Ngưu Nam

Chương 211




Hơn bốn giờ sáng thứ bảy, trấn trên có một số người dẫn con cái đi quảng trường văn hóa tập võ, sau đó chính mình liền tới tiệm của La Hồng Phượng mua mấy cái bánh bao, bánh bao chay không chỉ ăn một chút còn phải mua một chai sữa trâu, cũng không ăn ở trong tiệm, xách theo liền đi hướng cái siêu thị khai trương hôm nay của nhà La Mông.

Những người này cho rằng chính mình đã tới đủ sớm rồi, không từng nghĩ đợi tới bên đó nhìn một cái, thế nhưng còn có càng sớm, chỉ thấy trên đất trống trước cửa thị của nhà lão Chu, đã tụ tập không ít người, mấy người trong đó đang vội vàng thu lều trại, cũng có đang dập lửa, một lát sau lại một chiếc xe thương vụ chạy tới đây.

“Mọi người nhanh chóng xếp thành hàng, một đám người đông đúc đằng sau đang chạy tới bên này đó.

“Mau mau, lều trại đừng thu dọn nữa, nhét lên xe  trước đi”.

“Bữa sáng đâu?”

“Gấp cái gì, trước xếp hàng, chiếm vị trí lại nói, lát nữa tôi phát một mớ cho mấy người”.

“Mau mau, xếp hàng xếp hàng”

“……..”

“Các người đêm qua ngủ tại đây luôn hả?”. Trong lúc đội ngũ xếp hàng xong, mấy người của trấn Thủy Ngưu  bắt chuyện cùng bọn họ, cách bảy giờ rưỡi siêu thị mở cửa còn có mấy giờ nữa, không tám chút chuyện, thời gian sợ là trôi qua chậm lắm.

“Đúng, thứ sáu hôm qua chúng tôi đều đi làm, mấy người chúng tôi bàn bạc một hồi, dù sao chờ tan làm tập trung lại, thời gian cũng phải tới bảy tám giờ rồi, dứt khoát liền không gấp gáp, mọi người về nhà ăn cơm tắm rửa, dọn dẹp một chút muộn một chút lại đi ra ngoài, lái xe tới bên này, đều hơn hai giờ sáng, cũng không cần ngủ, mỗi người mang một cái mền quấn một chút, lại đốt một đống lửa trại, chớp mắt liền tới giờ này rồi”. Một người phụ nữ mập mạp hơn ba mươi tuổi cười nói cùng bọn họ.

“Ái chà, không ngủ mà chịu được hả?”. Ở trấn Thủy Ngưu, tối 12 giờ ngủ đã coi như rất khuya rồi, như mùa này, hơn mười giờ rưỡi cơ bản hơn phân nửa mọi người của trấn trên ngủ say rồi, sáng sớm phải đi tập võ hoặc là phải đưa con cái đi tập võ, tám chín giờ phải đúng giờ đi ngủ, có một số người già càng sớm, trời vừa tối liền làm tổ trên giường rồi.

“Này có là gì, có thời gian con trai tôi nghiện chơi game, tối thứ sáu nghỉ học về nhà vẫn chơi, có thể chơi tới chiều thứ bảy luôn”.  Một người đàn ông trung niên nói.

“Vậy thân thể không bị hủy hoại sao? Mấy người làm người lớn sao mặc kệ không quản vậy?”.

“Khẳng định phải quản chứ, nhưng mà cũng không dễ dàng, nếu chúng tôi không cho nó chơi ở nhà, nó liền đi bên ngoài chơi, ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại nó lại đều chiều nó, tiền trên người nó còn không kém so với tôi”.

“Này thật đúng là khó quản mà”.

“Gần đây tốt hơn nhiều, quen bạn gái, bạn gái quản lý rồi, tôi và mẹ nó bớt lo rồi”.

“Con trai ông mới bao tuổi hả?”. Mọi người nhìn người đàn ông đang nói chuyện này, tuổi giống như cũng không phải quá lớn nha, con của gã còn có thể quen bạn gái.

