Ngày đầu tiên giao đậu hủ cho Cực Vị Lâu, bởi vì thiếu công cụ, ép là ép ra, đậu hủ già đậu hủ non ép được hai khuông, chính là hình dạng không đẹp mắt lắm.
Hai chàng trai thu hàng của Cực Vị Lâu vừa thấy đậu hủ này, lông mày lập tức liền nhăn lại, suy xét tới đây là ông chủ cố ý dặn dò qua, hơn nữa ngày đầu tiên dùng thử La Mông cũng không lấy tiền, lúc này mới không nói gì thu hàng.
Bằng không lấy tác phong trước sau như một của hai người họ, ngoại hình không qua cửa đó là tuyệt đối không được. Bình thường hai người bọn họ tới chỗ La Mông thu dưa hấu, đều phải chọn hình dạng quy củ hoa văn xinh đẹp, có sẹo đều phải đổi.
La Mông có một hồi bị hai người bọn họ làm mất kiên nhẫn, liền hỏi Mã Từ Quân đây là từ nơi này mời được người kỳ lạ này vậy? Thằng cha Mã Từ Quân kia còn thật đắc ý: “Lúc mời vừa mời về nào có như vậy, đây đều là sau này tôi vất vả mới huấn luyện ra đó”.
Ngày hôm qua đậu hủ kia, sau khi La Hồng Phượng nếm qua cũng nói đặc biệt ngon, bảo La Mông nếu có thể làm nhiều một chút, liền cũng cung cấp cho tiệm của bọn họ, sau này lại thêm món đậu hủ trộn.
Gần đây làm ăn của Đại Thủy Ngưu nhũ phầm thật tốt. Vừa nghỉ hè, rất nhiều học sinh đi học bên ngoài liền đều về nhà, còn có người có tiền trước kia dọn khỏi trấn của bọn họ, mỗi khi tới mùa hè cũng có không ít người về trấn Thủy Ngưu nghỉ mát.
Những người này vừa trở về, trấn Thủy Ngưu liền náo nhiệt nhiều hơn so với trước kia, bán bữa sáng, bán ăn khuya, buôn bán đều có thể náo nhiệt hơn so với bình thường, Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm lại nghênh đón mùa tiêu thụ thịnh vượng kéo dài hai tháng.
Lúc mới vừa bắt đầu nghỉ hè, một hộ gia đình bình thường của trấn Thủy Ngưu, cũng giống nhà người ta đón con trai đi học bên ngoài trở về, đứa con trai này của bọn họ ngày hôm sau buổi sáng ăn bữa sáng ngay tại Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm mà ba mẹ giới thiệu.
Kết quả thằng nhóc này vừa tới phụ cận cổng trường tiểu học, đã bị hàng dài đội ngũ ở bên ngoài cửa tiệm Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm chấn động, lập tức liền lấy di động tách tách chụp một trận.
Ông bác bà bác trong đội ngũ còn rất vui nha, trong tay bưng chậu bê tô, còn hướng màn ảnh cười nữa.
Người trẻ tuổi cũng không để ý lắm, hơn nửa năm trôi qua, họ mỗi buổi sáng đều xếp hàng ở chỗ này, người đi xứ khác mỗi lần trở về trấn trên, bọn họ liền bị người ta ngạc nhiên nhìn một hồi, sớm đều quen rồi. Hơn nữa lúc này người trẻ tuổi của trấn trên, phần lớn đều là đi học ở bên ngoài về, đối bọn họ tự nhiên cũng khoan dung hơn một chút.
Tên nhóc này một đường xếp hàng một đường chụp, chờ tới lúc tới lượt cậu ta, gọi đồ ăn rồi vẫn chưa chịu đi, “Chị ơi, chị cho em chụp mấy tấm ở trong tiệm nha”.
Cao Tố Nữ vung cái muôi lớn lên: “Chụp đi, bọn chị lại không có cơ mật buôn bán gì, chụp tùy thích, chỉ cần người ăn sáng tự nguyện là được”.
Vì thế tên nhóc này ngay tại trong tiệm chụp đã ghiền, chụp mặt tiền cửa hàng lại đi chụp cái bếp phía sau, tên nhóc này lớn lên khá đẹp trai, miệng lại ngọt, dụ dỗ tới dì làm thuê cười ha hả, ai cũng không đuổi cậu ta.
Chờ cậu ta chụp đã ghiền, lại ăn tới bụng tròn xoe, đi ra khỏi Đại Thủy Ngưu, liền chạy thẳng tới cái máy tính trong nhà, đầu tiên là đăng hình lên QQ, sau đó lại là miêu tả hình chụp một hồi, khen bữa sáng của Đại Thủy ngưu nhũ phẩm tới nỗi chỉ có trên trời mới có, bạn tốt ham ăn học đại học cùng cậu ta nước miếng ào ào đối với màn hình máy tính.
