*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì đã không phải lần đầu tiên giết heo rồi, La Mông còn tưởng rằng mấy ngày nay rạng sáng bốn năm giờ người chạy tới mua thịt sẽ ít hơn, không nghĩ tới thế nhưng còn nhiều hơn so với lần trước lúc anh tới.
“Cháu sớm vầy không ngủ mà chạy tới đây làm gì hả?”. La Mông vừa thấy La Văn Phong thậm thà thậm thụt trên sân phơi, một cái liền lôi nó ra.
“Xuỵt! Không thể bị cha cháu nhìn thấy”. La Văn Phong rụt cổ, giồng như tên trộm liếc trộm trên quảng trường nhỏ giết heo, nhắm thẳng xoay ra đằng sau La Mông.
“Hôm nay không phải thứ hai à? Lát nữa cháu không đi học hả?”. La Mông vỗ vỗ cái ót của thằng nhóc này.
“Đi học chứ ạ, cháu chính là tới đây mua một miếng thịt ạ”. La Văn Phong bĩu môi, nó đã rất cẩn thận rồi, cũng không dám chui vào đám người kia, không nghĩ tới vẫn là bị La Mông tóm ra.
“Đó không phải thịt của nhà cháu à, còn cần cháu mua?’. La Mông lại vỗ vỗ cái ót của nó.
“Cháu mua giùm bạn học”. La Văn Phong vuốt cái ót lùi lùi ra sau, tạo ra khoảng cách cùng La Mông.
“Nói chút coi, chuyện gì đây?”. Dù sao rãnh rỗi cũng là rãnh rồi, La Mông dứt khoát liền dùng thời gian này nghe một chút thằng nhóc lông ngắn này đang làm chuyện thiêu thân gì.
“Tên mập lớp cháu nói nếu cháu mua giùm nó hai cân thịt ba chỉ, máy tính bảng của nó liền cho cháu mượn chơi một tuần”. La Văn Phong thật cũng không sợ La Mông mật báo, mật báo liền mật báo đi, dù sao nhiều nhất chính là bị đánh một chút, nó đã sớm quen rồi.
“Một tuần? Nhóc mập đó còn rất hào phóng nha?’.
“Hứ, nhà nó còn có máy tính để bàn nữa”. La Văn Phong thờ ơ nói.
“Vậy cháu định mua như thế nào?”. Lát nữa hai anh em La Hán Vinh và La Hán Lương nếu nhìn thấy thằng nhóc hơn bốn giờ sáng liền chạy tới đây, thế nào cũng phải không thể không gậy gộc hầu hạ.
“Cháu chờ La Minh Huy nha, tới qua nói rõ rồi, thằng cha này khẳng định lại ngủ quên rồi”. La Văn Phong hầm hừ nói, mọi người trong làng nói La Minh Huy không đáng tin cậy, ngay cả dê đều có thể thả lạc luôn, nó vẫn không tin tà đâu, ánh mắt của quần chúng đều là sáng như tuyết.
“Cậu ấy sao có thể đồng ý mua thịt giùm cháu hả?’. Đối với La Minh Huy, La Mông cũng không biết nhiều, nhưng mà thanh niên mà, mình bảo cậu ta bốn giờ sáng ngủ tiếp lại có thể, muốn cho cậu ta bốn giờ sáng thức dậy? Đó còn không phải muốn lấy mạng họ à!
“Cháu đồng ý thứ bảy nhặt phân dê cả ngày cho anh ấy”. La Văn Phong chùi mũi, hít nước mũi một chút, bây giờ còn chưa tới tháng năm, thời tiết sáng sớm còn có chút lạnh.
“Cháu cũng rất biết dày vò đó chớ, liền vì chơi máy tính một tuần, làm ra tới nhiều chuyện như vậy”. La Mông thật có chút khâm phục nó, hiện tại đầu óc của bọn con nít đều là phát triển như thế nào nhỉ, như thế nào có thể có chủ kiến như vậy chứ?
“Hết cách ạ, cha cháu lại không mua cho cháu”. Từ lúc hai vợ chồng La Hán Vinh trở về, chất lượng cuộc sống của thằng nhóc La Văn Phong này lập tức nâng cao nhiều, nhất là muốn mua cái cặp sách mua quần áo giầy và vân vân, mẹ nó đều rất dễ nói chuyện, liền máy tính này, dù nó nói tới rách miệng đều không được.
