“Ài, hai người cuối cùng cũng về rồi, nhiều người như vậy, cậu xem làm sao đây?”. Trần Kiến Hoa mắt sắc, lâp tức liền thấy xe của La Mông và Tiếu Thụ Lâm chạy tới cổng sân.
“Tổng cộng có bao nhiêu người vậy?”. La Mông hỏi Trần Kiến Hoa.
“Bên kia đang đăng ký”. Trần Kiến Hoa chỉ vị trí phái bên trái hành lang.
Sau khi La Mông xuống xe, nhảy tại chỗ hai cái, lúc này mới thấy bóng dáng của Lâm Khoát trong đám người, bởi vì hôm nay là tết Đoan Ngọ, Lâm Khoát và La Tiến Hỉ đều không lên núi, lúc này liền bị tóm làm việc rồi.
“Anh đánh giá phải có bao nhiêu người?”. Mặt của La Mông mang màu sắc buồn rầu.
“Không bảy trăm cũng có sáu trăm, bây giờ mới chín giờ thôi, đoán chừng lát sau còn có”. Trần Kiến Hoa cười khổ nói: “Cậu xem ngày lễ lớn vầy, cũng không tốt bảo người ta đi về”.
“Đó khẳng định không được”. La Mông lắc đầu, hỏi Trần Kiến Hoa, nói: “Mập mạp đâu?”.
“Thầy cậu ta tới đây, đang trò chuyện ở bên trong căn tin”.
“À? Trần sư phó tới rồi à? Mấy người?”. La Mông cảm thấy chính mình giống như tìm được phao cứu mạng rồi.
“Bên Đồng thành tới ba thầy trò, sau đó Quách sư phó của Cao Nhất cũng tới đây, nghe nói hôm nay trường bọn họ nghỉ, đúng lúc trên đường chạm mặt mấy thầy trò bọn họ, liền cùng nhau tới đây”. Trần Kiến Hoa ẩn ý cười cười, gã chính là không tin trùng hợp vậy đâu.
“Đi, đi tóm lao động nào”. La Mông quay đầu lại gọi Tiếu Thụ Lâm một tiếng.
“Tớ đi ruộng cua xem xem trước”. Hôm nay trên núi tới nhiều người nhiều người như vậy, lúc vừa mới lái xe về, Tiếu Thụ lâm thấy phía ngoài trên sườn núi cũng có không ít người lớn trẻ con, còn có hơi lo lắng đám tường phòng chạy trốn bị người đụng phải, nếu đám cua này chạy ra ngoài, vậy liền phiến phức lớn, gã định đi tuần tra một vòng đi trước lại nói sau.
“Vậy lát nữa tớ bố trí xong lại đi tìm cậu”. La Mông cười cười, anh biết Tiếu Thụ Lâm không thích giao tiếp cùng người xa lạ lắm.
“Ừ”. Tiếu Thụ Lâm gật gật đầu, liền lái xe ra khỏi sân.
“Cậu nói nhiều người ồn ào như vậy, có phải thu xếp trước hay không? Lúc các cậu làm ma chay cưới hỏi, bàn ghế là mượn từ đâu?’. Tiếu Thụ lâm đi rồi, Tràn Kiến Hoa đi theo La Mông cùng xuyên qua trong đám người.
“Lát nữa lúc ăn cơm vừa vặn là giữa trưa, trong sân rất nắng, trong nhà kho rất bí, như vầy đi, anh bố trí mấy người gỡ một bộ phận ván giường trên lầu xuống, bên dưới dùng ghế dài làm khung, liền dọc theo hành lang bày thành bàn dài, hai bên bàn dài xếp ghế, mỗi bàn mười người”. La Mông vừa đi vừa nói chuyện.
“Được, tôi đi bố trí chỗ ngồi cho bọn họ trước”. La Mông vừa nói việc này, Trần Kiến Hoa cũng cảm thấy sáng tỏ thông suốt, đáp một tiếng liền chuẩn bị đi làm việc.