“Nhóm đồng chí! Giết hướng Trấn Thủy Ngưu! Cướp Đại Thủy Ngưu!”. Lập tức liền có người trong bầy đàn phất cờ hò reo. Lập tức nhất hô bách ứng, chưa tới hai ngày, hơn 10 học sinh lân cận Đồng thành liền tới trấn Thủy Ngưu, thậm chí còn có khuyến khích cả nhà già trẻ cùng nhau đi.
Những người này rạng sáng xuất phát, sáng sớm chín mười giờ đi vào trấn Thủy Ngưu, đi Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm ăn bữa sáng một chút, đều cảm thấy chưa thỏa mãn, vì thế ở nhờ nhà người thân liền đi ở nhờ, ở khách sạn liền ở khách sạn, đều quyết định phải ở lại chỗ này hai ngày mới đi.
Nhắc tới trấn Thủy Ngưu có cái gì chơi vui, vậy thật đúng là không có, phong cảnh nổi tiếng không có, hoạt động tham quan phong tục tập quán dân tộc cũng không cung cấp. Trấn nhỏ bốn phía đều là núi, mùa xuân thu còn có thể đi lên núi, mùa hè lại không được, trên núi rắn côn trùng nhiều, cỏ lại sắc, dễ dàng xảy ra chuyện bất trắc.
Người của trấn Thủy Ngưu cũng không có hoạt động gì, mỗi ngày buổi sáng ăn bữa sáng của Đại Thủy Ngưu, xong rồi nên mua đồ ăn thì mua đồ ăn, nên làm việc thì làm việc, nên nhàn rỗi thì nhàn rỗi. Đợi tới buổi tối, tắm rửa một cái lại ra ngoài đi dạo một vòng, ở đầu cầu uồng đồ uống lạnh, hoặc là gọi bạn gọi bè ăn đồ nướng uống bia lạnh.
Người trên trấn nhỏ này chính là sinh hoạt như vậy, nơi này ngoại trừ không khí tốt hơn một chút so với bên ngoài, xe ở ngã tư đường ít chút, dòng suối nhỏ sạch sẽ chút so với con sông trong thành phố, gió trên núi mát hơn một chút, tới buổi tối sao trên trời nhìn rõ hơn một chút, cái khác thật không có hiếm lạ gì.
Muốn tới trấn Thủy Ngưu chơi đó là thật không có gì hay để chơi, nhưng mà muốn sống ở nơi này, đó là thật không sai, trong nhà có tiền, tự nhiên liền sinh ra ý tưởng kinh doanh đặc biệt ở nơi này. Nhưng mà người như vầy rất ít, có thể biến ý tưởng thành sự thật, vậy càng ít.
Dù sao liền hiện nay xem xét, trấn Thủy Ngưu không có triển vọng đầu tư gì, tiền của bọn họ nếu ở trong thành phố, quản lý thật tốt, thì chính là tiền sinh tiền, nếu ném vào trấn Thủy Ngưu này, vậy thật có thể liền thành tiền chết.
Những người này tới trấn Thủy Ngưu ở hai ba ngày liền đều đi về, trước khi đi, cũng có không ít người nghe người địa phương giới thiệu, tới làng Đại Loan mua một chút rau. Rau này mua về, đó cũng là được yêu thích, nhưng mà đáng tiếc chỗ bọn họ cách làng Đại Loan quá xa, không thể mỗi ngày mua.
Lúc này đều chưa có mấy người biết làng Đại Loan vừa mới mở một cửa tiệm online. Lại nói La Hưng Hữu mở tiệm online này được mấy ngày rồi, lại là một chút động tĩnh đều không có, hai vợ chồng cũng đều có chút sốt ruột.
La Mông bảo bọn họ đừng nóng vội, lúc này La Hưng Hữu không phải còn chưa có khả năng làm việc nặng sao, ở nhà cũng không có việc gì, để anh ta lên mạng đi tìm những tiệm online khác học kinh nghiệm và kiến thức, học hỏi người ta nhiều một chút.
Vốn La Mông nếu sẵn lòng tuyên truyền một chút cho bọn họ, buôn bán này lập tức có thể náo nhiệt lên, nhưng mà La Mông không làm như vậy. Chuyện này là muốn từng bước một tới, sau này mới có thể bước đi vững chắc, mở tiệm online cũng có không ít đường ngang ngõ tắt, La Hưng Hữu và vợ anh ta còn đều là tay mơ, phải để bọn họ tốn chút thời gian mò mẫm tìm tòi trước.
