Lão Chu vẫn là khá hài lòng đối Trần Cương, liền ví dụ như việc xử lý Thôi Khải Nghiệp lần này, vai ác để Trần Cương diễn, vai người tốt liền để anh làm, này còn có cái gì không hài lòng?
Trần Cương tại bên làng Thượng Thủy, mọi người cũng đều gọi gã là quản lí Trần, lãnh đạo xây dựng lán nấm cùng với toàn bộ công việc khác, giống như đám người Cao Tố Nữ, là một trong nhân viên quản lý chủ yếu dưới tay lão Chu, đối lập mấy người trước đó, Trần Cương tính cách của người này tương đối mà nói liền khá khó ưa.
Trần Cương người này nói chuyện khó nghe, đối nhân xử thế cũng khá thực tế, lòng thực dụng khá nặng, nhưng mà lão Chu coi trọng chính là tính cách quyết đoán mục tiêu rõ ràng của gã, bên lán nấm tất cả đều là bắt đầu từ con số 0, công việc thuê nhà dựng lán nấm tuyển nhân công, không ít đều phải giao thiệp cùng những dân làng Thượng Thủy này, nếu không có chút quyết đoán, chỉ cãi cọ có thể kéo dào tới năm sau luôn, còn làm sự nghiệp cái lông.
Có lòng thực dụng cũng không phải chuyện xấu, tỉ mỉ mưu tính, coi trọng thực tế, lại có nhiệt tình, này tuyệt đối là một nhân tài quản lý chất lượng tốt, quan trọng nhất lão Chu còn không cần lo lắng chính mình sẽ bị gã bán, sự nghiệp trồng nấm mặc dù tốt, không có linh tuyền cũng không thể chuyển mình được. Hơn nữa có dã tâm cũng không hẳn liền là người xấu, người truy danh trục lợi* chưa hẳn liền bạc tình bạc nghĩa, người không màng danh lợi chưa hẳn liền trọng tình trọng nghĩa, mọi việc đều nhân nhân nhi dị*.
*truy danh trục lợi: theo đuổi danh tiếng, tìm cách kiềm chác bất chính từ người khác.
*nhân nhân nhi dị: người khác nhau thì thái độ khác nhau và nguyên do, không thể chỉ nhìn phiến diện một phía, võ đoán bản chất người ta qua một sự việc nào đó.
Vừa tới Tết, tiệc tùng của lão Chu liền nhiều lên, khác không nói, làng bọn anh còn có không ít người gọi La Mông tới nhà họ ăn cơm. Mùa đông một năm này người trẻ tuổi quay về làng, trong đó cũng có không ít đều định sang năm không đi ra ngoài nữa, nếu muốn ở lại trong làng, không thể thiếu liền phải giao tiếp cùng La Mông, thừa dịp mấy ngày tết này, mời ăn cơm đều là thật tốt.
Bà con cùng quê cũng không tốt từ chối, đi nhà này không đi nhà kia lại không hay vì thế lão Chu thời gian này luôn luôn liền phải đi ra ngoài ăn bữa cơm uống một bữa rượu.
Chiều hôm nay, trong làng lại có người mời anh đi ăn cơm, chủ nhà này kêu La Viêm Xuân, tuổi còn lớn hơn chút so với ông La, trước đó toàn bộ già trẻ của nhà họ cũng không sống ở trong làng, hai người con trai một người con gái đều đã lập gia đình rồi, con cả mua nhà tại Vĩnh Thanh, hai ông bà liền sống cùng con cả ở Vĩnh Thanh. Con gái ở xa, con trai nhỏ đi làm trong thành phố, đều rất ít trở về.
Hai năm nay nghe nói trong làng trồng rau củ không tệ, hai ông bà có chút động tâm, con cái lại chết sống không chịu để ông bà trở về, nói chính mình hiện tại cuộc sống rất tốt, cũng không thiếu chút tiền hai ông bà trổng rau củ này, tới khi đó người khác không biết, còn tưởng bọn nó làm con không hiếu thảo, hơn nữa con trai cả và vợ lại đều đi làm, trong nhà cũng phải có người trông cháu, thường xuyên qua lại, liền vẫn không quay về làng.