“Được rồi, cháu đi về ngủ đi, không phải là hai cân thịt ba chỉ sao, chú mua giùm cháu”. Nghĩ tới La Văn Phong này cũng có chút cống hiến đối Ngưu Vương trang, La Mông hiếm khi sinh ra một lần thiện tâm, quyết định giúp nó một một hồi.
“Ôi chà! Vậy cám ơn chú La Mông!”. La Văn Phong kêu tới cao hứng nha. “Tên mập đó thích ăn thịt mỡ, lát nữa chú mua miếng mỡ chút nha!”.
“Biết rồi, bây giờ thịt nhà cháu rất nổi tiếng hả?’. La Mông thuận miệng hỏi.
“Tàm tạm ạ, chủ yếu là quá ít, năm ngoái chú cháu tổng cộng liền nuôi mấy trăm con heo, bên Cực Vị lâu mỗi ngày phải chở một con qua, hiện tại bên này mỗi ngày liền giết một con, ba cháu lại lấy không ít, cho nên liền không còn lại bao nhiêu, ăn qua đều nói vô cùng ngon, chưa ăn liền vô cùng muốn ăn thử”. Thằng nhóc này tuổi không lớn, nói chuyện ngược lại cũng là có tình có lý (rõ ràng mạch lạc).
“Cực Vị lâu chở heo sống về tự giết hả?”.
“Dạ, nói là như vậy mới tươi ngon”.
“Vậy biết nhà cháu tính giá gì cho bọn họ không?’.
“Nói là ấn gấp hai giá heo quê tính”.
“Vậy bên chúng ta thì sao?’.
“Cũng vậy”.
“Ái chà, tăng giá nha”. La Mông vốn còn định mua nhiều chút thịt heo mang về Ngưu Vương trang, xem ra là không được rồi.
“Chú còn chê mắc?”. La Văn Phong tức tới mũi đều lệch, phải biết rằng hiện tại La Mông chính là người giàu nhất làng Đại Loan, chú nó nuôi heo rất vất vả, vậy mà còn chê mắc! Hừ, nếu không người ta sao lại gọi chú ấy là lão Chu chứ?
“Cháu thì biết gì? Biết trên núi chú có bao nhiêu miệng ăn không?”. Ôi, không lo liệu việc nhà không biết củi gạo quý.
Sau khi hai anh em La Hán Vinh và La Hán Lương chở một con heo tới đây, mọi người tản mác trên sân phơi chờ mua thịt heo tự phát tự giác xếp thành một cái hàng dài, La Mông cũng ngoan ngoãn đi xếp hàng, La Văn Phong không dám, như cũ trốn ở bên dưới đống cỏ khô ở bên cạnh.
Sư nhiều cháo ít, những người mua thịt heo sau, mọi người cũng liền không soi mói gì, cơ bản chính là có gì mua nấy, La Mông tới coi như sớm, được một miếng gan heo nhỏ cuối cùng, thương lượng nửa ngày với người đằng trước, khó khăn mới chia được nửa cân xương từ chỗ gã, lại mua hơn năm cân thịt ba chỉ còn da.
Trong đó hai cân thịt ba chỉ là mua giùm La Văn Phong, chút đồ còn lại, xách tới trên Ngưu Vương trang căn bản căn bản cũng không đủ bọn họ nhét lẽ răng, La Mông dứt khoát liền mang về nhà mình trong làng, lúc này ông La Và Lưu Xuân Lan đều còn chưa thức dậy, La Hồng Phượng đi làm sớm, sớm đều đi ra ngoài rồi.
La Môn để xương rửa rồi vào trong nồi hầm, lại cắt miếng thịt heo còn da kia thành hình vuông nhỏ, cắt một miếng gừng nhỏ, sau khi tạo nước màu(= nước hàn) ở chảo nóng, lại đổ rượu gia vị, xì dầu, thả mấy cây hồi vào, bỏ thêm nước nấu thịt kho tàu.
Hai nồi này nấu cùng lúc, một bên là canh xương, một bên là thịt kho tàu, ông La mê ăn trời mới tờ mờ sáng liền thức dậy rồi.
“Sáng sớm, đây là muốn ăn tết à?”.