“Mười một”. Người đàn ông cười ha ha nói.

Nói nói cười cười, thời gian trôi qua cũng rất nhanh, hơn bảy giờ mười phút, bọn lão Chu đi vào siêu thị, cũngkhông nói dông dài cái gì, liền đốt một dây pháo, sau khi kêu đì đùng một hồi, siêu thị liền khai trương.

Mọi người xếp hàng vào siêu thị, cửa còn đứng hai bảo vệ, từng người từng người đếm số người, đếm đủ năm mươi người, liền không lại để bọn họ tiếp tục đi vào, chờ nửa giờ sau, mới có thể để một nhóm khác vào, bên trong siêu thị cũng liền sẽ không có vẻ rất chen chúc, nhưng mà người của đội ngũ xếp hàng đằng sau, thời gian chờ đợi liền hơi dài rồi.

Đám người đầu tiên vừa mới vào siêu thị, đồng loạt đi bên chỗ bán thịt heo, nếu không phải nghe nói hôm nay lão Chu giết hai con heo để ở trong siêu thị này bán, những người nàycũng không tới mức tới sớm như vậy, thịt heo của Ngưu Vương trang bán ra cũng không nhiều, qua làng này sẽ không có tiệm. (lần này không mua lần sau không có mà mua)

Thời điểm bán thịt heo không thường có, trong siêu thị cũng không có vị trí bán thịt heo, liền chiếm bên cạnh vị trí bán đậu hủ, bị bọn họ vừa chiếm chỗ thế này, quầy đậu hủ liền có vẻ chật chội, bán đậu hủ chính là một ông lão tới từ Ngưu Vương trang,

Trần Kiến Hoa bố trí tới.

Đám khách hàng đầu tiên vừa tới, La Mông và Tiếu Thụ Lâm liền đều bước vào trạng thái chiến đấu rồi, Tiếu Thụ Lâm vung dao lớn chặt xương bang bang bang, La Mông liền cầm cây dao nhỏ cắt thịt, phu xướng phu tùy rất là ăn nhịp, y hệt một hộ bán thịt chuyên nghiệp.

Bé Khỉ bị Tiếu lão đại trông hộ, tuần tra chung quanh trong siêu thị, nhìn tới nơi nào quá bận rộn, cũng sẽ đi tới giúp một tay.

Cao Tố Nữ chủ yếu chú ý hai mảng cân hàng và thu ngân, tuy rằng trước đó trải qua một đoạn thời gian huấn luyện, lúc trên chiến trường chính thức, mấy nhân viên chưa từng có làm qua loại công việc này khó tránh khỏi vẫn là sẽ có chút luống cuống tay chân, nhất là buôn bán trong siêu thị tốt như vậy, thời gian vụt qua một cái, đội ngũ liền có thể xếp thành một hàng dài rồi.

“Còn gan heo hay không?”.

“Hết rồi”.

“Vậy tim heo?”.

“Hết rồi”.

“Vậy ruột già?”.

“Còn dư lại bấy nhiêu thôi, đều muốn lấy hết?”.

“…….”

“Lão Chu! Bắp nhà anh có thể lột vỏ hay không?’.

“Lột đi”.

“Còn chọn từng trái từng trái nữa hả? Nhanh tay lên, lát sau đám người đằng sau lại phải vào tới rồi”.

“Thật đúng là, dù sao cũng là bán theo trái, chọn đại lấy đi”.

“Đạu hủ này, cho tôi mười miếng”.

“Mỗi người chỉ có thể mua năm miếng”.

“Ài, đậu hủ này ngon, tôi cũng mua một chút, giá bán thế nào?”.

“Hai tệ một miếng”.

“Không mắc, tôi cũng mua năm miếng”.

“……”

“Lão Chu! Sao rau hẹ nhanh như vậy liền hết rồi?”.

“Tìm quản lí Cao hỏi đi, xem xem dằng sau còn hay hết”.

“Tố Nữ hả, tôi không thấy cô ấy”.

“Ở bên quầy thu ngân kìa”.

“…….”

