Ngưu Nam

Chương 269




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lão Chu đi một chút ở trên sườn núi nhìn nhìn, đánh giá thu đông năm nay anh ước chừng có thể thu hoạch bao nhiêu khoai lang và đậu tương, hai loại này rất dễ trồng, không cần tỉ mỉ hầu hạ lắm, sau khi trồng xuống chỉ cần cách ba năm ngày sắp xếp mấy người đi lên làm cỏ bón phân liền được rồi, đợi tới tháng mười một mười hai, nên là lúc thu hoạch rồi.

“Khoai lang đều trồng xuống rồi?”. Lão Chu nhìn nhìn chung quanh, phát hiện hiện tại trên sườn núi trồng khoai lang nhiều đậu tương ít.

“Ừ, trước trồng khoai lang sau lại trồng đậu tương”. Chu kỳ sinh trưởng của khoai lang dài, ít nhất phải bốn tháng mới có thể mọc ra hình dạng, nhưng lại thích nóng sợ lạnh, đợi tới lúc nhiệt độ thấp hơn 15 độ C, trên cơ bản liền ngừng sinh trưởng, ở vùng bọn họ, tháng mười một dương lịch, nhiệt độ đã khá thấp, cho nên lúc này phải nắm chặt thời gian trồng xuống trước, đậu tương đỡ hơn chút, khoảng ba tháng có thể thu hoạch rồi, đầu tháng bảy trồng xuống, đầu tháng mười một có thể thành thục.

“Còn rất có kinh nghiệm”. Lão Chu khen ngợi gã ta.

Trịnh Bác Luân không nhận lời khen đểu của lão Chu, gã cúi đầu múc một muôi cơm rượu, hỏi lão Chu: “Sao lại không nấu chút chè trôi nước cơm rượu? Cơm rượu vo viên ăn ngon”.

“Lần tới đi, chờ việc của bên này kết thúc rồi, tới khi đó tôi lôi mấy con dê trên núi xuống, làm mấy bàn đồ ăn ngon, chiêu đãi mọi người một bữa thật ngon”. Chè trôi nước đó là phải dùng gạo nếp làm, gạo nếp trên Ngưu Vương trang đều là năm ngoái ông La trồng ra, dùng tới bây giờ cũng không còn lại bao nhiêu, lão Chu bình thường không cho ai động vào.

“Có chè trôi nước không?”. Trịnh Bác Luân không chịu dễ dàng bị lừa dối cho qua.

“Tới khi đó tôi bảo Hầu mập làm cho các cậu”. Mỗi người sao lại đều thích gây khó dễ đối chút gạo nếp này vậy, chờ năm nay gạo nếp trên Ngưu Vương trang thu hoạch về rồi, tới khi đó liền tốt rồi, nếu mọi người đều thích ăn, tới khi đó anh liền chừa lại nhiều chút.

Lúc này đám nam sinh nữ sinh đều ngồi ở dưới bóng râm dưới sườn núi hóng mát ăn cơm rượu, Bốn Mắt và Bàn tử vung muôi lớn, bên cạnh còn có nam sinh đòi thêm chén nữa chén nữa ầm ĩ cùng bọn họ, một lát sau bên lán nấm Đại Cá nghe được tin cũng tới đây, đi  tới bên này đứng một bên, nhìn qua liền chững chạc chút so với đám đàn em bên cạnh này, tuy rằng nó cũng chỉ lớn một tuổi so với những người khác.

Thời gian này năm ngoái, học sinh tốt nghiệp tới Ngưu Vương trang cũng rất nhiều, nhưng mà hiện tại cũng chỉ còn lại ba đứa nó, một năm nay lão Chu tuy nói coi như chiếu cố đối bọn nó, nhưng đối với mấy đứa nhóc mới có mười bảy mười tám tuổi này mà nói, một năm nay bọn nó sống cũng không thoải mái. Có lẽ sự trưởng thành của một thiếu niên, tựa như mầm đậu phộng của nhà lão Chu, phải đè một cái ván lên bên trên, khi nó cảm nhận được sức nặng, hơn nữa lúc chiến thắng sức nặng này, nó liền trưởng thành rồi.

Năm nay đám mầm non này cũng đều không tồi, ngoại trừ bên Lâm Khoát, lão Chu định lại hỏi đám người Liễu Như Hoa, La Chí Phương, nếu ai bằng lòng muốn giúp đỡ gì đó, đều bố trí cho bọn họ, bên chuồng trâu cũng bố trí mấy người, một năm đầu tiên này lão Chu không định trả nhiều tiền lương cho bọn nhóc ranh này, những đứa nhóc này cũng không hẳn ở lại đây lâu, chỉ cần có thể vớt được một hai mầm non tốt bằng lòng cắm rễ ở Ngưu Vương trang, anh liền côi như có lời rồi.