“Cha, cha đi ra ngoài đi dạo trước, lúc về có thể ăn rồi”.
“Đi dạo cái gì chớ? Có gì hay mà đi dạo chớ?’.
“Nếu không cha đi chỗ con hái chút lá cẩu kỷ mang về ạ?’.
“Được”. Ông La lên tiếng, cầm cái điếu cày liền đi ra ngoài, dù sao bây giờ ở lại trong nhà cũng là nhàm chán, không bằng nhân thể đi tới ruộng nhìn một cái, đừng để bị khô cạn.
điếu cày
“Cậu, cậu đang nấu gì vậy?”. La Mĩ Tuệ và La Mĩ Linh cũng bị cũng bị thèm ăn mà thức dậy, ngồi ở trên cầu thang mắt buồn ngủ lờ mờ ngửi mùi thịt.
“Này còn chưa ngửi ra à?’. La Mông bỏ đồ trong tay xuống, một tay một đứa nhấc hai cháu gái từ trên cầu thang xuống.
“Thịt!”. La Mĩ Linh nhăn nhăn mũi ngửi, nuốt nước miếng nói.
“Cậu, trái sơn trà trên núi chín chưa ạ?’. La Mĩ Tuệ ăn hàng này, mắt còn chưa mở, liền nhớ thương trái sơn tà.
“Chưa”. La Mông trái lương tâm nói, rõ ràng Tiếu Thụ Lâm đã nếm qua rồi.
“Vậy khi nào chín ạ?”.
“Thứ bảy các cháu tới đó, chúng ta cùng đi tìm”. La Mông đánh giá, đợi tới thứ bảy này, trên núi liền có thể có không ít trái sơn trà chín.
“Mới sáng sớm, sao còn nấu thịt hả?”. Chưa được một lát, Lưu Xuân Lan cũng thức dậy. dẫn hai đứa bé đi đánh răng rửa mặt, lại thay quần áo cho các bé, lại chải đầu. Sau khi không hấp bánh bao bánh mỹ nữa, mỗi ngày liền chăm sóc hai cô bé này, lại làm chút việc nhà, Lưu Xuân Lan cũng nhàn nhã hơn.
Chỉ chốc lát sau, ông La cũng đã trở lại rồi, thuận tiện lại từ tứ hợp viện của Ngưu Vương trang cầm theo mấy cái bánh mỳ và hai miếng đậu hủ về, người một nhà uống canh xương ăn bánh mỳ, thịt kho tàu và đậu hủ trộn, còn có rau muối giòn giòn, bữa ăn sáng này ăn tới khá phong phú.
Dù sao thịt kho tàu nhiều dầu mỡ, buổi sáng cũng không ăn được bao nhiêu, chờ để qua một buối sáng thấm gia vị, buồi trưa và tối lại nấu lại một chút, vậy liền ăn càng ngon. Ăn xong bữa sáng, La Mông đựng một hộp thịt kho tàu mang đi, định chừa bữa tối thêm đồ ăn cho Tiếu Thụ Lâm.
Xem giờ, bây giờ chưa tới tám giờ, La Mông suy nghĩ một chút, liền mang theo máy ảnh lên núi, gần đây nhờ phúc của người tới du xuân chỗ anh, thứ hoa trên núi thu hoạch tới cực kỳ thuận lợi, đã có một đám nụ hoa gia công ra rồi, hai ngày này là có thể đăng lên mạng bán, La Mông định lên núi chụp một số tấm hình, giao cho La Hưng Hữu biên tập rồi đăng lên, dù sao thứ hoa cũng là buôn bán lâu dài, qua loa không được.
Hôm nay tiểu học trung tâm trấn Thủy Ngưu lại có một đoàn học sinh các lớp tới chỗ anh du xuân, vốn phía trường học là muốn sắp xêp mấy lớp ở giữa cùng đi, La Mông nói với bọn họ, cùng nhau tới cũng có thể, nhưng mà nếu đông người như vậy cơm trưa anh liền không biện pháp sắp xếp.
