Ngưu Nam

Chương 259




Trung tuần tháng sáu, trên trấn Thủy Ngưu tới một hòa thượng trẻ tuổi mặc minh hoàng pháp bào, khu vực bọn họ là rất hiếm thấy, bởi vì trên trấn Thủy Ngưu ngay cả chùa đều không có, bình thường mọi người của trấn trên thắp hương thỉnh nguyện, đều là đi đạo quán Đạo gia, bên trong đạo quán này cũng không có đạo sĩ nghiêm chỉnh, bình thường chính là  một hai thầy tướng số trông nom đạo quan cùng giải sâm.

Muốn nói Phật giáo, am ni cô thật còn có một cái, người địa phương hay gọi nó là Thái Đường, một ít phụ nữ thường thường sẽ đi niệm kinh ngồi thiền, đàn ông rất ít có người tin Phật, bọn họ ngay cả đạo quán không đi, phổ biến đều là trạng thái không tín ngưỡng.

Đi cùng hòa thượng này, còn có mấy tín đồ một đường đi theo, những người này sau khi đi tới trấn Thủy Ngưu, đầu tiên là tìm một khách sạn ở lại, sáng sớm hôm sau, bọn họ dưới dẫn dắt của hòa thượng trẻ, đi địa chỉ cũ của Bảo Tháp tự làm khóa sớm, bởi vì cách khá gần,  người của làng Hạ Oa Tử nghe được một ít động tĩnh, bọn họ đều nói kinh Phật của hòa thượng đó xướng tụng tới cực kỳ hay, nghe khiến lòng người yên tĩnh.

Lúc những người này làm xong khóa sớm đi ra, vợ của trường làng làng Hạ Oa Tử liền chuẩn bị một ít cơm chay cho bọn họ, lại quét dọn mấy căn nhà trống trong làng, để đoàn người bọn họ ở tạm.

Hiện giờ làng Hạ Oa Tử đều sắp dời đi trống rỗng rồi, nhiều người đã định cư ở bên ngoài, chỉ có tại lúc Thanh Minh hàng năm mới trở về, nhà cũ bên này có cái trời mưa gió thổi, bọn họ cũng không trông nom được, liền giao chìa khóa cho một nhà trưởng làng, đều là thông qua trưởng làng trông nom giùm.

*Thanh Minh: Đây chính là ngày giỗ tổ chung để mọi người có dịp báo hiếu, trả nghĩa, gọi là đền đáp phần nào ơn sinh thành tạo dựng của tổ tiên. Ngày này mọi người thường đi tảo mộ gia tiên và làm lễ cúng gia tiên sau cuộc tảo mộ

Những người này ở lại làng Hạ Oa Tử, mỗi ngày đều phải đi tới bên Bảo Tháp tự tụng kinh, thậm chí còn tại chung quanh Bảo Tháp tự khai khẩn ra mấy mảnh đất hoang, thoạt nhìn bộ dáng như là muốn dự định định cư ở nơi này.

Thời gian không quá lâu, liền có một số người già của trấn trên đi vào trong đó nghe hòa thượng tụng kinh giảng kinh, nghe qua rồi, đều nói hòa thượng đó đạo hạnh rất cao, đối kinh nghĩa nghiên cứu rất sâu, là một cao nhân đắc đạo, có thể độ chúng sinh hóa giải tai ách, còn có người già nói mỗi ngày nghe một chút bọn họ niệm kinh, trong lòng liền đặc biệt thanh tịnh, buổi tối ngủ cũng ngon, người cũng càng có tinh thần.

Chiều hôm nay, lão Chu mới từ căn nhà nhỏ của mình ngủ trưa xong trở lại tứ hợp viện, định đi trên sườn núi xem dương mai và đào máu heo, Vương Đại Thắng và Hồ Đàn Phong liền tới rồi, kéo anh đi Bảo Tháp tự nghe kinh, đối với hòa thượng mới tới này, gần đây lão Chu ở tứ hợp viện nghe các người già nói qua một chút, cũng có chút tò mò, vì thế liền đi theo.

Vị trí của Bảo Tháp tự cách làng Hạ Oa Tử không xa, dọc theo một cái đường nhỏ phía trước làng bọn anh đi hướng đông, đi hơn mười phút, bên này cũng là một cái khe suối, nước suối trong khe tụ tập hình thành một cái dòng suối nho nhỏ, vị trí của Bảo Tháp tự ngay tại trên sườn núi, nghe người già nói, nơi đó trước đây là từng có một tòa tháp gỗ, chẳng qua bọn họ cũng đều chưa thấy qua, niên đại quá mức xa xôi, người gặp qua Bảo Tháp sớm đã qua đời rồi.