Chút ngày trước ông lão vừa vặn gặm mặt một dân làng đi Vĩnh Thanh đặt mua hàng tết, hai người thực tự nhiên liền nói tới chuyện tình gần đây trong làng, nghe người ta nói hiện tại trồng rau củ một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền, sân phơi trong làng mỗi ngày bao nhiêu người qua đó mua rau củ, siêu thị của La Mông náo nhiệt như thế nào, tiệm online của La Hưng Hữu làm ăn vừa nhiều lại tốt, nói tới trong lòng ông lão ngứa ngáy khó nhịn, trở về bàn một chút cùng bà vợ, ngày hôm sau liền xếp mấy bộ quần áo, dẫn theo cháu trai trở về rồi.
“Ái chà! Rất thơm”. La Mông vào sân đã ngửi thấy một mùi nồng, nồi áp suất trong phòng đang phì phì phun hơi nóng, trong sân ngồi mấy người, đang nói chuyện.
“Ài, La Mông tới rồi, mau vào ngồi, một lát nữa liền xong rồi”. Đường Tuyết Nga vợ của La Viêm Xuân vội vàng đứng lên bắt chuyện, xách cái ghế kêu La Mông ngồi, lại bốc chút kẹo đậu phộng cho anh, kẹo cũng là kẹo ngon, không hề kém so với lúc trước La Mông mang về làng.
“Đay là hầm chân heo ạ?”. La Mông lột một cái kẹo, cười hỏi.
“Ừ, còn mua một con gà từ chỗ Đông Mai, gà nhà cháu ấy nuôi tới cũng thật tốt, hai ngày nữa ta ta còn phải đi mua hai con, một con giết cho hai đứa bên Vĩnh Thanh bồi bổ một chút, một con để hai đứa nó đưa cho bà cụ bên nhà vợ”. Đường Tuyết Nga cười nói.
“Liền nhớ kỹ con cả, hai đứa sau mặc kệ?”. Tào Phượng Liên nói đùa.
“Bọn nó tết đều không nhất định sẽ tới, tôi muốn quản cũng phải quản được tới nha, cũng là nhà các cô tốt, hai thằng con đều tại bên cạnh, sự nghiệp cũng làm rất tốt, Hán Vinh liền không cần phải nói, hiện giờ Hán Lương cũng là tiền đồ, xem heo này nuôi tới, nghe nói hiện tại mỗi ngày đều là không đủ bán, tôi thấy hai thằng con cô chưa tới mấy năm nữa, liền đều phải thành nhà giàu của trấn trên chúng ta rồi”. Đường Tuyết Nga cười hì hì nói, theo lý thuyết hai thằng con nhà Tào Phượng Liên vốn không có tiền đồ như con trai con gái của nhà bà, nhưng mà bây giờ khác ngày xưa, tương lai thế nào, này liền càng khó nói rồi.
“Ài, tốt cái gì mà tốt chớ, đều là kiếm của tiền vất vả, chị không thấy hai vợ chồng nó đều mệt thành cái dạng gì rồi, vẫn là đi làm ở thành phố tốt”. Tào Phượng Liên cũng là tươi cười đầy mặt.
“Đi làm có gì tốt, tiền lương thấp, người cũng không tự do”. Đường Tuyết Nga xua xua tay.
“Nếu chị nói vậy, vậy chỉ còn lại có La Mông như vậy là tốt nhất, có tiền có thời gian, dưới tay quản lý mấy quản lí, chuyện gì đều để họ đi chú ý”. Tào Phượng Liên nói.
“Hai ông bà Mười Sáu hiện tại nhưng tốt rồi, mỗi ngày làm bánh quy, tôi nghe đều hâm mộ, tôi vừa mới gọi hai người họ qua đây ăn chân heo, nói là không rảnh, tiệm online có nhiều người đang chờ, lát nữa tôi mang một tô qua đó”. Đường Tuyết Nga cũng nói như vậy.
“Hâm mộ ạ?’. La Mông nhếch miệng cười xấu xa, nói: “Nếu thật phải hâm mộ như vậy, hôm nào cô chú bàn một chút cùng cha mẹ cháu, xem xem có thể đổi chỗ với hai người họ không?”.
“Ha ha ha! Thằng nhóc cháu! Này còn có thể đổi à?”.
“Nếu thật có thể đổi cô chú còn có thể bằng lòng sao? Cha mẹ nhà cháu trong lòng khẳng định đều hâm mộ cô chú, xem hai bác nhàn nhã chưa kìa”.