“Trước từ từ, anh bảo mọi người bê ghế từ căn tin và ván phòng trước, nếu vẫn không đủ, liền nói với chú Toàn Quý, nhờ chú ấy tới trong làng mượn, còn có chén đũa, trước đây làng bọn tôi góp tiền mua rồi, tại trong nhà trưởng làng, anh nói với chú La Toàn Quý nói một tiếng, nhờ chú ấy đi”. La Toàn Quý dù sao là người làng anh, lại là anh em của trưởng làng, việc này để chú ấy đi làm sẽ dễ dàng hơn. “Đúng rồi, nhân thủ hỗ trợ có đủ hay không?’.
“Đủ rồi, tôi vốn sắp xếp mấy người rồi, sáng sớm nay vừa thấy nhiều người tới như vậy, tôi bảo mấy ông bà bác hái rau ở lại hỗ trợ trước”. Trần Kiến Hoa nói.
“Vậy được rồi, anh chừa chút bữa sáng lại, lát nữa bận rộn rồi, đừng để bọn họ mệt sống mệt chết, thà rằng lên món chậm một chút, tới khi đó cũng xếp mấy bàn cho bọn họ, chờ tệc tan, để dì cả tôi phát hai trăm tệ cho bọn họ”. Nói như thế nào hôm nay cũng là tết Đoan Ngọ, cho chút phí tăng ca đều là phải làm.
“Ài! Lão Chu nha! Lão Chu về rồi!”. Lúc này trong viện tử rốt cục có người phát hiện La Mông về rồi.
“Tôi đi sắp xếp trước”. Trần Kiến Hoa nói một tiếng liền đi làm công việc của chính mình.
“Ài, vốn đang muốn thừa nước đục thả câu mà, không nghĩ tới người ôm tâm tính hên xui nhiều như vậy!”. Bên cạnh một người đàn ông trung niên ha ha cười nói.
“Vậy các người tán gẫu đi, tôi không nghĩ tới sẽ có nhiều người như vậy, đi sắp xếp trước một chút đã”.
“Ài, lão Chu à, cậu xem lần này tới nhiều người như vậy, cũng không tốt ăn không của cậu, vầy đi, hai trăm ba trăm, cậu liền ấn đầu người thu đi, dù sao có thể vì một bữa ăn đi xa như vầy, cũng đều không nghèo đâu mà”. Người đàn ông này rất là hào phóng nói.
“Việc này tôi còn phải trao đổi một chút cùng = bọn họ, ngày lễ lớn, tận lực vẫn là để mọi người ăn uống vui vẻ một chút”. Thu tiền như thế nào, trong lòng La Mông đại khái cũng đã có tính toán rồi, nhưng mà việc này một câu hai câu nói không rõ được, hiện tại quan trọng nhất là anh phải tìm được mấy thầy trò Trần Phúc Hán trước, bằng không đồ ăn đều ra không được, nói cái gì đều là phí công.
Lại nói mấy câu cùng người trong viện tử, La Mông rất nhanh liền vào căn tin, trong căn tin trừ bỏ đám người Trần Phúc Hán, còn có đám người bên Mã Từ Quân, nhà bọn họ hôm nay chính là tới đây không ít người.
“Ái chà, hôm nay người tập trung đông đủ ghê!”. La Mông vào nhà liền nói một câu.
“Sao? Sợ ăn nghèo à?”. Mã Từ Quân cười nói.
“Sợ gì? Dù sao không bỏ tiền tôi là không cho đồ ăn ăn đâu”. La Mông nửa thật nửa giả nói.
“Không phải nói tiệc giết heo sao? Heo đâu?’. Trần Phúc Hán bên kia nóng vội hỏi han, học trò nhà ông khen heo mập của nhà La Mông tới tận mây xanh, hại ông ngày này sớm liền chạy tới, kết quả đợi lâu như vậy, ngay cả cọng lông heo cũng chưa thấy.
“Ôi chao, Trần sư phó chú cũng tới rồi, muốn heo có nhanh, gọi một cú điện thoại bọn họ có thể chở giùm cháu qua đây, nhưng mà chú xem, hôm nay tới nhiều người như vậy, một con heo cũng không đủ chia, giết ba bốn con, nhân công bên cháu lại có hơi không đủ…….”. La Mông khó xử nói.
