Ngưu Nam

Chương 233




“Chú là gọi tôi à”, ra khỏi sân liền ít người, lão Chu rất nhanh liền nhận ra có người đi theo phía sau bọn anh gọi Chu tiên sinh.

“Xin chào Chu tiên sinh, tôi họ Triệu, lần này tới nơi này là vì bàn bạc một chút chuyện óc chó với cậu”. Đạo diễn Triệu vội vàng nói rõ ý đồ tới đây.

“À”. Lão Chu gật gật đầu lên tiếng, sau đó lại nói với ông ta, “Xin chào, tôi là La Mông”.

“La —— cậu không phải Chu tiên sinh”, lão Triệu không hiểu cái quái gì, mới nãy lúc ở trong sân, những người đó là gọi cậu ta là lão Chu không sai mà.

“Tôi gọi là La Mông, nhưng mà mọi người đều gọi tôi lão Chu”. Biết danh này dùng lâu quá rồi, bản thân lão Chu cũng không cảm thấy có cái gì không ổn, dù sao đa số người, đều vẫn là ôm thái độ thân thiết hữu nghị gọi anh như vậy, cũng không có ác ý.

“À…… Thì ra là như vậy”. Đạo diễn Triệu cái hiểu cái không đáp một câu.

“Ha ha”. Lão Chu nhếch miệng cười cười với ông ta, một bên bất động thần sắc đánh giá người trước mắt này, từ kiểu tóc đến chất da, từ quần áo tới giày, từ thần thái tới cử chỉ, nhìn thế nào cũng là ké có tiền, xem ra cái vòng tay óc chó tiếp theo của nhà bọn anh tám phần là có thể bán được giá tốt.

“Khụ khụ”. Nhìn thanh niên trước mặt này vừa xoa óc chó vừa cười tủm tỉm nhìn chính mình, đạo diễn Triệu đột nhiên liền hiểu được, thì ra là cái lão Chu như vậy a……

Lão Chu cười tủm tỉm dẫn đạo diễn Triệu tới nhà nhỏ của mình, rót cho ông ta một tách trà nóng, lá trà này vẫn là mấy ngày hôm trước Vương Đại Thắng mang tới tặng anh, gã ta từ trước đến nay không mặt mũi không da, nhưng mà coi như là có qua có lại, thường thường cũng sẽ mang tặng chút đồ tốt cho anh, lần này lá trà này liền không tệ, nghe nói còn rất mắc tiền, ngày hôm qua la Mông dùng nó nấu trà sữa một lần, uống quả thật ngon hơn so với lá hồng trà của nhà anh tự phơi.

Lúc này vừa vặn kịp lúc bọn anh phải lên núi cho khỉ ăn, trong nhà tới người khách, La Mông đành phải ở lại tiếp đón, chuyện trên núi để Tiếu Thụ Lâm và Bé Khỉ dẫn Nhị lang đi.

Lưu Xuân Lan và ông La cũng vắng mặt, gần đây hai ông bà này giống như rốt cục có điểm nghĩ thông rồi, không lại vội vàng liều mạng thỏa mãn nhu cầu đặt hàng của đám dân mạng nữa, mỗi sáng nướng bánh quy của buổi sáng, đợi tới buổi chiều nguội rồi, đóng gói xong liền mang qua nhà bọn La Hưng Hữu, thuận tiện ở trong làng đi dạo  tán gẫu cùng mọi người, cuộc sống đó là thích ý hơn, có đôi khi nếu rãnh rỗi, cũng không qua bên này ăn tối, liền ở lại trong làng, ở cùng ba mẹ con La Hồng Phượng.