Hơn nữa đồ của làng Đại Loan bọn họ không tệ, giá bán cũng không mắc, bên La Mông lại muốn làm một cái hoạt động 8 đồng bao bưu phí dùng thử, buôn bán sớm muộn gì là phải tới cửa, chính là không nhanh như vậy.
Lại nói tiếp hàng hóa của tiệm online nhà bọn họ mới đăng lên chưa tới hai ngày, lại là phải tin dùng một tiệm mới không uy tín nên phải căn nhắc, người ta muốn tìm bọn họ cũng không dễ dàng. Chờ qua hai ngày nữa, hành hóa đăng lên được năm sáu ngày, từ từ liền sẽ được đẩy lên trước, tới lúc đó tám phần có thể được người ta chú ý tới.
Dù sao La Mông là không nôn nóng, cả nước nhân dân hơn mười triệu, rất nhiều người thật tinh mắt, đồ nhà bọn họ tốt như vậy, còn có thể lo không bán được?
Bên La Hồng Phượng nói muốn đậu hủ, bên Cực Vị Lâu đại khái cũng không vấn đề gì lớn, buổi sáng hôm nay La Mông liền đều kéo sư phó thợ xây và thợ mộc đang trang hoàng phòng ở qua đây.
Trước để sư phó thợ xây giúp anh xây cái bếp thấp, muốn cái loại bếp ba lò nấu, vị trí liền chọn ở phía bên phải cửa vào tứ họp viện, lát nữa lại dựng cái lều phía trên cái bếp, tới lúc đó gió thổi không lọt mưa không ướt, trời nổi gió hạ mưa đều có thể làm việc.
Lại để thợ mộc chọn gỗ tốt, giúp anh làm cái máng gỗ nông vuông vức, bên trên lại làm cái nắp đậy khớp với nó, hình dạng giống nhau lớn nhỏ hơi nhỏ một vòng, tới lúc đó dùng tới máng gỗ này, ép đậu hủ ra liền có khuôn rồi.
Hạt đậu đêm qua liền ngâm rồi, mấy ông bà cụ ngày hôm qua đã làm một hồi đậu hủ, hôm nay xuống tay cũng khá nhanh, chỉ là cái bếp thấp mới vừa xây xong chưa dùng được, còn phải giống ngày hôm qua tạm thời bắc hai cái nồi bự xài, chờ ngày mai cái bếp này khô, có thể dùng.
Máng gỗ mới làm có chút mùi gỗ, bỏ thêm chút dấm chua từng cái một bỏ trong nồi bự luộc qua, lại bỏ vào ngâm trong nước lạnh, phơi nắng tới lúc xài, liền không còn mùi gì nữa.
Buổi chiều vắt sữa xong, đậu hủ bên tứ hợp viện cũng làm tới không sai biệt lắm, Bàn tử đang ở tại trong bếp nấu cơm, La Mông và Tiếu Thụ Lâm ngoại trừ chờ cơm ăn cũng không có việc gì làm, liền một người cầm một đống hạt dưa ngồi bên đống rơm bên ngoài cắn hạt dưa.
Hai ngày nay Tiếu Thụ Lâm luyện được một tay công phu giỏi, hạt dưa không cần cắn, bóp ăn, hạt dưa rất lớn rất rắn chắc bị gã hắn dùng ngón tay bóp liền nứt toát, lại nhẹ nhàng tách ra, nhân hạt dưa liền lấy ra. La Mông nhìn mà rất là hâm mộ, biết võ chính là tốt a, xem Tiếu Thụ Lâm nhà anh ăn hạt dưa này ăn tới rất có phong phạm có phong cách a!
Rất nhanh, Đông, Tây, Nam, Bắc và Nha Nha nghe mùi hạt dưa chạy tới, thứ này hồi trước Nhị lang cũng hưởng qua rồi, không hứng thú gì, lúc này liền không tới đây, lúc vừa mới vắt sữa con trâu này liền ở bên cạnh ăn không ít dưa hấu, lúc này đang nầm trên đống rơm tiêu hóa.
“Lão Đại, tới cắn hạt dưa”. Bốn anh em Đông, Tây, Nam, Bắc lớn lên đều na ná nhau, La Mông cũng không phân biệt được, hơn nữa trước đây lúc anh mang bọn nó về nhà, Cung Bạch Kì cũng không nói với anh bốn con con chó nhỏ kia con nào là lão Đại.
Nhưng mà hai ngày nay anh nhưng thật ra phát hiện bên trong bốn con chó nhỏ này có con khổ người lớn hơn một chút, thoạt nhìn cũng chững chạc, ba con chó nhỏ khác đều có chút ý tứ đối nó như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, La Mông liền coi nó là lão Đại luôn, con chó này trên bốn chân đều có một nhúm lông tơ trắng trắng, cũng rất dễ phân biệt.