“Muốn hỗ trợ đúng chứ? Được, đúng lúc hôm nay đám học trò tôi tới cũng rất đông đủ, để bọn nó giúp một tay, tôi cũng xem trình độ nấu nướng của bọn nó, là tiến bộ hay là thụt lùi”. Trần Phúc Hán ngược lại dễ nói chuyện.
“Thầy ơi, thầy xem, con đều thầu căn tin bao năm rồi, còn khoa tay múa chân cùng bọn họ gì chứ?”. Bây giờ Quách Đại Oa hối hận rồi, từng tuổi này rồi, liền tham ăn, tới ăn bữa tiệc này, giờ hay rồi, lát nữa tới lúc gã mắt mặt rồi.
“Thầu căn tin thì ao? Thầu căn tin liền không nấu ăn tử tế à?’. Trần Phúc Hán không cho Quách Đại oa có cơ hội nửa đường bỏ cuộc.
Mã Từ Quân bên kia lúc này liền á khẩu rồi, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, hôm nay gã, cha gã, chú gã, ông nội gã dì gã, cô nhỏ gã, từ từ, người cả nhà gần như đều tới đây rồi, gã cũng không thể tại giờ phút quan trọng này tìm khó chịu cho chính mình.
Đáng tiếc Trần Phúc Hán vẫn cứ không tha cho gã, liếc mắt nhìn Mã Từ Quân một cái, nói: “Cậu liền bỏ qua, ngồi ăn đi”.
“Khụ khụ, Trần sư phó chú xem, bữa tiệc này?”. Dù sao cũng có chút giao tình, lúc này La Mông liền giải vây cho Mã Từ Quân, vội vàng chuyển đề tài.
“Có gì tốt cứ lấy ra hết, chính là cái tiệc giết heo, đừng làm hình thức dư thừa”. Hiện tại Trần Phúc Hán liền muốn nhanh khai tiệc.
“Là thế này, hôm nay nhiều người như vậy, mời khách cháu khẳng định là mới không nổi, vé vào cửa dù sao phải thu một chút, theo ý cháu, một người thu một trăm tệ liền được, nhưng ấn giá cả bây giờ, một trăm tệ cháu cũng chưa lấy lại được vốn…….”. La Mông nói.
“Vậy cậu muốn làm như thế nào?”. Trần Phúc Hán trực tiếp hỏi La Mông.
“Cháu liền nghĩ, chúng ta trước ấn tiêu chuẩn mỗi người một trăm tệ làm một mâm, sau đó ngoài ra thêm một ít đồ ăn, từng nồi từng nồi ra, người chịu chi liền mua, chú thấy thế nào?”. Tuy nói Ngưu Vương trang là của chính mình, nhưng bây giờ, anh còn phải dựa vào Trấn Phúc Hán hỗ trợ, cho nên ý kiến này vẫn là phải thống nhất một chút cùng người ta.
“Tôi thấy như vậy rất tốt, người trẻ tuổi chính là linh hoạt”. Bên Mã Từ Quân, một ông già tóc trắng xoá liền nói.
“Ài, cũng là việc bất đắc dĩ thôi ạ”. Nếu La Mông đoán không sai, người nói chuyện hẳn là chính là “ông cụ” trong truyền thuyết của nhà họ Mã.
“Tôi thấy như vậy cũng được, vậy ấn tiêu phí một trăm tệ thấp nhất, cậu định làm mấy món cho bọn họ?”. Trần Phúc Hán hỏi La Mông.
“Này khẳng định cũng phải đầy đủ, hai loại trái cây, dâu tây và dương mai, dương mai mỗi bàn một khay, dâu tây ăn bao nhiêu thì ăn, bên cháu có người làm mì phở, bánh bao sữa bánh mỳ, lại gói một ít sủi cảo nữa, cũng là đủ ăn rồi, rau trộn là muốn dưa leo hay là cái gì khác, tới khi đó bảo người hái một ít các loại rau về, mọi người xem mà làm”.