La Mông và Tiếu Thụ Lâm thuận theo tự nhiên, trước đó Bé Khỉ vừa tới nhà bọn anh, hai ông bà suốt ngày ở bên cạnh, cũng là giúp bọn anh không ít việc. Đồ gì bên anh cũng tốt, chính là căn nhà nhỏ này rất quạnh quẽ, hơn nữa Bé Khỉ lại đi học, La Mông và Tiếu Thụ Lâm cũng bận rộn, hai ông bà ở trong căn nhà này khó tránh khỏi cô đơn, bên làng liền náo nhiệt hơn.

“Đạo diễn Triệu làm thế nào sẽ tự mình tới đây vậy?’. Nhìn tờ danh thiếp lão Triệu đưa qua, La Mông lập tức liền biết ông ta là ai rồi, ông ta đạo diễn mấy bộ phim, lúc này La Mông còn có thể nói ra cái tên đó, chẳng qua không quan tâm lắm diện mạo của bản thân đạo diễn, cho dù ngẫu nhiên ở TV nhìn qua một hai cái, ấn tượng cũng cũng không khắc sâu, dù sao trên thế giới này này nhiều người lớn lên giống nhau mà, nhất là loại đàn ông trung niên tướng mạo bình thường giống đạo diễn Triệu này.

“Trong nhàó mẹ già liền phải qua đại thọ bảy mươi tuổi, dưới cơ duyên xảo hợp biết chỗ cậu giống như có óc chó tốt, liền đánh bạo tới cửa”. Gần đây đạo diễn Triệu đạo diễn một bộ phim dân quốc, hàng này nhập vai quá sâu, nói xong một câu, không tự giác liền mang giọng điệu trong phim nói ra.

“Mẹ của đạo diễn Triệu còn chơi óc chó?”. Đàn ông phá sản xài tiền như nước mua óc chó chơi óc chó không ít, nếu phụ nữ, cũng cực ít nghe nói.

“Cha tôi mất sớm, năm đó lúc ông ấy mất, để lại một cửa tiệm, kinh doanh đó là ngọc thạch đồ cổ, sau đó liền do mẹ tôi tiếp quản, tính thời gian, bà làm cái này cũng gàn có 50 năm rồi, hiện giờ muốn tìm một vật khiến bà cụ hài lòng, càng tìm càng khó”. Đạo diễn Triệu cầm tách trà, chậm rãi nói ra nguyên nhân kết quả lần này ông tìm kiếm ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này mua óc chó.

“Liền phần hiếu tâm này của đạo diễn Triệu, tôi tự nhiên cũng không có đạo lý giấu làm của riêng, chú cứ thư thả, mấy ngày trước mới xoa ra một cái vòng tay, tôi lấy ra chó chú xem một cái, xem có hợp mắt chú không?”. Lão Chu cũng vẻ nho nhã hai câu cùng ông ta, bịch bịch bịch liền đi lên lầu lấy đồ.

Ốc chó xoa ra khẳng định là phải bán lấy tiền, bằng không giữ lại làm gì? Lưu Xuân Lan và ông La lại không thích chơi cái này, Tiếu lão đại ngược lại có chút hứng thú, thấy bọn la Mông làm ra cái vòng tay đẹp này, cũng nổi lên một chút tâm tư muốn lấy ra khoe khoang cùng nhóm anh em bạn già của ông, kết quả bị Tiếu Thụ Lâm cản lại hai ba lần, gã hiểu rõ cha gã nhất, ông già này ngoại trừ ăn, cái thứ khác ở chỗ ông ấy chỉ có thể bảo trì nhiệt độ ba phút (ý bảo chỉ thích một xíu là chán ngay), cho ông ấy một vòng tay óc chó, còn không bằng cho ông ấy mấy con gà trống còn thực dụng hơn.

La Mông từ trên lầu cầm cái vòng tay óc chó trước đó anh và Bé Khỉ xoa ra, mười bốn cái óc chó nhỏ thêm một cái ngọc thạch mài thành Phật đầu, trên Phật đầu cũng không có điêu khắc hoa văn, chính là mài tới cực kỳ bóng loáng mượt mà, phối với mười bốn cái óc chó được hai người lão Chu và Bé Khỉ xoa tới sạch sẽ thông thấu, lại gắn tua rua lên đó, có vẻ cực kỳ đơn giản hào phóng.

