậu còn câu nào thú vị hơn không?”- anh ta mỉm cười nhìn bức ảnh-” Đẹp quá ha? Nhớ tấm này có khi nào không?”

“Khi nào?”

“Kỉ niệm vụ đập lộn đầu tiên của cậu! Cậu đã nện thằng kia đến nằm đo đất, nhớ chứ?”

Tiến lại, anh ta mỉm cười bí hiểm.

“Thiên Yết, bớt khinh người đi! Và, chúng ta thật sự là bạn đấy!”

“Bạn... bạn ư?”

“Cậu nghĩ sao nếu tôi nói... YKN là do cả hai chúng ta nghĩ ra..?”- anh chàng nhướn mày mỉm cười.

YKN...

Yết Khinh Người....

Biết về ý nghĩa của YKN, không phải chỉ có một hay hai..

Mà là ba!

P/s: bây giờ mọi ngừi nghĩ anh chàng này là ai a? ;'> ahihihi!