“Thịt heo là món chính, thịt kho tàu khẳng định phải có, hơn nữa số lượng phải nhiều, cái khác các chú xem rồi làm thêm hai món, mỗi bàn một thố, sau đó lại thêm cá chạch, hôm nay nhiều người, chiên cho nhanh, việc này mọi người quyết định là được”.
“Vậy trên một trăm tệ thì sao?’. Quách Đại Oa hỏi.
“Đầu heo, não heo, lỗ tai heo, còn có tim gan lá lách phổi thận, mọi người thể hiện bản lĩnh cao cường đi, ngoài ra Trần sư phó các chú muốn ăn gì, cũng đừng khách sáo cùng cháu, chờ buổi tối ít người một chút, cháu mang chút cá bỗng tôm sông cho các chú, đúng rồi, ngao sông cũng lớn cỡ này rồi, lát nữa cháu đi xem có thể vớt một chút hay không”. Đối với mấy thầy trò Trần Phúc Hán, trừ bỏ lấy đồ ăn cho họ, tới khi đó tiền khẳng định cũng là phải đưa, hôm nay bọn họ chính là trụ cột.
“Còn thiếu món ngọt”. Trần Phúc Hán nói bổ sung, tuy rằng nói tiệc giết heo không cần chú ý quá, mỗi một bàn có một món ngọt là phải có.
“Món ngọt, món ngọt…….”. La Mông trầm ngâm một chút, hỏi: “Chè trôi nước được không ạ?”.
“Được”.
“Vậy được ạ, cháu bảo người ta nhan chóng ngâm gạo nếp cho chúng ta”. Ngâm gạo nếp, vớt cá chạch, hái rau hái dương mai hái dâu tây, đúng rồi, quan trọng nhất vẫn là phải giết heo trước.
Nghĩ như vậy, La Mông vội vàng gọi điện thoại cho La Hán Vinh:
“Anh Hán Vinh, bây giờ đang ở trong hàng chứ hả?”.
“Vậy bây giờ anh có rảnh không, bắt mấy con heo qua đây giùm em đi!”.
“Ài, một câu không nói rõ được, bây giờ đang bận quá”.
“Vất vả anh một chút!”.
“Ha ha, liền bắt con lớn ấy, ba con”.
Lúc này thời gian chờ heo, La Mông tìm Trịnh bác Luân khắp sân, hiện giờ chuồng trâu cũng xây xong rồi, kế tiếp Trịnh Bác Luân muốn làm việc gì, La Mông cùng tìm gã nói qua một hồi, bảo gã tự chọn, cuối cùng gã liền chọn việc đi theo Nạp mậu Thành chăm sóc đàn trâu.
La Mông tìm một vòng lớn, cuối cùng vừa ngẩng đầu, mới rốt cục thấy người này đang đứng ở lan can ở trên lầu, nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo trong viện tử cũng không biết suy nghĩ cái gì.
“Trước đó ai hỗ trợ xây chuồng trâu, anh còn nhớ rõ chứ?’. La Mông chạy tới hỏi gã ta.
“Nhớ rõ”. Trịnh Bác Luân gật gật đầu.
“Vậy lát nữa anh có thể cùng Liễu Như Hoa đi một vòng hay không, anh cũng không cần quản cái khác, chính là chạm mặt người từng xây chuồng trâu, liền nói một tiếng cùng Liễu Như Hoa, đừng thu tiền của bọn họ”.
Trịnh Bác Luân người này làm việc thật sự không cần nói, nhưng mà ai cũng không sờ chuẩn được tính cách của người này, cho nên La Mông khi nói chuyện với gã phải chú ý mọt chút, sợ nói lời khiến gã mất hứng, người này lập tức thu dọn hành lý chạy lấy người, sức lao động tốt như vậy, đi rồi rất đáng tiếc?
“Được”. Trịnh Bác Luân gật gật đầu, nói chuyện cũng thật kiệm lời.
“Alo, Liễu Như Hoa, bây giờ đang ở đâu đó?’. La Mông lập tức gọi điện thoại cho Liễu Như Hoa.