“Óc chó tốt a!”. Đạo diễn Triệu nhìn cái vòng óc chó này, này kêu một cái yêu thích không buông tay: “Phật đầu này phối tới không tệ, ái chà, thật sự là óc chó tốt, này vẫn là óc chó trên cùng một cây óc chó phải không?”.

“Đúng, năm ngoái phát hiện phía sau núi của nhà chúng tôi có một gốc cây thu tử, liền hái về xoa chơi, trong nhà còn có rất nhiều, nếu đạo diễn Triệu cảm thấy hứng thú, lát nữa tặng chú mấy đôi chưa xoa qua”. Vì thanh tịnh của phía sau núi nhà mình, lão Chu quyết định sớm tẩy trắng cho cái cây óc chó đó, đỡ phải sau này bị người ta nhớ thương.

“Này sao lại không biết ngượng như vậy chứ?”. Đạo diễn Triệu liên tục xua tay.

“Ài, có gì ngại chứ, cũng không phải thứ tốt gì”. Lão Chu nói xong, liền lấy cái túi vải ra từ phòng chứa đồ linh tinh bên cạnh, ào một cái đổ một đống thu tử xuống mặt đất.

Đám này đều là trước đó vợ chồng Lưu Xuân Lan không nỡ đập ăn, lấy ra định muốn làm nệm thiền, nhưng mà sau đó thấy bọn La Mông xoa óc chó tốn sức như vậy, óc chó chưa xoa qua cũng không đẹp không đáng tiền, kế hoạch này thực tự nhiên liền chết non.

Đạo diễn Triệu trong miệng nói ngại, hai mắt lại vẫn là bị một đống óc chó kia hấp dẫn, dựa theo suy đoán trước đó của ông, thu tử này sở dĩ có thể bị xoa tới tốt như vậy, có thể là thể chất của người xoa khác hẳn với người thường, cũng có thể là những thu tử này thiên phú kỳ dị, vừa sinh ra liền tư chất rốt tốt hơn so với cây óc chó khác.

Nhưng nhìn một đống óc chó đầy đất này……. Đạo diễn Triệu nhìn lại nhìn, ngoại trừ thu tử vẫn là thu tử, vẫn là cái loại thu tử bình thường nhất, nếu là ở trước đây, thú này cho ông đập vỏ ăn nhân ông còn chê vỏ dày đó, nhưng mà trước mắt còn có một cái vòng tay óc chó đẹp như vầy chứng minh chúng nó rất khả năng chính là có tiềm chất phát triển, đạo diễn Triệu cũng không dám quá coi thường chúng nó.

Đạo diễn Triệu chọn nửa ngày trong đống óc chó này, cuối cùng cũng chỉ là chọn hai đôi trong quy củ, khụ khụ, vốn chọn tới làm đệm thiền, đại khái cũng chỉ có thể là loại trình độ này.

Kế tiếp tự nhiên chính là cò kè mặc cả, đừng nhìn đạo diễn Triệu này  nói chuyện như đóng phim, bản lãnh cò kè mặc cả nửa điểm không kém so với lão Chu, trong nhà ông chính là làm cái này, từ nhỏ tai nghe mắt nhiễm, trước đó lúc sự nghiệp không thuận lợi, còn từng giúp mẹ ông quản lý buôn bán, đạo hạnh tự nhiên là thâm hậu.

“Lão Triệu à”. Sau khi dưới mấy lượt bàn luận, lão Chu uống một ngụm nước trà ấm, hỏi đạo diễn Triệu: “Chú xem Ngưu Vương trang này tôi kinh doanh tới như thế nào?”.