“Nghe nói hòa thượng Tuệ Chân này chính là tiến sĩ Phật học đó, học mấy năm ở  Phật viện học, lại đi nước ngoài du học mấy năm rồi, sau khi trở về ở tại một ngôi chùa nối tiếng của thành phố G, ở bên kia cũng là có chút danh tiếng, lúc này không biết như thế nào, định ở lại trấn trên chúng ta không đi”.

Một đoạn đường của Bảo Tháp  tự bên dưới làng Hạ Oa Tử xe không chạy được, bọn họ đành phải xuống xe đi bộ, trên đường Vương Đại Thắng liền nói sự tích của hòa thượng Tuệ  Chân mấy ngày nay gã nghe được.

“Tôi đã hỏi thăm bạn bè bên đó rồi, nghe nói mấy năm nay trong chùa bọn họ, có chút khách hành hương ngay cả sách của phương trượng cũng không mua, liền thích nghe thầy ấy giảng, chậc, theo tôi, người này chắc sẽ không là bị người ta xa lánh chứ? Tuổi còn trẻ, cây to đón gió lớn”. Hồ Đàn Phong mở miệng nói.

Thời gian này cha già nhà gã mỗi ngày đều phải tới nơi này nghe kinh, hòa thượng đó nói gì ông ấy liền tin cái đó, khen người tới chỉ có ở trên trời, còn nói muốn đem vốn mua quan tài của mình ra giúp thầy ta xây chùa. Hồ Đàn Phong sợ cha già nhà mình bị người lừa, nghe nói hòa thượng này là từ ngôi chùa lớn nhất của thành phố G tới, liền gọi điện thoại nhờ người bạn bên đó hỏi thăm giúp một chút giúp gã, không nghĩ tới gã vừa nói pháp danh, đối phương lập tức liền biết là ai rồi, hơn nữa đối phương miêu tả hình tượng bề ngoài của hòa thượng Tuệ Chân cũng tương xứng cùng trấn trên bọn gã.

“Hắc, cũng không phải mỗi ngôi chùa đều là thanh tịnh, bất quá việc này thật đúng là khó nói, trong TV chiếu, có một số hòa thượng không phải thích tha phương tu hành sao, nói không chừng thấy ấy là vậy, đi a đi tới chỗ chúng ta, vừa thấy địa phương này tốt, vì thế liền không đi rồi”. Vương Đại Thắng cười ha ha nói.

“Thầy ấy đây là muốn trùng tu Bảo tháp tự?”. La Mông hỏi, nói như vậy, bọn anh hôm nay qua đó có phải  cũng phải quyên chút tiền hay không?

“Đúng đó, cậu xem thầy ấy ngay cả đất trồng rau đều cuốc rồi, khẳng định là không định đi rồi, dù sao cũng phải có cái chỗ ở chứ, hiện tại trấn trên không ít người sẵn lòng ra tiền trùng kiến Bảo Tháp tự, không liên quan gì với chúng ta”. Hồ Đàn Phong tại sau khi gã biết rõ ràng lai lịch của hòa thượng Tuệ Thực, vốn còn nghĩ nếu không dứt khoát ra tiền thay thầy ấy xây cái chùa nhỏ, nhưng mà gã ra vẻ không có loại cơ hội này, cho dù Hồ Đàn Phong sẵn lòng độc tài chuyện này, đám tín đồ trấn trên đại khái cũng sẽ không đồng ý.

“Thật lợi hại như vậy?”. La Mông vẫn là có chút nửa tin nửa ngờ, hiện tại phần lớn người đều có tâm tính táo bạo một chút, người chân chính có thể tĩnh hạ tâm tới nghiên cứu Phật học quá ít, hơn nữa nghe nói hòa thượng đó còn rất trẻ.

“Lát nữa cậu nhìn thấy liền biết, bọn anh cũng là lần đầu  tiên tới”. Vương Đại Thắng nói xong giơ một ngón tay lên, chỉ chỉ vị trí trên sườn núi phía trước chính là Bảo Tháp tự, đợi bọn gã đi tới càng gần một chút, có thể nghe được âm thanh có người đang giảng kinh, thanh âm này không cao không thấp không gấp không chậm, vừa trầm tĩnh lại có lực xuyên thấu, giống như có thể chạy thẳng vào lòng người.

La Mông và Vương Đại Thắng, Hồ Đàn Phong cùng nhau dọc theo đường nhỏ đi lên sườn núi, hai bên đường nhỏ cuốc ra mấy mảnh đất vườn, có chút giống như là mới vừa rải hạt giống lên, có chút còn chưa kịp trồng gì.