“Dẫn người hái rau”. Bây giờ Liễu Như Hoa cũng là bận tới khí thế ngất trời.
“Cô đừng quản chuyện hái rau, về trước đi, bên này cần cô làm việc khác”. La Mông nói chuyện cùng Liễu Như Hoa liền tùy ý hơn nhiều.
“Việc gì?”. Liễu Như Hoa nói xong liền cũng đã hướng tứ hợp viện đi tới.
“Thu tiền, người lớn một trăm tệ, con nít dưới mười tuổi năm mươi tệ, dưới năm tuổi không thu tiền, lát nữa để Trịnh Bác Luân thu cùng cô, người nào không cần lấy tiền anh ta sẽ nói với cô”.
“Được rồi, biết rồi”. Liễu Như Hoa cũng rất sảng khoái.
Cúp điện thoại La Mông lại dặn người ngâm gạo nếp, tuy rằng bây giờ ngâm là hơi trễ, nhưng mà chè trôi nước ở tiệc tùng bình thường đều là sau cùng mới mang lên, hẳn là cũng kịp mới đúng. Tiếp theo anh lại tìm Biên Đại Quân, bảo anh ta sắp xếp chuyện mò cá chạch, đừng nhìn anh ta nhiều tuổi, mò cá chạch chính là rất thạo nghề.
“Ngao! Chính là mấy con heo này nha!”. Lúc này dưới lầu trong sân vang lên một tiếng còi xe hơi, sau đó đám người tới ăn tiệc giết heo liền xôn xao lên.
“Ài, tôi xem xem, tôi xem xem!”. Trần Phúc Hán mang theo mấy học trò rất nhanh chen vào đám người.
“Ông nội, chúng ta lên lầu hai”. Đám người Mã Từ Quân đi ra từ căn tin, thấy phía trước nhiều người như vậy, sợ chen lấn ảnh hưởng ông cụ, liền bảo ông cụ lên lầu hai, đứng ở trên hành lang lầu hai cũng có thể thấy rõ ràng quá trình giết heo.
“Ái chà! Thật sự là heo tốt nha!”. Trong đám người đã vang lên khen ngợi của Trần Phúc Hán rồi.
“Đây không phải Trần sư phó ư?”. Danh tiếng của Trần Phúc Hán ở Đồng thành lớn, lúc này liền có người nhận ra ông ta.
“Trần sư phó cũng nói heo này đặc biệt tốt đó!”.
“Xem ra là rất tốt!”.
“Này còn cần phải nói sao, không tốt heo có thể lớn lên như vầy sao?”.
“Ai nha, muốn bắt đầu giết rồi, phụ nữ trẻ con tránh xa xa một chút! Mau tránh xa một chút!”.
“…….”
Lúc người trong sân vội vàng giết heo, La Mông đã ngồi xe của La Hán Vinh ra khỏi sân rồi, mới nãy anh nói một chút quy hoạch đại khái của hôm nay cùng Trần Kiến Hoa, chuyện cụ thể để Trần Kiến Hoa tự sắp xếp.
“Hôm nay chỗ em sao lại nhiều người như vậy chứ?”. La Hán Vinh nhịn không được hỏi.
“Ài, một câu không nói rõ được, đều do em muốn làm tiệc giết heo, giờ hay rồi, liền tới rất nhiều người”. La Mông xua xua tay.
“Anh còn tưởng em muốn làm nông trại chứ”. La Hán Vinh cười nói.
“Nếu anh có hứng thú, hôm nay có thể tới đây xem chút đi”. La Mông nói.
“Không được đâu, kiếm tiền bên ngoài còn chưa đủ mệt sao, còn lôi người về nhà mình”. La Hán Vinh cười lắc lắc đầu.
“Ài, em xuống ở chỗ này, muốn lên ruộng lúa xem một chút”. Tiếu Thụ Lâm còn ở bên ruộng lúa mà.
“Được, nếu bận quá, em liền gọi điện thoại cho anh, thật sự không được, anh kéo mấy người trong làng qua đây”.
