Mười lăm tháng giêng còn chưa tới, mấy người Hồ Đàn Phong, Vương Đại Thắng lại lên Ngưu Vương trang, kể cả mấy người con cháu của mấy nhà giàu của trấn trên bọn họ, tổng cộng tới đây một đám.
“Đám người này làm gì vậy, đây là muốn lên lên núi đánh hổ à”. Lão Chu đang dắt Bé Khỉ tuần tra đất trồng rau nhà mình, xa xa nhìn tới đám người này đi lên từ chân núi, cười liền gọi bọn họ.
Hai cha con này trong tay mỗi người xoa một đôi óc chó, lão Chu xoa tay phải, Bé Khỉ xoa tay phải tay cầm tay đứng ở trên núi, này cũng là một phong cảnh của ngưu Vương trang. Lúc này Hoa Hoa còn cuộn người ngủ trong lòng La Mông, con này vốn muốn chui trong lòng Bé Khỉ, bị La Mông ép buộc kéo qua, anh lo lắng con mèo rừng này quá nặng, đè lưng Bé Khỉ nhà anh còng lưng.
“Trong núi không có hổ, khỉ xưng Đại Vương”. Vương Đại Thắng hắng giọng hát đáp lại một câu, người này vừa mới ở nhà Hồ Đàn Phong uống chút rượu, lúc này tâm tình vui vẻ kỳ lạ, giọng cũng lớn như kẻ trộm.
“Anh mới là khỉ đó”. Lão Chu cười mắng một câu, biết gã ta đây là đang nói chính mình.
“Không phải tôi nói a lão Chu, cái đập nước dưới chân núi chúng tôi đều xây xong rồi, bên cậu định lúc nào xả nước?”. Chờ đi tới gần, Hồ Đàn Phong hỏi La Mông.
“Đập nước bên dưới khô hoàn toàn rồi à?”. La Mông hỏi. Đê đập kết cấu xi măng cốt thép, không giống bên anh dùng tảng đá xây, cơ bản xây xong liền có thể thả nước, kết cấu bê tông xây xong còn phải hong khô mấy ngày.
“Sớm khô hoàn toàn rồi, vẫn là tích trữ nước sớm mộ chút, đừng đợi jtới lúc xây đập xong nửa năm rồi, nước trong đập vẫn là cạn khô, năm nay mùa đông cũng không có mưa, mùa xuân sang năm rốt cuộc ra sao còn chưa biết,làm không tốt còn phải khô cạn”. Hiện tại Vương Đại Thắng cũng rất quan tâm vấn đề đổ mưa, một năm này khô hạn tới sản lượng mật ong của làng gã đều bị ảnh hưởng.
“Chưa tới lúc đó, ái biết được?”. Này nếu vẫn không đổ mưa, cho dù trên Ngưu Vương trang có giếng có đập nước, tưới tiêu cũng cực phiền phức.
“Nghe nói cậu dựng không ít lán nấm bên làng Thượng Thủy, hôm nay bọn tôi rãnh rỗi, định đi tham quan một chút, cho xem không?”. Hồ Đàn Phong hỏi.
“Các chú muốn xem, đi làng Thượng Thủy tìm Trần Cương là được”. Lát nữa La Mông còn cùng Tiếu Thụ Lâm lên núi cho khỉ ăn nữa, bây giờ liền không muốn nhúc nhích lắm.
“Buổi chiều cậu còn có việc hả?”. Hồ Đàn Phong liền hỏi.
“Trong nhà có có chút việc”. La Mông tự nhiên không thể nói với họ bản thân phải lên núi cho khỉ ăn.
Chuyện một đám khỉ bên Ngưu Tích Câu, bên tứ hợp viện cũng có không ít người biết, giống như bọn Trần quản sự liền biết rõ, dù sao mỗi ngày la Mông và Tiếu Thụ Lâm mang bao nhiêu đồ cho khỉ ăn, đều phải đi qua bên bọn họ, lừa dối là không lừa được.
Hơn nữa chút thời gian trước La Mông lại mua một đám dê về, sau khi dẫn lên núi, cũng không thấy anh bố trí người chăn dê, trước đó Nạp Mậu Thành còn từng hỏi La Mông một lần, La Mông cũng nói sự thật ra, bảo gã ta đừng nói với người khác, đỡ phải tới khi đó có người thấy hay hay, ngày trôi qua liền không yên bình.