Nói tới tuyển người, lão Chu lại nhớ tới chuyện xưởng sữa bột, Úy Trác Dương từng nói với anh, nhân viên chuyên nghiệp của bên xưởng sữa bột khó tuyển, sợ là phải thông qua công ty môi giới vợt nhân tài, hai năm nay lão Chu quen dùng sức lao động giá rẻ, vừa nghe nói phải thông qua công ty môi giới vợt người, anh liền cảm thấy vạn phần thịt đau.

Tới khi đó tiền lương cộng thêm phí dịch vụ, này phải bao nhiêu tiền đây! Phải biết rằng xưởng sữa bột nhà bọn anh muốn mời nhân viên chuyên nghiệp cũng không chỉ là một hai người, lão Chu không nỡ tiêu số tiền này, liền bảo Úy Trác Dương chờ anh một chút, bên anh còn phải nghĩ biện pháp.

Biện pháp này xác thực không phải dễ nghĩ ra như vậy, bản thân anh là một dân thường, bên người cũng không có ai từng tiếp xúc ngành sản xuất này.

“Xưởng sữa bột chúng ta cần tuyển mấy nhân tài chuyên nghiệp, cậu có con đường nào không?”. Lão Chu thuận miệng hỏi Trịnh Bác Luân bên cạnh, người này nhìn qua như là có lai lịch, nói không chừng thật là có phương pháp, dù sao hỏi một chút lại không lỗ lã gì.

Trịnh Bác Luân nhíu mày suy nghĩ một chút, hỏi lão Chu, nói: “Nhân viên bảo vệ chuyên nghiệp muốn hay không?”.

“Chuyên nghiệp bao nhiêu?”. Xưởng sữa bột nhà lão Chu quả thật còn thiếu mấy bảo vệ.

“Rất chuyên nghiệp”. Trịnh Bác Luân lời ít mà ý nhiều.

“Yêu cầu tiền lương sẽ không rất cao chứ?”. Rất cao anh nhưng không mời nổi.

“Sẽ không”. Trịnh Bác Luân lắc đầu, nói: “Trước kia anh ta từng bị thương, để lại chút bệnh, bây giờ tôi giới thiệu anh ta đi chỗ lão Bạch tiên sinh chẩn bệnh, mấy ngày nữa hẳn là liền tới rồi”.

“Vậy được, tới khi đó chờ người tới đây rồi, tôi nói chuyện cùng anh ta”. Nếu là người Trịnh Bác Luân tin được, hẳn là không có cái vấn đề gì mới đúng, xem ra xưởng sữa bột nhà bọn anh lại thêm một đội trưởng bảo vệ rồi.

Lát sau La Mông lại tới bên lán nấm nhìn một chút, chờ thời gian không sai biệt lắm, liền gọi Bốn Mắt và Bàn tử cùng đám nữ sinh cùng nhau quay về tứ hợp viện.

Còn chưa vào viện tử, lúc anh lái xe đi qua ụ rơm gần cái cấy lơn ven đường, liền nhìn thấy Nhị Lang nằm nghiêng ở đó ngủ tới say sưa, bên cạnh còn cuộn tròn mấy con chó lớn chó nhỏ, nằm úp ngủ tư thế ngủ khác nhau, La Mĩ Tuệ, La Mĩ Linh và cặp sinh đôi long phượng nhà Biên Đại Quân cũng góp mặt, mỗi đứa đều ngủ tới chổng bốn chân lên trời.

Lão Chu thấy cháu gái nhà mình phơi nắng dưới mặt trời, liền xê dịch hai cô bé hướng bên trong bóng cây, lúc lái xe vào viện tử, thấy đám người La Hồng Phượng đang dùng cái bình nhỏ đựng cơm rượu.

Siêu thị nhà bọn anh dùng loại bình này đựng rau muối các loại bán đi, tới khi đó những cái bình này chỉ cần không có hư hại, còn có thể thu hồi, cái bình hai cân giá thu hồi là ba tệ, bình năm cân là năm tệ.

“Mấy đứa bên ngoài, sao giờ này liền ngủ rồi?”. Lão Chu sau khi xuống xe hỏi.

“Ài, còn không phải ăn nhiều cơm rượu”. Cơm rượu người lớn bình thường là ăn không say, con nít liền khác, tửu lượng kém, ăn nhiều một chút liền say. La Hồng Phượng cười cười, cũng không coi là gì hết, trước đây lúc cô và La Mông còn nhỏ, cũng ăn ké không ít rượu dương mai của ông La, ăn hai trái dương mai, khuôn mặt nhỏ nhắn có thể đỏ tới như quan công vậy.

quan công

“Nhị Lang cũng ăn?”. Con đó khổ người lớn như vậy, sao lại cũng say như vậy?