Tuy rằng đã khống chế ba mươi phút vào một đám người, nhưng người trước đó còn chưa đi, người đằng sau lại đi vào rồi, đợi tới lúc hơn tám giờ, trong siêu thị cũng là rất chen chúc, vừa bận rộn lên, Tiếu lão đại thực tự nhiên cũng liền đầu nhập tới bên trong lao động rồi.

Bé Khỉ bị chen tới không chỗ nào để đi, nhìn nhìn người lớn nhà mình đều bận rộn, bé liền tự mình tìm cái giá hàng trèo lên, thấy mấy cái giỏ lớn trên giá hàng, liền chui vào bên trong giỏ, ôm Hoa Hoa nằm trong giỏ, một bên xoa óc chó, một bên còn xuyên thấu qua khe hở của giỏ nhìn ra ngoài, quan sát đám người nhốn nháo nhốn nháo.

“Giỏ này không tệ, thuận tiện mua một cái đi”.

“Được, mang về đựng đồ linh tinh”.

“Cái nào màu đẹp hơn?”.

“Tôi thấy màu đỏ này rất đẹp, tươi tắn”.

“Tôi thấy cái màu tím cũng rất đẹp mà”.

“Hay là cầm xuống xem trước đã”.

“Ái chà, sao nặng như vậy?’.

“Hô……”. Giỏ bị một người đàn ông cầm xuống từ trên giá hàng, Bé Khỉ ngẩng đầu nhìn gã, người đàn ông kia cũng cúi đầu nhìn nhìn bé con trong giỏ.

“Ái chà chà! Lão Chu! Nhà các cậu bán giỏ còn tặng bé con hả?”. Người phụ nữ trẻ bên cạnh người đàn ông đột nhiên tuôn ra một tiếng thét kinh hãi.

“……”. La Mông đang bận bán thịt nghe được tiếng động ngẩng đầu nhìn bên này một cái, thuận tay cầm một cái khăn lau lau tay, cười liền đi  qua, một phen ôm lấy Bé Khỉ thả tới trên vai chính mình: “Muốn bé con? Sao không tự mình sinh đi?”.

Do vì ngày đầu tiên khai trương, hơn nữa lão Chu lại giết hai con heo bán ở trong siêu thị, bên Đồng thành tới đây không ít người, ngày này cũng là cực kỳ rối ren, thẳng tới hơn mười giờ sáng, phần lớn rau trong siêu thị đều bán hết rồi, đám đông mới dần dần rút đi.

“Sao rồi?”. Sau khi bán thịt heo xong, La Mông rửa sạch tay, hỏi Cao Tố Nữ đang bận rộn bên quầy thu ngân.

“Vẫn ổn”. Cao Tố Nữ cười cười.

“Hôm nay nhiều người, sau này nếu không có thịt heo, hẳn là không bận rộn như vầy, cô xem xem trước, nếu nhân viên không đủ, liền lại tuyển thêm mấy người”.

“Được”. Cao Tố Nữ gật đầu đắp lại, nửa ngày buôn bán này trôi qua, cô cũng cảm thấy nhân viên cân hàng và thu ngân là hơi căng một chút, một bên hai người đều bận như vậy, ngày nào đó nếu người nào nghỉ, cũng chỉ có một người, đoán chừng là bận chết luôn, hiện nay mà nói, chỉ có thể tự cô gồng gánh thôi.

Siêu thị thuận lợi khai trương, chờ qua hai ngày, sau khi bên này cơ bản ổn định, mợ của Tiếu Thụ Lâm sẽ tới trấn Thủy Ngưu, căn nhà nhỏ chuẩn bị cho họ đã sửa xong rồi, lại mua vài cái đồ gia dụng liền có thể vào ở rồi, Tiếu Thụ Lâm vốn định mua đồ mới cho họ, mợ gã không cho.