“Hai ta sao lại nhàn nhã, nếu mẹ cháu đồng ý, ta lập tức đổi Hán Vinh cho chị ấy”.
“Hán Vinh biết kiếm tiền như vậy cô bỏ được à?”.
“Cháu càng biết kiếm tiền hơn”.
“Cô, bà cô này điên rồi, chỉ nhận tiền, con cháu đều không cần rồi”.
La Mông tám nhảm cùng hai người này, người trong sân đều vui vẻ, không biết bắt đầu từ khi nào, việc La Mông thích đàn ông, sẽ không sinh cháu trai cho ông La, giống như đã biến thành chuyện bình thường không hệ trọng.
Đại khái là bởi vì bản thân La Mông cũng không kiêng dè lắm, giống như hôm nay vậy, lúc nói đùa cũng sẽ lấy ra tùy tiện nói, người chính là như vậy, nếu như một phương đúng lý hợp tình, một phương khác liền sẽ bắt đầu hoài nghi phán đoán của chính mình, La Mông vẫn đều biểu hiện tới không xem việc này là chuyện gì cả, thời gian dài trôi qua, nhóm dân làng hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Trong thay đổi một cách vô tri vô giác, người của làng Đại Loan đối mặt chuyện của La Mông và Tiếu Thụ Lâm, đã có vẻ không có mất tự nhiên bài xích như trước đây vậy.
“Ài, có phải chín rồi hay không?”. Lại một lát sau, Tào Phượng Liên nhìn đồng hồ treo tường trong nhà, hỏi Đường Tuyết Nga.
“Tôi thấy gần được rồi”.
“Vậy tắt bếp trước, để nguội một chút, lát nữa liền ăn, hôm nay em cũng được ăn ké chút, ăn một bữa ngon”.
“Cô sao kêu ăn ké chớ?”. Đừờng Tuyết Nga vào nhà tắt bếp, lại đi ra từ trong phòng: “Hôm nay rượu Thiệu Hưng cũng là của nhà cô mà, cô nói coi cô ủ kiểu gì vậy? Sao có thể ử rượu Thiệu Hưng tới tốt như vậy?”.
“Không phải em ủ tốt, mà là gạo nếp này tốt”. Tào Phượng Liên cười hì hì nói: “Mùa thu em bảo Toàn Thuận khiêng một trăm cân gạo tẻ, tới nhà bọn La Mông đổi năm mươi cân gạo nếp cùng lão Mười Sáu, ôi chao, không nói gạt chị, lúc ấy em còn đau lòng đó, Hán Vinh bảo em đổi nhiều một chút, trong nhà năm nay ủ nhiều rượu Thiệu Hưng một chút, em còn không nỡ, chê gạo nếp của nhà bọn họ mắc”.
“Sau đó thì sao? Chị có biết gạo nếp nhà bọn họ xay ra làm thành chè trôi nước bán tới Hồng Công, một cân bao nhiêu tiền? Dù sao lúc ấy em vừa nghe liền giật nảy người, ôi mẹ ơi, chiếm hời lớn rồi! Ngày hôm sau vội vàng lại đưa một ít xương qua, hai người lão Mười Sáu và Xuân Lan cứng rắn không lấy, ầm ĩ tới em thật rất xấu hổ”.
“Cái chè trôi nước đó, một cân bán bao nhiêu tiền?”. Đường Tuyết Nga nhịn không được hỏi.
“Tổng cộng liền bán một lần, dù nhiều có thể nhiều tới đâu chứ?”. La Mông cười nói
Năm nay nhà anh liền ông La trồng một ít gạo nếp, cho dù đều làm thành chè trôi nước, cũng không đủ cung hàng thời gian dài cho bên bọn Dương Tồn Ba, hơn nữa nhà mình còn phải ăn nữa, trên Ngưu Vương trang thi thoảng cũng có tiêu hao, nhưng mà chờ qua mấy ngày nữa, hai cái ngày lễ lớn giao thừa và rằm tháng giêng, còn có thể lại chuyển hai đợt chè trôi nước qua bên đó.