“Chu, khụ khụ, La tiên sinh tuổi trẻ tài cao”. Đạo diễn Triệu này một đường đi tới, cũng là đều nhìn sự phồn thịnh phát triển của cả Ngưu Vương trang vào trong mắt, không chỉ có trên sơn trang là nhất phái cảnh tượng phồn vinh, ảnh hưởng đối khuchung quanh cũng là không cho phép khinh thường, tiền đồ sau này của người trẻ tuổi này, tự nhiên cũng là sáng ngời.

“Tuổi trẻ đó là không dám nhận”. Lão Chu cười cười, người hơn ba mươi tuổi, lại nói tuổi trẻ để người ta cười à. “Nhưng mà sự nghiệp này, trước mắt vẫn là thuận lợi, không có gì bất ngờ xảy ra, liền dựa vào ngọn núi này, cũng đủ tôi cả đời ăn mặc không lo”. Lão Chu lời này, tỏ rõ chính là đang nói chính mình không thiếu tiền, giá tiền thấp hơn anh căn bản không thèm.

“Này đúng”. Đạo diễn Triệu uống một ngụm trà, gật đầu phụ họa một câu, cũng không nhiều lời.

“Bản thân tôi cũng không dựa vào xoa óc chó kiếm cơm, chính là cái hứng thú, nhưng mà nếu hồi báo quá ít, hứng thú này sợ là rất khó kiên trì tiếp”. Thấy đối phương tỉnh bơ, lão Chu dứt khoát liền nới tới càng rõ ràng một chút.

“Vậy ý của La tiên sinh là?”.

“Một đôi óc chó năm vạn tệ, trong này là bảy đôi, cộng thêm Phật đầu, tôi muốn bốn mươi vạn, không tính nhiều ha?’. Tổng thể mà nói, Lão Chu người này vẫn là nói đạo lý, cho dù giá đưa ra hơi mắc chút, anh cũng vẫn là mắc tới có căn có cứ, rất ít sẽ có lúc chặt chém kinh người.

“Óc chó tạm thời không nói, riêng là Phật đầu này, liền không giá trị năm vạn”. Đối lập óc chó, giá thị trường của ngọc thạch khá ổn định, nhưng mà bất kể là óc chó hay là ngọc thạch, kinh nghiệm của đạo diễn Triệu đều phong phú rất nhiều so với lão Chu, lúc này ông đương nhiên cũng biết lão Chu ra cái giá này cũng không tính không phúc hậu.

“À, vậy à? Phật đầu này chính là trước đó tôi dùng một đôi óc chó đổi về từ chỗ người khác”. Chẳng qua phải bù thêm một chút cái khác, thời gian đó Tiếu Thụ Lâm nhà anh nhiều lần tới bên Lò rèn tìm An Lập Quân dạy cậu ấy điêu khắc.

Hai người chú tới tôi đi nói một hồi lâu, cuối cùng đều nói coi là kết giao một người bạn, một người lui một bước, ba mươi tám vạn mua bán xong.

“Vậy cách trả tiền?”. Lão Chu hỏi.

“À, này không cần lo lắng, tôi đều cầm theo”. Đạo diễn Triệu tùy tay kéo qua cái va li nhỏ của ông, vừa mở ra, bên trong ngoại trừ mấy bộ quần áo thay đổi và kịch bản lin tinh, chính là từng xấp từng xấp 100 tệ.

Lúc trước lúc đạo diễn Triệu hỏi thăm địa chỉ cụ thể, phát hiện lại là trấn lại là làng, lo lắng tới bên này rồi rút tiền bất tiện, cho dù là thuận tiện, ông một mình tới nơi lạ lẫm, lập tức tới ngân hàng rút nhiều tiền như vậy, khiến người khác ngắm trúng thì sao đây, không phải đều nói vùng khỉ ho cò gáy ra dân chúng gian xảo à?

Nhưng mà chờ chân chính tới trấn Thủy Ngưu rồi, ông phát hiện phát hiện,  nơi này chính là hơi xa xôi chút, cũng không nghèo cũng không hung ác, áp lực cuộc sống giống như đều không là rất lớn, moi người đều sống tới rất nhàn nhã.