Đám nhóc con này vừa nghe không có cơm trưa ăn, nhất thời bắt đầu tạo phản, hai ngày cuối tuần bọn nó chợt nghe học sinh lớp năm của trấn trên nói, dưa leo trộn của Ngưu Vương trang là thơm như thế nào giòn như thế nào, lại nghe nói cái trứng trà kia, là ngon miệng như thế nào ăn ngon như thế nào, còn có rau kia……
Bọn nó đều chờ hồi lâu rồi, lúc này đột nhiên nói không cung cấp cơm, mong đợi mỹ thực của một cái cuối tuần nhất thời liền bay đi, việc này rơi vào trên người ai ai cũng không vui nha.
Một nữ sinh mập lùn béo lùn chắc nịch hai mắt đẫm nước mắt hỏi chủ nhiệm lớp bọn nó, nói: “Thầy ơi, nhà em rất nghèo, mẹ em nghe nói du xuân không cần mua đồ ăn vặt cho em liền khá vui vẻ, hiện tại sao lại thay đổi vậy?”.
Sau đó, giáo viên chủ nhiệm của đám học sinh tới văn phòng hiệu trưởng, nói: “Lớp học bọn tôi có mấy học sinh gia đình rất khó khăn, bây giờ nghe nói trường học chúng ta tổ chức du xuân không cần trong nhà mua đồ ăn vặt, còn gọi điện thoại tới khen một hồi, khen ngợi chúng ta làm việc rất tốt. Bây giờ anh bảo tôi nói với bọn họ như thế nào đây?”.
Sau khi trưởng ban cấp lớp thống nhất ý kiến của chủ nhiệm các lớp, trưởng ban cấp lớp liền nói: “Lần này các học sinh lớp năm của chúng ta sau khi đi du xuân về, viết ra mấy bài văn khá hay, các chủ nhiệm lớp đều đã gửi đi rồi, không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là còn có thể giành về được mấy giải thưởng cho trường chúng ta. Tôi nghe nói trong đó còn có một bài văn còn viết tới cực kỳ sống động hồn nhiên, nói chính là chuyện ăn cơm trưa ở Ngưu Vương trang, đây là chuyện tốt, cần phải để những học sinh các lớp cũng đều thể nghiệm một chút”.
Chủ nhiệm khoa suy nghĩ một chút, liền đi phòng hiệu trưởng, gã thở dài, nói với hiệu trưởng: “Các trưởng ban cấp lớp đều đã bị xách động rồi, tôi thấy, chuyện du xuân vẫn là chia lớp tiến hành đi”.
Thật muốn như ong vỡ tổ lên núi, đừng nói hái hoa, không đạp nát thảo dược trên núi liền coi như không tồi rồi, cho nên đối với La Mông mà nói, đương nhiên vẫn là để từng nhóm lên chỗ anh du xuân là tốt nhất, dù sao hoa trên núi cũng là phải từng ngày từng ngày chậm rãi nở mà.
La Mông vừa lên núi chụp hình xong, sau đó liền có học sinh chậm rãi theo sát lên núi, trong tay mỗi người đều cầm cái giỏ, đám giỏ này phần lớn đều là dùng dây đai nhựa đan. Năm ngoái lúc Ngưu Vương trang trang hoàng, cùng với sau đó lúc xây kho lạnh, La Toàn Quý thu hồi rất nhiều dây đai nhựa, sau đó mùa đông rãnh rỗi, từ từ bện đám dây đai nhựa này thành giỏ.
dây đai nhựa
Dùng dây đai nhựa đan giỏ còn nhẹ hơn dùng tốt hơn so với dùng nan trúc đan, nhất là đan lên còn rất nhanh, sau đó La Mông bảo La Hưng Hữu lúc tới cửa tiệm ở trấn trên mua thùng giấy, thuận tiện giúp anh mua chút dây đai nhựa mang về, sau này trên núi hái hoa hái trái cây, bao giờ cũng phải dùng tới không ít giỏ.
La Mông chào hỏi cùng mấy giáo viên dẫn dắt học sinh, lại chụp mấy tấm hình cho đám nhóc con chạy loạn khắp núi, liền đi xuống núi trước, đi đến khe suối nuôi ếch đá, La Mông cẩn thận quan sát một phen, xác nhận nơi này hiện tại như cũ còn không ít ếch đá sinh sống, lúc này mới yên tâm rời đi.