“Cháu nói xem cha cháu trồng kiểu gì vậy? Sao có thể trồng gạo nếp tới tốt như vậy chứ? Này lại không dùng phân hóa học lại không dùng nông dược, ta và ông nội Văn Phong mệt chết mệt, lúa trồng ra cũng chính là như vậy, tuốt vỏ sàng thành gạo, bán một chút trên tiệm online nhà bọn La Hưng Hữu, mọi người đều nói cực ngon, so với nhà các cháu vẫn là kém xa”.
Tào Phượng Liên đại khái nhìn ra La Mông không muốn trước mặt nhiều người nói chính mình buôn bán lời bao nhiêu tiền, vì thế cười lại chuyển đề tài, việc này bà cũng có thể hiểu, gần đây Hán Vinh và Hán Lương nhà bà kiếm tiền cũng không tồi, ngoại trừ lúc ban đầu thật sự cao hứng, ra ngoài nói một chút cùng người trong làng, sau đó liền sẽ không nói gì.
“Đó là Đó là bởi vì ruộng nhà cô không đủ phì nhiêu”. La Mông cười nói.
“Sao không đủ, này đều không bỏ bớt cái gì”.
“Bằng không chính là bởi vì Nhị Lang không tưới thần thủy trong ruộng nhà cô”. La Mông lại nói.
“Ài, có thể thực chính là vì vậy”. Tào Phượng Liên cũng là trồng hoa màu mấy chục năm rồi, hoa màu trong ruộng nhà ông La trồng thế nào, hoa màu của nhà chính mình lại là trồng thế ấy, mọi người đều nhìn ở trong mắt đó, thực liền có thể kém nhiều như vậy? Chỉ sợ vấn đề vẫn là nảy sinh ở trên người Nhị Lang.
Lát sau mở nồi áp suất, trong làng cũng đều không chú ý gì, Đường Tuyết Nga múc một tô lớn cho mọi người, mọi người mỗi người bưng một tô, ngồi trong sân vừa sưởi nắng vừa ăn, vừa ăn lại vừa trò chuyện, một buổi chiều này trôi qua cũng là cực kỳ náo nhiệt.
Hôm nay hai vợ chồng La Viêm Xuân và Đường Tuyết Nga cũng là bỏ ra một ít tiền vốn, không chỉ có mua một con gà trống nhỏ từ chỗ Ngô Đông Mai, còn mua một cái chân heo từ chỗ La Hán Lương, ngoài ra lại mua chút đậu đen từ trong làng, bỏ thêm chút hoài sơn, đan sâm, cẩu kỷ khô, đổ rượu Thiệu Hưng của Tào Phượng Liên mang tới vào đó, rắc một ít đường trắng đổ thêm nước bỏ vào nồi áp suất hầm nhừ, tuy rằng chế biến đơn giản, hương vị lại quả là không tồi.
Hương rượu nồng đậm và mùi thịt tự nhiên hòa vào nhau, trong mùa đông ăn cũng không cảm thấy ngấy, ngồi ở trong sân ấm áp ăn một tô, so với tiệc rượu mấy lần trước đó một bàn đồ ăn chén dĩa chồng chất thật sự là tự tại thoải mái rất nhiều.
“Ngao ngao…..”. Hoa Hoa ngửi được mùi,, cũng thò đầu ra từ cổ áo của La Mông.
“Ái chà, còn dẫn mèo theo?”. Đường Tuyết Nga vẫn là lần đầu gặp Hoa Hoa.
“La Bình nhà cháu ấy nuôi, này không phải đi nhà trẻ sao, đoán chừng là không cho mang theo”. Dù sao Tào Phượng Liên cũng là từng nuôi hai đứa cháu, việc này bà có kinh nghiệm: “Tiểu Chu nhà cháu ở nhà trẻ thế nào? Này đều sắp nghỉ rồi nhỉ?’.
“Vẫn ổn ạ, nghe giáo viên của bé nói còn rất tốt, ngày mốt liền nghỉ rồi”. La Mông nói xong lại sì sụp uống một ngụm canh nóng.
“Ngao ngoa!!!”. Hoa Hoa đợi nửa ngày không đợi tới thịt ăn, liền vươn móng vuốt gẩy tô canh trong tay La Mông, nhóc này còn rất có lực, nếu không phải La Mông cầm rất chắc, lần này nói không chừng đổ rồi.
“Này mèo gì vậy? Bộ dạng khỏe mạnh kháu khỉnh cực đẹp”. Đường Tuyết Nga nhìn kỹ Hoa Hoa, giống như rất thích.