“Ăn, không cho nó ăn mà được à?”. La Hồng Phượng cười ha ha nói.

“Lát nữa đám cơm rượu này các chị đừng đều đóng hàng hết, ngoại trừ trong viện tử chúng ta ăn, buổi tối em còn cho mấy con trâu mẹ ăn một chút”. Cơm rượu chẳng qua cũng chính là dùng gạo làm, không phải thứ quý giá gì, ngẫu nhiên cải thiện một chút thức ăn cho đám trâu mẹ nhà mình, lão Chu vẫn là chịu chi.

“Ừ”. La Hồng Phượng cũng không nói nhiều, một lời liền đáp ứng.

Giữa trưa Bé Khỉ ở bên Lò Rèn ăn cơm cùng một nhà Tiếu lão đại, đợi tới giờ ăn cơm, La Mông liền mang chút đồ ăn từ bên tứ hợp viện về ăn cùng Tiếu Thụ Lâm, không có con trai tại bên người, hai người này cũng vui vẻ hưởng thụ thế giới của hai người.

Gần đây mỗi ngày Bé Khỉ sớm ra ngoài về muộn, cả ngày ngâm mình ở trong phòng lão Bạch, nghe lão Bạch nói, năng lực nhận ra thảo dược thằng bé này rất tốt, nhưng mà hiện tại bé tuổi còn quá nhỏ, lại còn chưa chính thức đi học biết chữ, nói chút gì đó với bé, cũng là nghe nửa hiểu nửa không, lão Chu là không trông chờ bé còn tuổi nhỏ có thể học hành thành công, chính là trước để bé hun đúc một chút.

Chiều hôm nay, Bé Khỉ ngồi ở trên cái ghế đối diện cái bàn lão Bạch chẩn bệnh cho người ta, mở ra bàn cờ cực cưng của chính mình ra, đặt ở trên đầu gối, cầm từng quân cờ một trong tay xoa xoa, vừa xoa quân cờ vừa nhìn chằm chằm bên lão Bạch, nhìn ông ta loạt soạt khai đơn thuốc cho ngươi ta, lại dặn dò mấy câu, sau đó liền thu một xấp tờ một trăm tệ của đối phương bỏ vào trong cái hòm, tiếp theo đằng sau lại tới một người……

Lúc này, bên cạnh có người lên tiếng hỏi bé: “Cậu bạn nhỏ, bộ cờ vua này cháu mua ở đâu vậy?”.

Thời gian sẩm tối, Tiếu Thụ Lâm đi Lò rèn đón Bé Khỉ, bé con này vừa nhìn thấy ba ba bé, liền hết sức phấn khởi kéo Tiếu Thụ Lầm vào căn phòng của một nhà Tiếu lão đại, kéo tới phía trước một cái rổ trúc ở một góc phòng khách, giơ tay lật cái tấm vải che bên trên ra, vẻ mặt đắc ý nhìn về phía Tiếu Thụ Lâm.

“Có từ đâu?”. Tiếu Thụ Lâm nhìn cái rổ trúc tràn đầy tiền mặt này, nhịn không được líu lưỡi.

“Còn có thể tới từ đâu? Bán cái bộ cờ vua của thằng bé rồi”. Tiếu lão đại trả lời thay Bé Khỉ.

“Tự bé bán?”. Giao dịch này đối một cậu bé mà nói giống như có chút rất lớn rồi.

“Thằng bé ngược lại là muốn, trong khu này chúng ta nhiều người như vậy, có thể không quản sao?”. Tiếu lão đại hừ hừ, hôm nay nếu bọn ông vắng mặt, liền gian thương đó, chắc chắn sẽ lừa gạt cháu khỉ nhà ông.

“Không phải con nói các con, trui rèn thằng bé là không sai, nhưng cũng không thể không cá cược là không được? Con nít của nhà ai liền huênh hoang như vậy, con cho là cái chuyện tốt gì hả?”. Chờ lát sau Bé Khỉ tới trong sân chơi rồi, Tiếu lão đại liền dạy dỗ thằng con.

Trước đây Tiếu lão đại cảm thấy kiêu ngạo nhất vì cháu Khỉ nhà ông, chuyện lớn bằng cái rắm đều đủ ông khoe khoang nửa ngày cùng các ông lão, hôm nay cháu nội ông dùng một bộ cờ óc chó đổi về một rổ tiền mặt, ông ngược lại không cao hứng nổi, ông một người lăn lộn xã hội, nhìn quen các mặt trái của xã hội rồi, cháu trai nhà mình nổi trội quá mức, này ở trong mắt ông thật không phải chuyện tốt gì.