“Vẫn là bỏ qua đi, ngày lễ lớn, không sao, anh bận việc của anh đi”.
Mới từ trên xe La Hán Lương xuống, La Mông lập tức lại nghĩ tới một chuyện, tuy rằng việc này Trần quản sự hẳn là cũng sẽ bố trí, nhưng mà mình tự gọi một cuộc điện thoại, tỏ vẻ tôn trọng.
“Chị Đông Mai, bây giờ đang ở nhà làm cơm trưa ạ?’.
“Ài, giờ mới mấy giờ chứ, rất sớm, em yên tâm đi, mới nãy Trần quản sự gọi điện thoại cho chị rồi, chị dọn dẹp một chút, mười phút nữa tới”.
“Ngại quá, ngày lễ lớn mà”.
“Ngại gì chứ, không phải chị vẫn luôn làm việc này đó sao”.
“Hắc, đám bánh bao bánh mỳ không có chị chỉ huy, em còn rất lo lắng”.
“Ôi chao, chị thích nghe lời này nha”.
“Kéo chị tới bên em làm việc, trong nhà cũng không ai nấu cơm, ngày lễ lớn, chị mang người nhà qua cùng luôn đi, dù sao chính là mấy miếng ăn thôi mà”.
“Không dao, cha bọn nó đang ở đây mà, không đói đâu”.
“Anh ta có thể nấu ăn hả?”.
“Sao không thể chứ? Hôm nay chị đi ra ngoài vừa khéo, cho anh ta cơ hội lôi kéo con gái, còn cầu không được ấy”.
“Chị nói vậy rồi, em liền không nói nữa, lát nữa chờ làm việc tầm tầm rồi, chị liên mang hai món về ăn cùng cha con họ, rốt cuộc vẫn là ăn lễ mà”.
“Được, vậy cám ơn em nha ông chủ”. Ngô Đông Mai vui đùa nói.
Gọi cuộc điện thoại này xong, La Mông rốt cục có thể thở phào rồi, chậm rãi đi dọc theo triền núi, rất nhanh tìm được Tiếu Thụ Lâm, chỉ thấy cậu ta đang nhàn nhã ngồi ở đầu ruộng hút thuốc.
“Sao ngồi ở đây vậy?”. Thấy Tiếu Thụ Lâm yên lặng như vậy, La Mông không biết tại sao, chỉ cảm thấy tất cả ồn ào náo động lập tức đều đã đi xa khỏi anh, còn lại cũng chỉ có người trước mắt này, trong lòng cảm thấy an nhàn.
“Không sao, tùy tiện ngồi một lát”. Tiếu Thụ Lâm ngẩng đầu liếc mắt nhìn La Mông một cái, thản nhiên cười cười.
“Chúng ta đi đập nước mò ngao đi?’. La Mông hất hất cằm với Tiếu Thụ Lâm.
“Được, đi lấy túi lưới trước, không biết lần trước tớ làm cái cán vợt kia có đủ dài hay không”. Tiếu Thụ Lâm nói xong liền đứng lên từ trên mặt đất, ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân nghiền nghiền.
“Không đủ dài thì bắt chỗ cạn trước, hôm khác lại nối thêm một đoạn cho nó”.
“Hiện tại cậu đi được sao?”. Tiếu Thụ Lâm hỏi La Mông.
“Đều bố trí tốt rồi, để bọn họ tự xử, hai ta đi đập nước, lát nữa lúc ăn cơm, cậu lại cùng tớ cùng đi về thu tiền”.
“Được!”. Tiếu Thụ Lâm rất thích thu tiền.
Vốn ngao cũng cần thời kì sinh trưởng khoảng ba tháng, bây giờ mới nuôi chưa tới hai tháng, bộ dạng cũng không tính nhỏ, bọn này khác với cá bỗng, chuyên môn ngốc tại nơi có nước bùn.
“Hướng bên kia tìm một chút”. Tiếu Thụ Lâm và La mông ngồi hai đầu đối diện của bè tre, La Mông ngồi ở phía sau, tay cầm cây tre chống bè tre, Tiếu Thụ Lâm lại ngồi ở đằng trước, trong tay cầm cái túi lưới.