Cứ như vậy, đạo diễn Triệu bỏ lại một đống tờ 100 tệ, mang vòng tay óc chó yêu dấu của ông về, ngoài ra còn có hai đôi thu tử chưa xoa qua lão Chu tặng miễn phí, bỏ vào trong va ly của ông, lên taxi của lái xe Lưu, tối đó liền rời khỏi Ngưu Vương trang.

Tối cùng ngày, căn nhà nhỏ của bọn La Mông, sau khi ăn cơm xong tắm rửa xong, lão Chu liền trước mặt Tiếu Thụ Lâm và Bé Khỉ, lấy một xấp tờ 100 tệ để lên bàn ăn.

“Hô!”. Bé Khỉ nhìn đám tiền mặt này, nhịn không được phát ra một tiếng kinh hô, tuy rằng nói hiện giờ bé cũng là cậu chủ nhỏ của ngưu Vương trang, nhưng mà tiền hàng bình thường linh tinh cũng đều là đi ngân hàng chuyển khoản, nhiều tờ tiền 100 tệ như vậy xuất hiện đồng loạt, bé vẫn là lần đầu nhìn thấy.

“Con trai à, chúng ta hốt bộn tiền rồi”. Lão Chu rất có phong phạm nhà giàu cầm một xấp tiền mặt vẫy vẫy.

“Bao nhiêu?”. Tiếu Thụ Lâm cười hỏi.

“Ba mươi tám vạn, thế nào, ổn chứ?”. Lão Chu vẻ mặt  nịnh hót chờ đợi khen ngợi, còn kém vẫy cái đuôi.

“Rất tốt”. Tiếu Thụ Lâm cười tới mắt híp lại.

“Lần này kiếm lời không ít, chờ chủ nhật Bé Khỉ nghỉ, một nhà chúng ta liền đi Đồng thành xa xỉ một lần, quần áo đồ lót giầy dép, mua nhiều mấy bộ, lại tới chỗ Mã Từ Quân ăn một bữa”. Tuy rằng thu nhập của Ngưu Vương trang không tồi, cuộc sống của một nhà lão Chu nhưng không xa xỉ, ba người nam lớn lớn nhỏ nhỏ trong nhà, đối tiêu xài cùng không đam mê lắm, ngay cả hiện tại mấy bộ quần áo thay đổi của Bé Khỉ, rất nhiều đều vẫn là La Hồng Phượng mua cho.

“Cũng dắt Mĩ Tuệ, Mĩ Linh theo đi”. Tiếu Thụ Lâm nói.

“Được, dứt khoát đều dẫn Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha cùng đi, tới khi đó liền náo nhiệt”.

“Lại hỏi một chút Kì Vân nó đi hay không đi”.

“Hắc, biết rồi”.

“Con trai à, lần này nhà chúng ta kiếm được nhiều tiền như vậy, công lao của con lớn lắm, cho nên đống tiền này phải một phần của con”. Sau khi bàn bạc xong kế hoạch vung tiền của chủ nhật, kế tiếp chính là chia của.

“…….”. Bé Khỉ không nói lời nào, ngồi xổm nhếch miệng cười ngốc.

“Còn có đồng chí Tiếu Thụ Lâm, hành vi thận trọng cần cù chống đỡ trụ cột của gia đình chúng ta, đống tiền này cũng phải có một phần cậu, con trai con đồng ý không?”.

“Dạ”. Bé Khỉ nghiêm túc gật gật đầu, vẻ mặt cao hứng.

“Được rồi, kế tiếp chúng ta mà bắt đầu chia tiền nha”. Ba cha con ngồi ở trên thảm, cha một tờ con một tờ, chia tới kêu một cái vui vẻ.