Hiện tại trên Ngưu Vương trang biết việc này cũng có mấy người, nhưng mà mọi người đều không nói, người khác cũng sẽ rất ít nghĩ tới phương diện đó, các người già trong viện tử cho dù đoán được một chút, cũng sẽ không nói nhiều, cơ bản trong mắt bọn họ, giữ gìn ích lợi của lão Chu chính là giữ gìn ích lợi của chính họ.
“Có thể có chuyện gì chứ? Đi một chút, đi cùng bọn tôi tới làng Thượng Thủy xem một cái”. Vương Đại Thắng không khỏi phân trần, kéo La Mông liền lôi hướng dưới chân núi, trước đó lúc bọn La Mông bán rau củ ở trấn trên, cách chỗ Vương Đại Thắng rất gần, lâu ngày, tự nhiên cũng liền thân thiết lên.
“Thật có việc mà”. Nếu anh có thời gian, đi cùng Tiếu Thụ Lâm lên núi càng tốt, cùng đám người già này đi làng Thượng Thủy gì chứ? Hai ngày trước bên làng Thượng Thủy Trần Cương dã truyền tin tức tới cho anh, lứa nấm đầu tiên phát triển rất thuận lợi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mười lăm tháng giêng có thể đưa ra một đám.
Mấy cái túi phôi nấm trong nhà được Bé Khỉ chăm sóc cũng dài ra cái nấm nhỏ rồi, lúc này La Mông lại cầm về một túi phôi nấm đùi gà, một túi phôi nấm ngọc châm, một túi phôi nấm rơm.
nấm đùi gà
Thấy trong túi nhựa mọc ra từng cái nấm nhỏ, ngay cả ông La và Lưu Xuân Lan lại đều cảm thấy mới mẻ, trước đó người địa phương bọn họ trồng nấm, đều là phải dựng lán cỏ, trong lán cỏ vừa ẩm ướt lại nóng còn không có ánh sáng, trồng nấm hái nấm đều hoàn thành ở bên trong, loại phương thức trồng nấm nửa chín này, bọn họ cũng là lần đầu nhìn thấy.
“Đi đi, có thể có chuyện gì chớ, không mất bao lâu đâu, Trần Cương tên đó mặt thối, nếu cậu không đi theo, chúng tôi có vào được lán nấm hay không còn khó nói đó”.
Mấy người này ép buộc lôi kéo, bắt La Mông phải đi làng Thượng Thủy cùng bọn họ, La Mông hết cách đành phải gọi điện thoại cho Tiếu Thụ Lâm, bảo cậu ấy một mình lên núi, Tiếu Thụ Lâm thản nhiên đáp một câu, liền cúp điện thoại, khiến cho lão Chu tâm tình còn rất thấp thỏm, đây là mất hứng hả?
Mười lăm tháng giêng còn chưa tới, không ít người đều còn đắm chìm trong không khí năm mới, đám người Hồ Đàn Phong, Vương Đại Thắng cũng vậy, cả ngày đều là tụm ba tụm năm, ăn cơm nhà này uống rượu nhà kia, hơn nữa ở giữa gõ cửa họ hàng nhà mình làm khách, tặng đồ cho người già, lì xì cho con nít, rãnh rỗi còn muốn kết bè kết đội đi ra ngoài tìm náo nhiệt.
Trưa hôm nay một đám người bọn họ uống chút rượu, bắt đầu suy nghĩ buổi chiều phải làm chút gì, có người đề nghị nói bên làng Thượng Thủy dựng nhiều lán nấm, nếu không thì đi xem một chút? Vì thế đoàn người này liền xuất phát, lúc đi qua Ngưu Vương trang, còn không quên gọi La Mông.
Lúc này Trần Cương đang bận rộn, dẫn mấy công nhân phun ước lên mấy cái túi phôi nấm mới vừa mọc ra cái nấm nhỏ, thấy đám người Hồ Đàn Phòng uống qua rượu rồi muốn đi dạo lán nấm, quả nhiên không cho sắc mặt hòa nhã gì.
“Xem đi, may mà gọi cậu theo”. Vương Đại Thắng sờ sờ cái mũi, tiến tới bên cạnh La Mông thấp giọng nói.