Đem những tấm hình này tới nhà La Hưng Hữu, sau khi cùng gã chỉnh sửa cụ thể tỉ mỉ hàng hóa, đăng thứ hoa lên kệ hàng, mỗi 100g định giá là ba mươi tệ, đây là trước đó La Mông liền cùng Lâm Khoát bàn tốt rồi, thà rằng bán chậm một chút, cũng không làm kích cầu giảm giá, mùa xuân hái nụ hoa, sau khi gia công, chỉ cần bảo quản tốt, tích trữ tới mùa đông cũng không có vấn đề.
Mấy ngày nay ở trong quá trình gia công nụ hoa, bọn La Mông cũng tích lũy một ít kinh nghiệm, nụ hoa hong khô hình dáng vẫn tốt, nhưng mà màu ảm đạm hơn so với tính toán, hơn nữa mùi cũng không nồng đậm, tốt nhất vẫn là chọn dùng hong khô tự nhiên, may mắn thời tiết năm nay cực kỳ khô ráo, cho nên quá trình vô cùng thuận lợi.
Gần đây người già trong viện tử lại tìm được công việc làm, mỗi ngày chỉ là gia công đám nụ hoa này, liền cần không ít nhân công.
Giữa trưa sau khi cơm nước xong, La Mông ngẫm nghĩ, lại khiêng hai thùng ong mật lên núi, tuy rằng thứ hoa sản mật không nhiều lắm, hơn nữa mấy ngày này nụ hoa trên núi cơ hồ đều còn chưa kịp nở liền bị hái xuống rồi, nhưng mà chỉ cần chờ du xuân của đám học sinh tiểu học vừa chấm dứt, tới khi đó trên núi sẽ có mảng lớn thứ hoa nở ra, tới khi đó ít nhiều hẳn là còn có thể gom góp tới một ít mật hoa thứ hồng, đồng thời ong mật cũng có thể tạo ra tác dụng thụ phấn, đợi tới lúc mùa thu, bọn họ còn có thứ trái hồng hái.
Thật vất vả, đồng hồ chạy tới ba giờ rưỡi chiều, Tiếu Thụ Lâm trở về rồi, La Mông thế mới biết, người xưa nói một ngày không gặp như cách ba thu, kỳ thật cũng không có dùng thủ pháp tu từ khoa trương gì.
Tiếu Thụ Lâm mới vừa tham gia xong đồng đọi tụ họp, tâm tình giống như rất tốt, nghỉ ngơi một chút trong tứ hợp viện, liền xắn tay áo cùng làm việc với những người đang xây chuồng trâu, La Mông cũng tí ta tí tởn đi theo sát.
Dùng đá xây chuồng trâu, nói tới đơn giản, kỳ thật là cái công trình lớn, chỉ là thời gian hai ngày cuối tuần, những người này ngay cả cái nền cũng chưa dầm được, hôm nay thứ hai, nhiều người đã trở về đi làm rồi, bây giờ cũng chỉ còn lại lác đác mấy người trợ thủ cho Trịnh Bác Luân.
Bởi vì bên đập nước cũng cơ bản sắp kết thúc, nghe nói bên bọn La Mông muốn xây chuồng trâu, trưởng làng La Toàn Thuận cũng sảng khoái thả người, bằng không chỉ dựa vào mấy tên lý luận suông này, là không có khả năng xây lên chuồng trâu.
Trước ngày khởi công, thật có mấy người ra hình ra dáng chỉ bảo như đúng rồi một phen, nhưng lúc chân chính khởi công, bọn họ cũng cũng chỉ có phần hò dô khiêng đá, có người đều chưa từng khiêng đá, xây tường có thể trông cậy vào bọn họ sao?
Giờ còn chưa tới giờ ăn cơm chiều, bên rừng cây sơn trà lại ầm ĩ lên, bọn La Mông sớm tập mãi thành thói quen, căn bản không thèm quan tâm, tiếp tục khiêng đá và xi măng, cho tới khi có người đứng ở trên sườn núi hướng La Mông la to: “Lão Chu! Mau tới nha! Cháu gái anh trèo cây kìa!”.
“Chuyện gì vậy?’. La Mông thả tảng đá xuống đất, còn tưởng mình lảng tai nghe nhầm.
“La Mĩ Tuệ và La Mĩ Linh trèo cây rồi”. Tiếu Thụ Lâm cũng bỏ thứ trong tay xuống, một bộ bộ dáng hưng trí bừng bừng.