Chờ bọn họ rốt cục đi vào địa chỉ cũ của Bảo Tháp tự, tầm mắt của La Mông xuyên qua người già phụ nữ và trẻ em tự mang băng ghế tới đây nghe kinh, ánh mắt dừng ở trên người một người hòa thượng trẻ tuổi mặc pháp bào, vừa nhìn cũng là kinh hãi rồi, hòa thượng Tuệ Chân này  lớn lên khá dễ nhìn, khuôn mặt trong trẻo dáng người cao ngất, khí chất ôn hòa trầm tĩnh, giữa ánh mắt lại ẩn ẩn mang theo một ít trang nghiêm.

Chờ sau khi hòa thượng Tuệ Chân giảng xong ý nghĩa một đoạn kinh, liền có người hỏi thầy ta, hòa thượng Tuệ Chân tỉ mỉ nghe xong nghi hoặc của bọn họ, sau đó nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu chậm rãi nói, La Mông ở bên cạnh nghe, cũng cảm thấy thầy ta nói rất có đạo lý, không giống hiện tại có một số tăng nhân, chính mình tu hành lệch cạn, liền dám xuất hiện mua danh chuộc tiếng nói xằng xiên, chỉ cần là người hơi có chút kiến thức, đều không thể thừa nhận ngôn luận của bọ họ, cứ thế mãi, hình tượng tăng nhân ở trong cảm nhận của dân chúng tất nhiên liền suy giảm lớn.

Liền nói Đạo giáo và Phật giáo, bản thân La Mông vẫn là càng thiên hướng Phật giáo, bởi vì Phật giáo xem trọng chúng sinh ngang hàng đều có phật tính, khuyên người làm việc thiện từ tâm, bình thường mà nói, người của một khu nếu phổ biến tin Phật, dân phong bình thường sẽ không quá kém. Tuy rằng Đạo giáo cũng là lịch sử lâu đời, ở bản thổ Trung Nguyên ăn sâu bén rễ, nhưng mà Đạo giáo tựa hồ đối phổ độ chúng sinh cũng không có hứng thú quá lớn.

Lúc này hòa thượng Tuệ Chân thoạt nhìn là có thực tài thực học, nếu thầy ta có thể ở lại đây, làm trụ trì Bảo tháp tự, đó là không thể tốt hơn.

Hai năm nay trấn Thủy Ngưu phát triển có điểm quá nhanh, vật chất giàu có thường thường đi cùng lòng người táo bạo, nếu hòa thượng Tuệ Chân này có thể phát huy mạnh Phật pháp tại trấn trên, ít nhất có thể tại trên trình độ nhất định trừ bớt sự nóng nảy của mọi người. Phát triển hai năm nay của trấn Thủy Ngưu, công  lao của La Mông và cái linh tuyền kia không thể không nhắc tới, nhưng anh thật sự không muốn nhìn thấy trấn nhỏ này dưới ảnh hưởng của chính mình mất đi yên tĩnh vốn có của nó.

“A di đà phật!”. Ước chừng qua hơn một tiếng đồng hồ sau, giảng kinh của ngày này mới rốt cục kết thúc rồi, hòa thượng Tuệ Chân cuối cùng lại tụng một tiếng Phật hiệu, lúc này mới đổi tới hình thức hằng ngày của chính mình, trên mặt mang theo một ít ý cười thoải mái, trên người cũng ít vài phần trang trọng.

“Đại sư vất vả rồi”. Đám người mới rồi lặng ngắt như tờ lúc này cũng rộn ràng nhốn nháo lên.


“Dưới sườn núi còn có hai mảnh đất bỏ trống, ngày mai tôi mang nhiều chút cây rau con từ trong nhà tới đầy trồng”. Một ông lão chậm rãi đứng lên từ vị trí, nói. La Mông biết ông lão này, tháng trước anh gặp qua ở bên cạnh đập nước, tới từ bên ngoài, cùng vợ ông sống tại trong một căn biệt thự riêng tại khu Sơn Thủy nhân gia, xem ra bọn họ không chỉ có thích trồng rau củ, còn thích nghe kinh.

“Làm phiền thí chủ rồi!”. Hòa thượng Tuệ Chân cười đáp lời.

Bọn La Mông dưới dẫn dắt của lão cha của Hồ Đàn Phong, tới chào hỏi cùng hòa thượng Tuệ Chân, ông lão trước giới thiệu Hồ Đàn Phong con của ông, lại giới thiệu Vương Đại Thắng, cuối cùng lại giới thiệu La Mông, nói thằng nhóc này cũng là người thiện tâm, nhờ phúc của nó,  người già của trấn Thủy Ngưu cơ bản áo cơm không lo.

“A di đà phật!”. Hòa thượng Tuệ Chân trịnh trọng tụng một tiếng Phật hiệu.

“A di đà phật!”. La Mông cũng đáp lại một câu.