“Được rồi, bên này bọn họ đang bận rộn, tôi dắt các anh tới cái lán nấm bên cạnh xem một cái”. La Mông cũng không cảm thấy được thái độ của Trần Cương có cái vấn đề gì, trong khoảng thời gian này gã quản lý lán nấm bên này làm việc tận tâm tận lực, hơn nữa hiện tại Trần Cương chủ yếu phụ trách chính là công tác quản lý đối nội mà không phải công tác tiêu thụ đối ngoại, tội gì tới một người tựa như đại gia tự mình khúm núm phục vụ chứ.
“Nấm của bên này có phải lớn nhanh một chút hay không?”. Vào lán nấm rơm, đám người Hồ Đàn Phong nhìn đông nhìn tây nhìn tới rất mới mẻ, về phần vừa rồi Trần Cương bày ra thái độ không chào đón, liền sớm bị quăng lên chín từng mây rồi, tục ngữ nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nhóm người này đều có một cái đặc điểm chung, đó là da mặt dày.
“Nấm chủng loại khác nhau, chu kỳ sinh trưởng cũng sẽ có dài có ngắn”. La Mông dắt Bé Khỉ, nhìn nhìn chung quanh trong lán nấm, ấn theo thế mọc này, ngày mười lăm tháng giêng khẳng định là có thể hái rồi.
“Lớn như vậy có phải gần ăn được rồi hay không?”. Vương Đại Thắng tiến đến trước mặt một cụm nấm, nhổ một cái ngửi ngửi: “Mùi vị cũng không tệ lắm, xào thịt ăn khẳng định thơm”.
“Ài, nếu không chúng ta liền mua một chút đi”. Mấy người vai vế dưới cũng ồn ào theo.
“Này còn rất non”. La Mông nói.
“Chính là lúc non ăn mới ngon đó, chúng ta mua nhiều một chút, xào một dĩa lớn”.
“Này cờn chưa mở bán đâu”. Lão Chu có chút bất đắc dĩ, anh mới nãy liền không nên đi cùng đám ma men này tới làng Thượng Thủy.
“Chưa mở bán? Bây giờ liền mở đi, giá cả không sao hết, anh nói bao nhiêu liền bấy nhiêu”.
“Này không phải vấn đề tiền”. Đây mới là lứa nấm đầu tiên, không trưởng thành liền hái hết, này sao được chứ, cho dù muốn hái, này cũng phải ben thân lão Chu hái cho Bé Khỉ, Tiếu Thụ Lâm nhà anh và cha mẹ trong nhà ăn thử, hái bán lấy tiền, việc này chỉ nghĩ thôi đều cảm thấy có chút thấy ghét rồi.
“Này còn vấn đề gì, anh trồng nấm không bải bán lấy tiền sao?”.
“Nếu không thì tôi hỏi Trần Cương đã? Chuyện bên lán nấm này còn là cậu ta quyết định”. Việc này tới chỗ Trần Cương, đoán chừng gã cũng cảm thấy đáng ghét.
“Không cần đâu”. Hồ Đàn Phong vội vàng liền ngăn La Mông lại, lại nói, gã thật là có chút sợ cái mặt đen của Trần Cương, hàng này trồng nấm nhiều ngày, nuôi đám nấm này như trẻ con, lúc này muốn nói chưa trưởng thành liền hái cho họ, nhất định không vui, vì thế Hồ Đàn Phong liền nghĩ cách khác: “Mấy đứa nhóc nhà bọn tôi nhìn thấy thứ mới mẻ, muốn mua mấy túi phôi nấm về tự mình chơi thôi”.
“Muốn mua túi phôi nấm?”. La Mông hỏi.
“Ừ, cậu bán một túi phôi nấm bao nhiêu tiền?”.
“Túi phôi nấm à?’. La Mông suy nghĩ một chút, tài liệu của một túi phôi nấm cộng nhân công, chi phí tổng cộng cũng chính là mấy tệ thôi, nhưng mà lúc này đều bắt đầu mọc nấm rồi, chờ mấy cụm nấm này trưởng thành, ít nhất cũng có thể kiếm hai ba mươi tệ, nấm của nhà anh cũng sẽ không bán rất rẻ.
“Chúng ta thân quen quá rồi, một túi liền bán hai mươi tệ”. La Mông cuối cùng nói.
“Được”. Hồ Đàn Phong cũng không chê mắc, một bên móc ví tiền, một bên gọi hai người trẻ tuổi tới bê ngoài tìm cái sọt đựng.