“Lên trên mò một chút xem, nhất định có”. La Mông dùng cây tre chống chống tới chỗ gần đập nước.
“Ài, tớ nói rồi mà, hì hì”. Tiếu Thụ Lâm lướt túi lưới trên mặt nước trước bờ đập, quả nhiên vớt lên không ít ngao, La Mông lựa ngao trong cái túi lưới Tiếu Thụ Lâm ném qua, lớn một chút để tại trong cái thau trước mặt anh, nhỏ một chút lại ném vào trong đập nước.
“Gâu gâu!”. Mấy con chó lớn chó nhỏ trên bờ cũng rất kích động.
“Yên tâm đi, lát nữa cho bọn mày ăn”. La Mông cười hì hì, hỏi Tiếu Thụ Lâm, nói: “Cậu nói một khay ngao này bán bao nhiêu tiền thích hợp đây?”.
“Năm mươi?”. Tiếu Thụ Lâm nói xong, một lần nữa sục túi lưới vào trong nước vớt hến.
“Năm mươi mốt bàn chỉ có thể đựng nửa cân thôi”. La Mông thò tay vào nước tìm tìm, thuận tay đổ chút nước linh tuyền xuống, dẫn tới một ít tôm sông đua nhau tập trung qua bên này, chờ một lát nước linh tuyền lan ra, bọn nó cũng liền đều tản đi.
Giữa trưa Ngưu Vương trang dị thường náo nhiệt, sau khi giết ba con heo xong, ấn lời của La Mông, Trần Phúc Hán bố trí mấy học trò làm các món trong khoảng 100 tệ vé vào cửa trước, ba mặt trong hành lang Tứ hợp viện đều ngồi đầy người, cũng may dân này đủ lớn, rốt cuộc lơn bao nhiêu, nhìn hơn một trăm gian phòng lớn nhỏ của lầu hai liền có thể biết.
“Lão Chu! Lại thêm một khay dương mai bao nhiêu tiền?’.
“Ba mươi”. La Mông và Tiếu Thụ Lâm ngồi ở dưới một cái lều che mưa dựng tạm trong sân, nơi đó bày một cái bàn lớn, là dùng bốn cái bàn bát tiên ghép lại, bên trên bày cái các loại trái cây, mì phở, rau vân vân, có một số là ăn miễn phí, có một số người muốn ăn phải bỏ tiền mua.
“Lão Chu à! Hết sủi cảo rồi nha!”.
“Chờ đi, nồi tiếp theo lập tức liền tới”.
“Lão Chu lần này cậu thật mệt chết rồi, bọn tôi đám đàn ông bao tử thủng này, chỉ là sủi cảo đều ăn ba thố lớn rồi”.
“La Mông, tim heo xong rồi!”. Lúc này, Quách Đại Oa chạy xe ba bánh tới đây, không có biện pháp, sân là hơi lớn, từ cái bếp ở góc cổng sân tới trong sân cũng có hơi xa, nếu đồ nặng tốt nhất vẫn là dùng xe ba bánh chở, xe ông ta vừa tới, cửa hông còn có mấy ông bà bác hỗ trợ bưng mấy lồng hấp tới trên mặt bàn bên cạnh La Mông.
“Bao nhiêu phần?’.
“Hai mươi lăm phần, năm phần khác bọn tôi ăn rồi”.
“Đựợc rồi, nếu các chú đói bụng, ăn lót dạ trước đi, lên đồ ăn chậm một chút cũng không sao”. La Mông nói xong cùng Quách Đại Oa, liền gào to lên: “Canh tim heo hạt sen xong rồi này! Bổ tim khỏe lá lách! Dưỡng tâm an thần! Một chén năm mươi tệ! Muốn ăn động tác phải nhanh!”.
“Tôi tôi tôi! Cho tôi ba chén!”. Có một thanh niên vèo một cái lủi tới trước mặt La Mông.