“A di đà phật! Thí chủ thiện hạnh, tôi ở thành phố G cũng nghe người ta nói qua, thật sự là công đức vô lượng”.

“A di đà phật”. Ngoại trừ bốn chữ này, nhất thời lão Chu cũng không biết phải nói chút gì cùng hòa thượng này, bị một người tuổi tầm tầm anh khích lệ giống như con nít, vẫn cảm thấy có chút quái dị.

“Tôi có mấy sư đệ cực kỳ kính nể đối nhân xử thế của La thí chủ, lần này nghe nói tôi tới trấn Thủy Ngưu, đều bảo tôi nhất định phải đi Ngưu Vương trang xem xem, hôm nay có duyên gặp, không bằng chúng ta chụp chung một tấm hình lưu niệm được không?”. Hòa thượng Tuệ Chân cười nhẹ nhàng nói.

“A?”. Lão Chu chưa bao giờ biết hòa thượng cũng sẽ yêu cầu người khác chụp hình chung lưu niệm cùng họ.

“Chụp chung một tấm đi”. Hòa thượng Tuệ Chân lại nói lần nữa, trên mặt như trước cười nhẹ nhàng, giống như không hề biết xíu nào yêu cầu của chính mình có chỗ nào không thích hợp.

“Được”. Lão Chu gãi gãi tóc đáp lời, giống như cũng không có lý do từ chối à.

Vì thế liền như vậy, lão Chu và hòa thượng Tuệ Chân sóng vai đứng ở trên phế tích của Bảo Tháp tự, Vương Đại Thắng cầm di động của hòa thượng Tuệ Chân đứng ở phía trước cách đó không xa, tách một tiếng chụp một tấm hình cho bọn họ.

“Hiện tại lão Chu cậu nổi tiếng ghê, ở thành phố G đều có fan”. Trên đường trở về, Hồ Đàn Phong chua lè nói. Từ sau khi gã có chút sản nghiệp, làm đường xây cầu kiếm không ít danh tiếng tốt cho chính mình, kết quả lăn lộn tới bây giờ, còn không bằng người ta ở trên mạng bán rau củ mấy ngày, cái thói đời này gọi là gì đây?

Mới nãy hòa thượng Tuệ Chân nếu có thể yêu cầu chính mình chụp hình chung cùng thấy ấy, nói thành phố G còn có sư đệ đặc biệt kính nể gã chẳng hạn, ông già gã không chừng phải cảm thấy kiêu ngạo vì gã lắm. Nào như hiện tại, lát nữa ông già về nhà sau đó khẳng định lại ba hoa cùng hàng xóm: mấy người không biết chớ, hôm nay Tuệ Chân đại sư còn tìm lão Chu chúng ta chụp hình chung đó, nghe nói người của thành phố G đều biết cậu ta”.

“Hòa thượng Tuệ Chân này cũng rất kỳ quái, còn muốn cầu chụp hình”. Vương Đại Thắng tới bây giờ còn chưa hồi thần lại, trước đây lúc  gã đi ra ngoài du lịch, trái lại tìm hòa thượng người ta cùng nhau chụp chung tấm hình, nhưng mà bị hòa thượng yêu cầu cùng nhau chụp chung tấm hình chẳng hạn, gã thật sự là nghĩ đều không nghi qua.

“Hòa thượng thì sao? Hòa thượng không phải người à?”. Hồ Đàn Phong phản đối.

“Chắc do từng đi nước ngoài, không phải nói người nước ngoài đều nhiệt tình cởi mở hơn so với chúng ta sao?”. Lão Chu miễn cưỡng tìm cái giải thích nhìn như hợp lý cho chuyện này.

Bên hòa thượng Tuệ Chân, lúc này đã dùng di động đăng tấm hình thầy chụp chung cùng lão Chu lên mạng, bên dưới tấm hình còn gõ một câu như vầy: “Thấy rồi chứ? Bây giờ tin chưa?”.

“Sư huynh! Huynh thật đi trấn Thủy Ngưu?”.

“Sẽ không là Photoshop chứ?”.

“A di đà phật! Lão Chu tấm hình này còn đẹp trai hơn so với tấm hình trên tiệm online”.

“Sư huynh, lần này huynh định thu bao nhiêu người?”.

“Sư huynh, huynh đi Ngưu Vương trang chưa?”.

“Đồ của bên Ngưu Vương trang có phải mua rất thuận tiện hay không? Có thể mua được cháo bột không?”.

“Sư huynh, sơn trà của Ngưu Vương trang ăn ngon không?”.

“……”

“Muốn tới thì nhanh chân lên, muốn ta mua bán gì chớ? Phiền chết người!”.

“A di đà phật! Không tức là sắc, sắc tức là không, thể diện lại có gì quan trọng chứ? Sư huynh, huynh chấp niệm quá sâu”.