“Không biết, một người khách phương bắc tặng, nói là tương lai khổ người còn rất lớn”. Mèo rừng trưởng thành khổ người quả thật rất lớn, bây giờ La Mông bắt đầu tiêm dự phòng cho mọi người, hy vọng tới khi đó có thể lừa gạt giấu diếm được.
“Ngao ngao!!! Ngao”. Lúc này Hoa Hoa đã bắt đầu trèo lên vai La Mông, nếu không ngăn cản, hàng này lát nữa nhất định nhảy vào trong cái tô trên tay La Mông.
“Xem nó tham ăn chưa kìa, ta đi vào múc một tô cho nó”. Đường Tuyết Nga cười liền vào trong nhà tìm cái tô nhỏ rộng miệng, múc một chút nước sạch rửa sạch, lại múc mấy miếng thịt từ trong nồi ấp suất. Này nếu là mèo của nhà người khác, khẳng định là không có đãi ngộ này, của nhà lão Chu liền khác.
“Nó không thích ăn thịt mỡ”. Thấy Đường Tuyết Nga bê cái tô nhỏ ra, La Mông nhanh tay nhanh mắt, đưa tay liền gấp đi một miếng chân heo trong tô.
“Ngao ngao ngao!!”. Hoa Hoa tức giận tới thẳng cắn áo bông đen trên người lão Chu.
“Ăn của mày đi, nếu không ăn liền không có rồi”. La Mông chỉ chỉ cái tô nhỏ trên mặt đất.
“……..”. Kẻ thức thời trang tuấn kiệt*, Hoa Hoa biết rõ đạo lý này, nó cũng biết, ăn sạch thịt trong tô của nó, việc này lão Chu thật sự làm được.
* Kẻ thức thời trang tuấn kiệt: hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi.
“Ngao ngao!!! Ngao ngao!!!”. Ba bốn miếng thịt gà không lớn không nhỏ, làm sao đủ con mèo rừng đang lúc phát triển cơ thể no bụng chớ, vì thế Hoa Hoa rất nhanh lại quậy, trèo lên trèo xuống ở trên người lão Chu, túm quần áo của anh, cắn ống quần của anh. Cào mấy vệt đỏ trên người anh chẳng hạn, này nó cũng không dám, lát sau khi trở về nếu Tiếu Thụ Lâm phát hiện, nhất định phải trừng trị nó.
“Không đủ ăn hả? ta lại cho nó thêm mấy miếng, La Mông à, cháu cũng ăn thêm chút đi, hôm nay nấu rất nhiều, mọi người đều đừng khách sáo…….”. Thấy Hoa Hoa như vậy, Đường Tuyết Nga tự nhiên cũng không tốt giả vờ không phát hiện.
Hoa Hoa hàng này căn bản không biết cái gì tên là khách sáo, ăn một tô lại một tô, cuối cùng khiến cho La Mông đều có chút ngượng ngùng, vì thế liền đổ một nửa tô canh vào trong tô nó, nửa tô canh này đổ xuống, quả nhiên thuốc tới bệnh hết.
Chạng vạng, lúc Bé Khỉ nắm tay Tiếu Thụ Lâm trở lại nhà nhỏ của bọn bé, nhìn tới cực cưng Hoa Hoa của bé thế nhưng nằm chổng vó ở trên bàn trà nhà bé không nhúc nhích…….
“Chà, con trai về rồi à?”. Lúc này La Mông vừa vặn đi ra từ toilet, bắt chuyện cùng Bé Khỉ, cũng không thấy bé trả lời, cúi đầu nhìn, nhất thời hoảng sợ, chỉ thấy con trai cục cưng của anh đang gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Hoa trên bàn trà, khuôn mặt khóc nhè, trong mắt đã đong đầy nước mắt rồi.
La Mông sốt ruột rồi, bé con này tới nhà bọn anh lâu như vậy còn chưa từng khóc đó, đây là sao? Lại theo ánh mắt của bé nhìn nhìn con mèo rừng say khướt trên bàn trà kia, đầu, hiểu rồi.
“Hoa Hoa không chết, còn hơi thở mà”.
“Thật mà, không tin con sờ thử xem”.
“Còn nóng nè”.
“Này này, đừng khóc con trai”.