“Đưa tiền trước, lại lĩnh canh”. La Mô g chỉ chỉ Tiếu Thụ Lâm ôm cái sọt đang thu tiền ở bên cạnh, người này hành động nhanh, đã sớm cầm 150 tệ tới chỗ Tiếu Thụ Lâm trả tiền rồi, cũng liền chỉ chớp mắt thời gian, hơn mười chén canh tim heo liền hết sạch.
“Tôi muốn hai chén!”.
“Tôi một chén!”.
“……”
“Bọn tôi muốn năm chén!”.
“Hai mươi lăm chén, vừa mới bán đi hai mươi hai chén rồi, hiện tại liền còn lại ba chén”. Tiếu Thụ lâm nhắc nhở bọn họ.
“Vậy lấy hết”.
“Canh phổi heo nhuận tràng!”.
“Bao nhiêu phần?”.
“Ba mươi sáu phần”.
“Canh phổi heo nhuận tràng, mới nãy ai chưa uống được canh tim heo liền đổi uống canh phổi heo đi, một chén hai mươi tệ!”.
“…….”
“Ba phần lưỡi heo tương mè!”.
“……..”
“Gan heo xào!”.
“Não heo hầm thiên ma*!”
*thiên ma: thuộc họ lan, tên khoa học là: Rhizoma Gastodiae. Thiên ma còn gọi là định phong thảo, thần thảo, vô phong tự động thảo, chân tiên thảo, minh thiên ma, hợp ly… Thiên ma là một loài thực vật đặc biệt, kỳ lạ không có chất diệp lục, toàn thân màu vàng đỏ, trông xa như một mũi tên, rễ thẳng đứng giống hình chân người, lá hình vẩy cá, vì vậy còn được gọi là “cây mũi tên đỏ”.
Theo y học cổ truyền, thiên ma có vị ngọt, tính bình, vào kinh can. Công dụng: bình can tức phong, định kinh, trấn kinh, an thần, chỉ thống.
“…….”
“Chè trôi nước tới rồi!”.
“Chè trôi nước bao nhiêu tiền vậy?”.
“Ha ha, cái này miễn phí, ăn tới trong nồi trống không thì thôi!”.
“Mau mau! Ăn xong rồi lại nói tiếp!”.
“Lão Chu! Bàn bọn tôi muốn thêm một phần dâu tây”.
“Dâu tây ở đằng đó, lấy cái dĩa qua đây, tự đi lấy đi, ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu”.
“……..”
“Ngao sông nướng muối đây!”.
“Ài, tôi nói mọi người này, vừa mới vớt kên từ đập nước, thơm ngon thơm ngon, một phần năm mươi tệ, muốn ăn nhanh chân lên!”.
“Tôi muốn một phần”.
“Bọn tôi muốn hai phần”.
“…….”.
“Ài chà, thật sự là no bể bụng rồi, các người tới đi, bay giờ tôi không tranh nữa”.
“Tôi cũng hết nổi rồi, thắt lưng đều nới lỏng hai nấc rồi……..”
“Ai bảo ông mới nãy ăn cho lắm vào, bụng no căng rồi hử?”.
“Sủi cảo ăn ngon mà, bao nhiêu năm rồi đều chưa ăn qua sủi cảo mùi vị này đó, ái chà món thịt kia, ái chà món kia, không được, tôi phải ăn một con, sau này cũng chỉ còn lại tưởng nhớ thôi”.
“Tôi còn phải ăn một miếng thịt kho tàu, trời ơi, mấy người nói coi thịt kho tàu này sao có thể có mùi vị này chứ? Đều thơm thành như vầy!”.
“Tôi thấy chè trôi nước là ngon nhất!”.
“Hứ, cá chạch ngon! Thật thơm!”.
“Ài, lão Chu à, lần tới lúc nào lại làm tiệc giết heo vậy?”.
“Lần tới? Chợ tới lúc lại xây chuồng trâu ha”. Làm một trận như vầy, tiền vào tay là rất nhanh, nhưng mà rất bận rất ồn ào, lão Chu không thích.
“Tổ tông ơi! Chúng ta xây chuồng trâu rắn chắc như vậy rốt cuộc là vì sao?!!!”.