Đừng nhìn một cái túi phôi nấm này hai mươi tệ giống như không mắc quá, nếu muốn xào một dĩa nấm, này cũng phải cầm mấy túi phôi nấm mới có thể gom đủ số, mấy cái lán nấm, nấm này nấm kia, tùy tiện chọn một chút liền năm mươi túi, này chính là một ngàn tệ, lão Chu bàn tay to vung lên, còn tặng thêm hai túi, xem như cái bù thêm.
Mua nấm rồi, những người này liền khẩn cấp muốn trở về xào ăn thử, một đám người phần phật leo lên xe, đều tự củ một thanh niên không uống rượu lái xe, nhanh như chớp xuống khỏi làng Thượng Thủy, La Mông ngồi xe của bọn họ tới giao lộ của Ngưu Vương trang, cùng Bé Khỉ đi về căn nhà nhỏ của mình.
“Con lại đi tới đâu vậy hả?’. Lưu Xuân an đang làm bánh quy cùng ông La, thấy La Mông trở về, liền hỏi anh.
“Mấy người Hồ Đàn Phong nói muốn đi làng Thượng Thủy, bắt con phải đi cùng”.
“Thụ Lâm một mình nó lên núi, gánh không ít đồ đạc, con cái thằng nhóc này, nếu không có chuyện gì quan trọng, đừng vẫn để nó một mình lên núi”. Lưu Xuân Lan bắt đầu lải nhải.
“Cậu ấy gánh lên? Nhị Lang đâu?’.
“Hôm nay Nhị Lang cày đất”.
“Hôm nào con lại chọn mấy con trâu đực khỏe mạnh một chút, để lại bên Ngưu Vương trang sử dụng”.
“Phải vậy chứ”.
Trong lòng La Mông thấp thỏm chuyện Tiếu Thụ Lâm một mình lên núi, liền cảm thấy thời gian của chiều hôm nay trôi qua đặc biệt chậm, thường thường đi tới cửa nhìn một cái, lại không thấy Tiếu Thụ Lâm xuống núi.
Khó khăn đợi được rồi, phát hiện không phải một người mà là hai người, Lâm Khoát đi ở phía trước, Tiếu Thụ Lâm đi ở đằng sau, hai người không biết đang nói chút gì đó, đều là khuôn mặt tươi cười, trên vai Tiếu Thụ Lâm vác một cái đòn gánh, phía sau hai cái chồng lên nhau, phía trước dùng một cái cánh tay tùy ý đè lại, vừa đi vừa nói chuyện cùng Lâm Khoát, một mảnh thoải mái tự nhiên.
“Xuống núi rồi?”. La Mông bắt chuyện cùng Lâm Khoát.
“Ừ”. Lâm Khoát cười gật gật đầu.
“Hiện tại thảo dược trên núi chúng ta sao rồi?”.
“Vẫn ổn, lúc lạnh nhất sắp qua rồi, tôi thấy, đông chết không nhiều lắm, thảo dược trải qua mùa đông, dược tính lại càng tốt hơn so với trước đó”.
“Dĩ nhiên, cậu đã ở trên núi cả ngày rồi, mau chóng đi về, tắm nước nóng ăn cơm tối đi”.
“Ừ”.
Lâm Khoát đi rồi, La Mông vội vàng sáp qua đón lấy đòn gánh trên vai của Tiếu Thụ Lâm.
“Khỉ và đàn dê đều rất tốt ha”.
“Ừ”.
“Sao lại cùng Lâm Khoát đi xuống?”.
“Trên đường chạm mặt”.
“Vậy…..?”.
“Gì…..?”.
“Không có gì……..”.
Quả thật là không có gì, nhưng mà trong lòng sao khó chịu vậy chứ? Lão Chu hít hít mũi, đặt cái sọt đòn gánh dựa vào tường, lại cùng Tiếu Thụ Thâm cùng nhau vào nhà.
Ngày hôm sau đám người Hồ Đàn Phong lại tới nữa, nói nấm nhà La Mông ăn rất ngon, tuy rằng ngày hôm qua mua không ít túi phôi nấm, nhưng cũng không đủ nhiều người ăn, chờ không kịp lứa nấm thứ hai dài ra, đành phải lại chạy lên Ngưu Vương trang tìm lão Chu, bắt lão Chu phải dẫn bọn họ đi mua nấm, nhưng lần này lão Chu nói gì đều không chịu đi cùng bọn họ, chết sống không đi, cứng rắn nói trong nhà có việc.