“Hai con nhóc này”. La Mông bất đắc dĩ, đành phải bở việc trong tay lại đi rừng cây sơn trà, Tiếu Thụ Lâm cũng đi cùng.
Xa xa, La Mông liền nhìn đến rừng cây sơn trà vừa là người lại là chó, thật sự náo nhiệt, thỉnh thoảng có người hô to gọi nhỏ vài tiếng, chó này lại hưng phấn thẳng kêu gâu gâu. La Mĩ Linh ngửa đầu, đứng ở dưới tàng cây sơn trà ngửa cổ nhìn lên trên, cô bé trên người mặc áo liền quần (jumpsuit) màu trắng, trên chân mang một đôi búp bê màu hồng, đúng là La Mĩ Tuệ cháu gái lớn của La Mông.
“La Mĩ Tuệ! Làm gì đó? Còn không nhanh chóng xuống dưới cho chú!”. La Mông hiếm khi dựng mày trừng mắt với cháu gái một hồi, trời ơi, bây giờ nhà trẻ sao lại tan học sớm như vậy?
“Hái trái sơn trà ạ!”. La Mĩ Tuệ đứng vững vàng ở trên một cành cây không tính vững chắc, chỉ chỉ trái sơn trà vàng tươi trên đỉnh đầu chính mình.
“Không phải nói rõ thứ bảy mang các cháu tới hái sao?”.
“Nhưng mà hiện tại đã chín rồi!”. Ai còn được đến thứ bảy chứ?
“Chỉ một trái, ai ăn ai nhịn hả? Mau xuống dưới, bằng không lát nữa chú mách mẹ các cháu”. Loại thời điểm này, chính là phải lôi La Hồng Phượng ra mới có tác dụng.
“Mẹ mới mặc kệ, mẹ nói có thể trèo cây”. La Mĩ Linh dưới tàng cây cũng nâng cằm nhỏ đối kháng cùng La Mông.
“Nói xạo”. La Mông mới không tin, mùa hè không đội nón rơm La Hồng Phượng liền không cho bọn nó đi lên núi chơi, còn có thể để hai con nhóc này trèo cây chơi?
“Thật mà, mẹ nói đừng trèo cao quá là được”. La Mĩ Linh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói.
“Bà ngoại còn nói, bảo bọn cháu tập võ thật tốt, trèo cây nhiều, tương lai cãi nhau cùng chồng mới sẽ không bị thiệt”. La Mĩ Tuệ trên cây một tay vịn thân cây, một tay xoa eo, một bộ bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng.
Tiếu Thụ Lâm nhéch nhếch khóe miệng, nói với La Mĩ Tuệ trên cây: “Đánh không lại còn có thể trèo lên cây trốn à?”.
“Đúng ạ!”. La Mĩ Tuệ ngẩng đầu ưỡn ngực, trung khí mười phần.
Vì thế, vào lúc ban đêm, trên diễn đàn Đồng thành liền xuất hiện một topic như vầy.
Lâu chủ: “Các phụ nữ đều hẳn là học trèo cây nha”.
Sau đó kèm theo một số ảnh chụp, ngày này chạng vạng mấy vị diễn viên trong rừng cây sơn trà đều bị chụp hết, ngay cả đối thoại đều đưa lên luôn.
Lầu một: “Khụ khụ, ông chồng nào đó cũng có thể học một chút, thời khắc mấu chốt, có thể dùng làm tuyệt chiêu bảo mệnh”.
Lầu hai: “Đầu tiên, trong sân của chúng ta phải có một cái cây”.
Lầu ba: “Hiện tại trồng còn chưa muộn, nếu hiện tại ai đã ba mươi tuổi rồi, hiện tại lập tức trồng cây, như vậy đợi lúc mình bốn mươi tuổi, nó liền trở thành chỗ dựa vững chắc của mình”.
Lầu bốn: “Tôi vẫn rất lo lắng, tính cách của con trai thật sự rất mềm, thường xuyên ở nhà trẻ bị nữ sinh khi dễ tới khóc, tôi lo lắng sau này nó lớn lên cưới vợ còn có thể bị bắt nạt, nhưng mà, tôi người làm cha có năng lực làm được gì vì nó đây? Hiện tại tôi rốt cục biết rồi, thì ra tôi ta còn có thể vì nó trồng một cái cây”.
Tầng năm: “Thương con, liền trồng một cái cây cho con”.