“Gâu!”. Lão Đại phe phẩy cái đuôi đi tới, đầu lưỡi cuốn hạt dưa trong tay La Mông ăn tới miệng, La Mông và Tiếu Thụ Lâm chỉ nghe tới “răng rắc” một tiếng vang nhỏ, sau đó chỉ thấy nó phun hai miếng vỏ hạt dưa ra.
“Làm tới thật không tệ”. La Mông vỗ vỗ ót nó khen một câu: “Tiếp theo lão Nhị tới”. La Mông vẫy tay với ba con chó nhỏ còn lại, liền lại có một con chó nhỏ đi tới, không ngờ không cần người khác sắp xếp thứ tự cho bọn nó, tự chúng nó cũng đã tự lập thứ tự rồi.
Lão Nhị này cắn hạt dưa liền không thuận lợi như lão Đại cắn, nhổ ra vỏ hạt dưa cũng là nát bấy, nhưng mà tốt xấu coi như là cắn ra được, La Mông cũng sờ sờ đầu chó của nó khen một câu: “Ai, không tồi”.
“Lão Tam tới”. Bên La Mông mới vừa kêu lão Tam, Nha Nha bên kia mặc kệ rồi, nó đều chờ cả buổi, sao còn chưa tới lượt, a ô a ô liền tại chỗ kêu to.
“Mày lại không biết cắn hạt dưa, còn bắt ông mày lột vỏ đút mày, mày con chó ngu!”. Nuôi Husky chính là không tiện lợi bằng nuôi chó ta, chỉ là đút mấy hạt dưa, phải tốn công bao nhiêu chứ, cố tình La Mông còn không có thể bảo nó ngay cả vỏ cũng ăn tuốt, nếu ăn ra bệnh, chó cha thế nào cũng phải thế nào cũng chắc chắn tìm anh liều mạng.
“Nha Nha ơi! Ba ba tới rồi!”. Rất xa, thanh âm của chó cha liền bay qua đây, chậc, người này sao liền thiêng như vậy chứ?
“Ô!”. Husky ngốc nghe được thanh âm của cha nó, phe phẩy cái đuôi tung tẩy liền chạy qua, con chó này gần đây bộ dạng càng khỏe mạnh, bộ lông cũng sáng bóng, chạy lên thật đúng là rất đẹp.
Một nhà một người một chó ở trên sườn núi thân thiết một trận, Husky ngốc a ô a ô kêu to liên tục với cha nó, La Mông đại khái là nhìn ra rồi, con chó này tám phần là đang tố cáo chính mình, nói anh không đút hạt dưa cho nó ăn, còn mắng nó ngu ngốc, đáng tiếc cha nó không có nghe hiểu, “Nha Nha nhớ ba ba chứ, ba ba cũng nhớ con, ô……. Rất xin lỗi, ba ba tới trễ rồi…….”.
“Gâu!”. Lúc này, con chó nhỏ trước mặt La Mông sủa một tiếng, nhắc nhở anh đừng chỉ xem náo nhiệt, quên mất không đút hạt dưa cho nó ăn.
“Được rồi, đều đi ngậm tô tới đây”. La Mông ra lệnh một tiếng, bốn con chó nhỏ này vui vẻ liền ngậm tô cơm của chính chúng nó, bảo đi ngậm tô, vậy nói rõ vấn đề gì? Đủ phân lượng a!
Chờ chúng nó ngậm tô lại đây, La Mông ngay tại trong đôi mắt nhỏ khát vọng của mấy con chó nhỏ này, hướng từng cái tô thả 10 hạt dưa, vừa nãy hai con chưa tới lượt, lại phân biệt bỏ thêm một hạt, lát nữa liền ăn cơm rồi, lúc này không thể để bọn nó ăn nhiều hạt dưa quá.
“Gâu!”. Nhóm chó con mới từ lĩnh hạt dưa từ chỗ La Mông, lại ngậm tô đi tới chỗ Tiếu Thụ Lâm, Tiếu Thụ Lâm nhìn nhìn trên tay chính mình không còn lại mấy hạt dưa, liền hướng trong tô chúng nó thả một hạt.
“Gâu gâu…….”. Nhóm con chó nhỏ kêu tới vô cùng tủi thân nha, liền cho một hạt?
“Được rồi, đừng sủa nữa, cho bọn mày thêm một hạt”. Lại tống khứ bốn hạt dưa đi, Đông, Tây, Nam, Bắc rốt cục thỏa mãn, ngậm tô sắp xếp hàng ngũ cùng nhau đi tìm chỗ yên tĩnh, ngồi túm tụm một chỗ chậm rãi cắn.
đậu hủ trộn