Cuối cùng bởi vì vấn đề của trình tự phân phát, Tiếu Thụ Lâm và Bé Khỉ mỗi người được chia mười ba vạn, lão Chu cũng chỉ được chia mười hai vạn. Hai mươi lăm vạn của lão Chu và Tiếu Thụ Lâm nhà anh, hai người cùng nhau bỏ vào trong ngăn tủ của căn phòng chính mình rồi khóa lại, ngày nào đó lúc hai người bọn họ ai muốn dùng tiền, hai người bọn họ đều là nghiêm túc sinh sống, cũng đều có thể tin tưởng đối phương, ở trên vấn đề tiền, cho tới bây giờ còn không có nổi lên cái khúc mắc gì.

Một phần tiền này của Bé Khỉ, được hai ba ba bé hỗ trợ bỏ vào trong ngăn tủ gỗ bên cạnh “ổ chim” của bé, bên ngoài ngăn tủ còn bố trí một cái khóa, một ổ khóa, có một cái chìa khóa để Bé Khỉ tự giữ, mấy cái chìa khóa khác đều nằm trong tay La Mông và Tiếu Thụ Lâm.

Gia sản nhà bọn anh không nhỏ, không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai này toàn bộ Ngưu Vương trang, liền đều phải là của Bé Khỉ, cho nên lão Chu cũng là hy vọng có thể sớm một chút bồi dưỡng thái độ đúng đắn của bé đối tiền bạc, nếu có thể học được một chút quản lý tài sản này liền càng tốt rồi.

Sau khi bỏ số tiền này vào trong ngăn tủ, La Mông và Tiếu Thụ Lâm bắt đầu chú ý  tới hướng đi tài sản của Bé Khỉ nhà bọn anh.

Ngày hôm sau sau khi Bé Khỉ đi học, hai người bọn họ liền vào phòng của bé, lấy ra cái chìa khóa mở cái ngăn tủ đựng tiền ra, hai người này đều là mắt sắc, chỉ cần liếc mắt lướt một cái, có thể nhìn ra mười ba vạn nhất trong tủ của con trai bọn anh không thiếu một phần, mặt khác, tại bên trên chồng tiền mặt này, còn chỉnh tề để xấp tờ tiền mệnh giá nhỏ, có một tờ 5 đồng, mệnh giá lớn nhất là hai tờ năm tệ.

“Bé còn có tiền tiết kiệm?”. Lão Chu sờ sờ cằm, bé con này, lúc nào thì tích trữ vậy, làm sao anh một chút cũng không biết?

“Tớ cũng không biết”. Tiếu Thụ Lâm cười cười, lấy ngón tay gẩy một tờ năm đồng đếm đại khái: “Này đều có hơn ba mươi tệ”.

“Lần này mới đi nhà trẻ mấy ngày chứ?’. Trươcs khi đi nhà trẻ, La Mông và Tiếu Thụ Lâm đều là chưa từng cho Bé Khỉ tiền tiêu vặt, lúc ấy Bé Khỉ cả ngày đều đi theo người lớn, muốn cái gì đều được mua cho, cho bé tiền cũng không dùng tới.

“Tốc độ tiết kiệm tiền còn rất nhanh”. Tiếu Thụ Lâm còn cảm thấy rất tự hào vì bé Khỉ nhà bọn gã.

Lại qua một ngày, sau khi bé Khỉ đi học, hai người này lại đi phòng bé, mở ngăn tủ nhìn một cái, tờ 100 tệ như cũ không thiếu một tờ, tiền lẻ nhưng thật ra nhiều hơn một chút.

“Ngày hôm qua cậu cho nó mấy đồng vậy?”. Lão Chu đếm số tiền này, liền số lượng không đúng.

“Tớ liền cho hai tệ”. Con nít của mọi nhà cho nhiều tiền tiêu vặt, cuối cùng tám phần cũng là mua thực phẩm rác rưởi, Tiếu Thụ Lâm mỗi ngày dưa bé đi nhà trẻ, liền cho bé hai tệ, tốt xấu sẽ không để bé bởi vì con nít khác đều có tiền tiêu vặt mà bé lại không có, loại chuyện này rất lúng túng.