Mấy ngày tiếp theo lão Chu chỗ nào cũng không đi, liền chỉ canh giữ Tiếu Thụ Lâm nhà anh, mấy người Hồ Đàn Phong hết cách, đành phải bất chấp khó khăn tự đi làng Thượng Thủy tìm Trần Cương, từ trong tay gã trước sau lại mua hai nhóm túi phôi nấm.
Đám nấm của nhà lão Chu quả thật là ăn ngon, tươi non trơn mềm, mặc kệ là xào thịt hay xào chay hay là nấu canh, này đều miễn chê, người ăn qua không có ai không ghiền, chính là có chút rất mắc, mấy túi phôi nấm cắt nấm nhỏ mới xào được một dĩa, tuy rằng nói sau này bên trong đó còn có thể lại mọc ra, nhưng bọn họ thèm ăn nha, làm sao còn có thể đợi tới lúc đó chứ?
Đám người Hồ Đàn Phong ở trấn Thủy Ngưu có thể nói là cây cao bóng cả (có tiếng nói, có quyền lực, có tiền), gã mua đám túi phôi nấm này, sau khi cắt bỏ đầu nấm, cũng không đều là chính mình trồng, nếu trẻ con của họ hàng bạn bè tới đây gõ cửa, cao hứng sẽ cho hai túi, tặng tặng, người của trấn trên trong nhà trồng nấm liền nhiều lên, sau đó họ hàng bạn bè hàng xóm cảu những người này lại cũng thấy mới mẻ, vì thế nấm của nhà lão Chu còn chưa bắt đầu bán, độ nổi tiếng cũng đã rất cao rồi.
“La Mông à, cháu trai ta nói muốn túi hôi nấm nhà cậu, có thế bán ta hai túi không?”. Ngày này, một ông cụ hàng năm làm việc trên Ngưu Vương trang túm lão Chu hỏi.
“Sao không thể ạ? Lát nữa cháu gọi một cuộc điện thoại, bảo người mang hai túi phôi nấm xuống”. Đối những người già trong viện tử, lão Chu vẫn là khá dễ nói chuyện, hai túi phôi nấm mà thôi, này đều không to tát gì.
“Ài, thuận tiện cũng mang hai cái cho ta nhá, ngày hôm qua tổ tông của nhà ta còn ấm ĩ cùng ta, ta cũng không không biết xấu hổ nói chuyện này cùng cậu, cực phiền phức”.
“Có gì phiền phức ạ, lấy thêm hai túi là được”.
“Ta cũng muốn, ta cũng muốn, cùng mang hai túi cho ta”.
“…….”
Nói qua nói lại một hồi, chiều nay lão Chu liền bán đi cả một xe ba bánh túi phôi nấm, này còn chưa hết đâu, ngày hôm sau rất nhiều người còn tìm la Hồng Phượng nói, bảo cô nói một chút cùng La Mông, nếu túi phôi nấm của Ngưu Vương trang đã bắt đầu bán rồi, dứt khoát liền mở bán đi, bọn họ cũng muốn mua.
Người ta đều mang tiền tới tận của nhà rồi, lão Chu còn có thể đẩy ra ngoài sao? Cứ như vậy, nấm của bên làng Thượng Thủy còn chưa hái, lán nấm liền bị dọn trống một khoảng lớn rồi.
Người của trấn Thủy Ngưu gần như mỗi nhà đều phải để mấy túi phôi nấm trong nhà, có lời nha, thật muốn chờ siêu thị bán nấm, giá tiền khẳng định cũng là không rẻ được, người của trấn trên bọn họ cũng không nhất định mỗi người đều ăn được.
Một úi phôi nấm chỉ có hai mươi tệ, vừa có thể chơi vừa có thể ăn, đừng nói trẻ con, nhiều người lớn nhìn cũng cảm thấy mới mẻ. Mọi người còn cẩn thận phân biệt tài liệu túi phôi nấm, cái bề mặt gì đó khá phì nhiêu, chờ sau khi mọc ra hết bốn năm lượt nấm, còn có thể bỏ vào trong chậu hoa nhà mình làm phân bón đó, nửa điểm không lãng phí.