Con trai bà sắp cưới vợ rồi, dù sao rất nhiều đồ gia dụng đồ điện đều phải đổi cái mới, hai ông bà già bọn bà, dứt khoát liền chở đồ gia dụng cũ tới căn nhà bên trấn Thủy Ngưu dùng, đều là đồ cũ dùng rất nhiều năm rồi, tuy rằng so ra kém cái mới, nhưng mà  nếu liền quăng bỏ như vậy, thật sự cũng cực kỳ tiếc.

Cùng thời gian, đặc khu hành chính Hồng Công, sáng sớm hôm nay ông chủ Đoạn mơ một giấc mơ, mơ thấy chính mình đang ngồi ở trong bếp nhà mình ăn cơm, trên bàn cơm cũng chỉ có một chén cơm một dĩa dưa muối.

Đầu tiên gã là lùa một ngụm cơm, vừa mềm lại dẻo, hương gạo nồng đậm, nhai trong miệng, còn có một luồng ngọt lành nhàn nhạt……Gã lại gắp một miếng dưa muối, ưm……Tại sao ngay cả dưa muối đều ăn ngon vậy chứ, vừa giờn lại mặn, ăn một miếng, miệng đầy nước bọt, ăn kèm cơm càng thêm thơm ngọt……

“Hắc…….”. Ông chủ Đoạn tại trong ngủ mơ mở miệng, ăn thật ngon, tuyệt nhất chính là cơm trong chén ăn như thế nào đều ăn không hết, gã càng  ăn trong lòng càng sướng, chính là……..Tại sao bụng sẽ càng ngày càng đói vậy……

“Ục ục ục ục ục cụ……”. Hơn bảy giờ năm mươi phút sáng, ông chủ Đoạn bị tiếng động kêu ầm ĩ trong bụng gã kéo gã ra khỏi mộng đẹp.

Gã mở to mắt, cơm thơm ngọt không có rồi, dưa muối ngon miệng cũng không có, mất mát thở dài một hơi, mắt buồn ngủ mông lung đứng lên từ trên giường, mở ra tủ lạnh, nhưng không có nhìn thấy túi giấy tái sinh (giấy Kraft), đúng rồi, tối hôm qua một phần cháo bột cuối cùng sau khi ăn hết, gã đã quăng bỏ cái túi rồi.

Ông chủ Đoạn gãi gãi đầu, tìm một vòng trong tủ lạnh, lại là không tìm được một cái muốn ăn, phải gọi đồ ăn bên ngoài hay không đây, giống như cũng có gì ăn ngon……

Ông chủ Đoạn mang theo buồn ngủ đi tới trước cửa sổ sát đất, ngồi xuống trên thảm, liền chán chết cạy ghèn mắt, cạy cạy, gã đột nhiên liền giác ngộ, nhân sinh khổ đoản, gã không nên khiến chính mình lưu lại tiếc nuối, lại càng không cần phải làm cho mỹ thực vẻn vẹn chỉ là dừng lại ở trong mơ, đúng, gã phải hành đọng ngay lập tức.

Vì thế ông chủ Đoạn liền cầm di động từ cái bàn trà bên cạnh gọi điện thoại: “A lô, a Bân à, hai ngày này tôi phải đi đại lục một chuyến, chuyện trong nhà hàng cậu lưu ý một chút”.

“Ngưu Vương trang? Không có việc gì tôi đi Ngưu Vương trang làm gì?”.

“Không có, không phải đi Ngưu Vương trang, chỉ vì một miếng ăn mà đi xa như vậy sao?’.

“À, đúng, là vì một chút  việc riêng”.

“Được, cứ vậy đi, có chuyện gì tới khi đó cậu gọi điện thoại cho tôi”.

Cùng lúc đó, một khu dân cư khác của thành phố.

“A Bân à, ăn cơm”.

“Tới liền”.

“Ông chủ con gọi tới hả?”.

“Dạ”.

“Mới sáng sớm, chuyện gì vậy?”.

“Nói là muốn đi đại lục một chuyến”.

“Bây giờ mùa này bên đại lục rất nhiều nơi đều tuyết rơi, cậu ta đây là muốn đi đâu vậy?’.

“Ngưu Vương trang”.

“À, Ngưu Vương trang à, mẹ nói rồi mà……..”.