“Tớ cũng không cho mà, cha mẹ bọn mình dù cho, cũng sẽ không cho nhiều như vậy, cậu xem này đều hơn 50 tệ, từ đâu tới?”. Trước đó lão Chu còn tưởng rằng sau khi bỏ một xấp tờ 100 tệ  vào trong ngăn tủ của con trai, kế tiếp chính mình rất nhanh sẽ dạy một lớp cho bé về làm sao  tiêu tiền vào việc có ý nghĩa, không nghĩ tới tiền mặt trong ngăn tủ của con trai bảo bối của bọn anh  chẳng những không ít đi, còn nhiều hơn rồi.

“Hôm nào đi nhìn một cái?’. Tiếu Thụ Lâm sờ sờ đầu tóc ba phân của gã, cũng là không hiểu ra sao.

Lại qua một ngày, tiền trong ngăn tủ của Bé Khỉ  lại nhiều thêm hai mươi tệ, lần này La Mông và Tiếu Thụ Lâm đều ngồi không yên rồi, hai người hợp kế một chút, liền lặng lẽ ẩn náu gần nhà trẻ.

Nhà trẻ trung tâm trấn Thủy Ngưu liền mở ở chỗ cách con suối nhỏ không xa, vì không để Bé Khỉ phát hiện, La Mông và Tiếu Thụ Lâm mỗi người tới trấn trên mua một bộ quần áo mới, lại đeo kiếng đội nón rơm cầm hai cái cần câu, ngồi trên tảng đá cạnh bờ suối, vừa giả bộ câu cá vừa lén quan sát động tĩnh trong nhà trẻ.

“Xuất hiện rồi”. La Mông nhỏ giọng nói với Tiếu Thụ Lâm.

Tiếu Thụ Lâm quay đầu nhìn một cái, đoán chừng tới thời gian nghỉ ngơi giữa buổi học rồi, đám con nít trong phòng đều đi ra sân chơi lớn bên ngoài, trong sân có cầu trượt, có bập bênh, ngựa gỗ, nhiều đứa bé nhảy lên nhảy xuống chơi tới cực kỳ vui vẻ, Bé Khỉ lại ngồi xổm trên một cái ghế nhựa bên cạnh hàng rào sắt màu sắc rực rỡ của nhà trẻ vừa ngáp vừa xoa óc chó.

“Sao không chơi cùng bọn con nít khác vậy?’. La Mông vừa thấy tình cảnh này, nhịn không được liền nhíu mày.

“Đừng gấp”. Tiếu Thụ Lâm nói. Bình thường Bé Khỉ không phải cùng đi học cùng tan học cùng La Mĩ Linh, bình thường liền đều là gã đi đón, ở trong mắt gã bé con này ở chung cùng đám bạn nhỏ cũng không tệ lắm, lúc tan học còn nói gặp lại cùng người ta mà.

“Tiếu La Bình, cậu sao lại không tới chơi?”. Quả nhiên, rất nhanh liền có bạn nhỏ phát lời mời với bé.

“Không chơi”. Bé Khỉ lắc đầu, tiếp tục ngồi xổm trên ghế xoa óc chó.

“Tiếu La Bình, cậu còn bánh quy không?”. Lúc này, một cậu bé đi tới bên cạnh bé, nhỏ giọng hỏi, nếu không phải cái lổ tai của La Mông và Tiếu Thụ Lâm thật sự rất thính, thật đúng là nghe không được bọn nó đang nói gì, giáo viên trong nhà trẻ đoán chừng sẽ không nghe được.

“Năm đồng”. Bé Khỉ vừa mở miệng, La Mông thiếu chút nữa ngồi không ổn lủi xuống trong con suối nhỏ.