“Về nhà con bàn lại việc này một chút cùng La Mông”. Tiếu Thụ Lâm cũng cảm thấy quả thật không phải cái chuyện tốt gì, Bé Khỉ cả ngày cầm óc chó xoa trong tay mọi người đều nhìn thấy, lại bị người biết óc chó của bé xoa ra giá trị nhiều tiền như vậy, không chừng sẽ có người nổi ý xấu.

“Nên để tâm một chút”. Tiếu lão đại dặn dò nói.

“Biết ạ”. Tiếu Thụ Lâm nghiêm túc gật đầu.

Tiếu lão đại thấy thằng con như vậy, cũng liền không nói thêm gì nữa, ông hiểu thằng con mình nhất, tuy rằng từ nhỏ liền không phải đứa ưu tú gì, trên người còn dính chút khí chất lưu manh của chính mình, nhưng cái thằng này kỳ thật sống tới rất nghiêm túc, tại trên vấn đề liên quan tới Bé Khỉ, nó lại càng sẽ không lơ là.

Buổi tối Tiếu Thụ Lâm trở về, nói lại lời của Tiếu lão đại với La Mông, La Mông chưa từng tiếp xúc chuyện như vầy, cho tới bây giờ không nghĩ tới phương diện đó, nghe Tiếu Thụ Lâm nói như vậy, anh đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, sau đó lại có chút lo lắng.

Bọn anh ai cũng không có biểu hiện ra ngoài trước mặt Bé Khỉ, ba con ba người vô cùng cao hứng chia một cái rổ tiền mặt kia, sau khi tắm rửa sạch sẽ, lại cùng nhau xem TV, sau đó quay về phòng ngủ, toàn bộ giống như mọi ngày đều không có gì khác.

Nhưng mà ngày hôm sau lúc Bé Khỉ muốn đi Lò Rèn, Tiếu Thụ Lâm bỏ dao khắc và mấy cái óc chó vào trong túi quần, tỏ vẻ gã cũng phải đi Lò Rèn, sau đó lại mang theo Hoa Hoa, lúc tới tứ hợp viện ăn sáng chạm mặt Tam Mao, liền thuận tiện cũng dắt Tam Mao đi cùng.

Chờ bọn Tiếu Thụ Lâm đi rồi, La Mông tìm ông Vương bàn chuyện: “Lão Vương, sau này liền để Tam Mao làm vệ sĩ cho Bé Khỉ nhà bọn cháu đi ạ, mỗi ngày tám giờ có hai lượt nghỉ, bao một ngày ba bữa cơm, ngày nghỉ lễ có phúc lợi, bác thấy thế nào?”.

Này cũng là tối hôm qua La Mông và Tiếu Thụ Lâm bàn bạc ra, Bé Khỉ đi học ở trấn trên, hai người bọn anh cũng không có thể cả ngày đi theo, Hoa Hoa sức chiến đấu ngược lại không kém, đừng thấy Bé Khỉ bình thường xách nó liền giống như xách mèo con, trên thực tế nếu không cầm vũ khí, đàn ông trưởng thành bình thường đều chưa hẳn làm lại nó, chẳng qua con này dù sao cũng là hoang dại, trước đó cũng không nghiêm túc huấn luyện qua, hiện tại thoạt nhìn còn có chút không đáng tin lắm, giao Bé Khỉ cho nó, La Mông và Tiếu Thụ Lâm là không thể yên tâm.

May mắn có Tam Mao, đây chính là huấn luyện ở trong quân đội, lão quân khuyển nhiều tuổi rồi, vừa thông minh lại thông nhân tính, quan trọng nhất là, tình cảm của nó và Bé Khỉ còn rất tốt, có nó trông chừng, La Mông và Tiếu Thụ Lâm liền có thể yên tâm rồi.

Nghỉ hè này, Tiếu Thụ Lâm định mỗi ngày đều cùng bọn nó đi bên Lò Rèn, ngoại trừ trông chừng con trai nhà mình, chủ yếu vẫn là vì huấn luyện Hoa Hoa, hàng này ở nhà bọn gã ăn ngon uống ngon lớn tới như vầy, hiện tại rốt cục phải tới lượt nó ra sức rồi, không phải mèo rừng am hiểu mai phục nhất sao, huấn luyện thật tốt một chút, nói không chừng còn có thể trưởng thành làm một ảnh vệ ưu tú.