Ngưu Nam

Chương 122




Đập nước này muốn xây liền phải làm càng sớm càng tốt, đợi lúc con suối khô cạn mới làm xong đập nước thì cũng sẽ không có ý nghĩa, Tiếu Thụ Lâm cho trong làng mượn trước ba mươi vạn, trưởng làng La Toàn Thuận viết giấy vay nợ, rất nhanh liền cùng mấy người có tiếng nói trong làng chứng thực chuyện xây đập nước.

Làng La Mông sở dĩ kêu làng Đại Loan, chính là bởi vì lúc dòng suối nhỏ này chảy qua đây, ngoặt một vòng lớn (loan = cong, ngoặt), dòng suối từ trên núi đổ xuống mang theo bùn đất, tích tụ thành một mảnh ruộng tốt ở tại đây, địa phương như vậy hiển nhiên là không thích hợp xây đập nước.

Cuối cùng bọn họ chọn khe suối từ bên Lò Rèn đi lên một chút, nơi này thế núi dốc lớn, hai bên triền núi kẹp ra một cái khe núi hẹp dài, dòng suối nhỏ liền theo khe núi chảy xuống. Đập nước xây ở đây, chỉ cần đập đủ cao, chờ sau khi trong đập nước chứa đầy nước, mặt nước cũng sẽ bao trùm vùng nước phụ cận cổng làng bọn họ, đồng dạng cũng có thể cung cấp nguồn nước tưới tiêu.

Bởi vì chỗ bọn họ là vùng núi, mỗi khi tới mùa mưa, chỉ cần không phải năm khô hạn, trên núi đều sẽ có đại lượng nước mưa tập trung tới trong dòng suối nhỏ, nói cách khác, tới khi đó cái đập này của bọn họ phải chống đỡ áp lực rất lớn, cho nên vấn đề an toàn phải cực kỳ coi trọng, bằng không chẳng may xảy ra chuyện gì, ai cũng gánh không nổi.

Tiếu Thụ Lâm cũng tỏ thái độ, đập nước tận lực xây rắn chắc, ba mươi vạn không đủ, gã còn có thể lại ra một ít tiền, có lời này của gã, La Toàn Thuận cũng liền mạnh tay đi sắp xếp.

Về tài liệu xây đập nước, sau khi mấy người trong làng bàn bạc qua, quyết định dùng đá xây, xi măng trát ke hở, đá dùng đá trong khe núi, trực tiếp thu nặt từ thượng du đập nước, đá lớn lớn nhỏ nhỏ phụ cận dòng suối nhỏ của bọn bọ rất nhiều, gom lại xây một cái đập nước bằng đá cũng không khó, xi măng cũng không phiền phức.

Phiền phức vẫn là nhân công, hiện giờ cuộc sống thoải mái, rất nhiều việc thể lực đã đổi thành cơ giới hoá sản xuất, hiện tại rất ít người trẻ tuổi làm lao động chân tay, lần này muốn tìm nhiều đàn ông khỏe mạnh tới chỗ bọn họ bê đá xây đập thật đúng là không dễ dàng.

Trưởng làng La Toàn Thuận nhờ người đi ra ngoài hỏi thăm mấy người bằng lòng đi tới làng bọn họ làm việc, kết quả người ta vừa nghe phải tới khe suối bê đá, một đám đều lắc đầu giống như trống bỏi, cuối cùng La Toàn Thuận không thể không tăng thêm tiền công, cho tới khi tăng tới một ngày một trăm hai, lúc này mới có hơn mười đàn ông trung niên làng phụ cận bằng lòng tới đây.

Hơn mười người này cộng thêm mấy người làng bọn họ, tổng cộng hơn hai mươi người, cứ như vậy khởi công. Trong làng tuổi tác xấp xỉ La Toàn Thuận, lúc trẻ đều từng lót đá làm đường, thậm chí còn có dùng đá xây cầu, xây một cái đập nước đối bọn họ mà nói thật cũng không khó khăn lắm, không cần cầu kỳ, chính là phải chắc bền, sau khi xây đạp xong, lại ốp đá kín hai bên khe suối, chỉ cần trong đập chứa nước có thể tích trữ nước, lúc mưa lớn sẽ không sụp, vậy liền thành công.

La Mông và Tiếu Thụ Lâm có đôi khi cho cua ăn xong, sẽ đi qua hỗ trợ làm chút việc, trong làng cũng có một số đàn ông phụ nữ thường thường lại đây giúp một tay, ai cũng không nhắc chuyện tiền công.

Những dân làng này làm việc cực kỳ chú trọng các loại hình dạng tảng đá từng tầng từng tầng chồng lên, từng chút từng chút điều chỉnh vị trí, không chỉ dùng tảng đá hình dạng khác nhau chồng thành một tường đá nghiêng bằng bằng phẳng phẳng, mỗi chồng cao một chút, còn có người gánh xi măng trộn sẵn qua, trát từng lớp từng lớp xi măng lên trên, lát sau người khác lại xếp một tầng đá lên mặt trên, đám xi măng liền lấp kín các khe hở giữa các tảng đá.

“Chú, Tam Môn Hiệp* người ta cũng không chú trọng như chúng ta”. La Mông cẩn thận  dùng xi măng sửa sang lại khe đá sườn dốc đón nước nguyên mẫu.

*đập Tam Môn Hiệp: chặn Trường Giang (sông dài thứ ba trên thế giới) tại Tam Đẩu Bình, Nghi Xương, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc. Việc xây dựng bắt đầu vào năm 1994. Nó là đập thủy điện lớn nhất thế giới.

“Cháu từng đi Tam Môn Hiệp rồi à?”. La Toàn Thuận lau mồ hôi đầy mặt đầy đầu một phen, từ bình trà bên cạnh rót một ly trà ừng ực uống mấy ngụm hết sạch.

“Chưa đi qua ạ, nhưng mà cháu đoán bọn họ khẳng định không phải dùng đá xây”. La Mông cười ha ha hai tiếng, tiếp tục làm việc, về quê hơn một năm rồi, anh còn tưởng rằng chính mình đã là một anh nông dân chính gốc rồi, kết quả lần này xây đập nước anh mới phát hiện, chính mình còn rất non.

Những dây xích dùng quấn quanh tảng đá lớn, anh liền nâng không nổi, thứ này không chỉ phải có sức lực lớn, còn phải có kinh nghiệm, bằng không đi lại ở khe núi, rất dễ bị thương, La Toàn Thuận liền không để những lính mới bọn họ làm việc này, rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi chưa chân chính nếm qua khổ.

“Chú nói trước với mọi người làng Hạ Oa Tử rồi, chờ đập nước làng mình xây xong, sau này, thời gian đầu rãnh rỗi tích trữ nước, bảo bọn họ dùng ít nước mấy ngày, bây giờ nước trên núi còn chưa khô cạn, bọn họ cũng không nhất định phải dựa vào dòng suối nhỏ này tưới tiêu, chờ qua một thời gian nữa, nếu trời không đổ mưa, tới khi đó nếu làng bọn họ khô hạn, bên ta có thể giúp đỡ bọn họ được chút ít.

La Toàn Thuận ngồi ở dưới một cây nhỏ đầu con đập, lấy ra tẩu thuốc, nhét thuốc lá châm lửa, vừa nhả khói vừa nói chuyện say này đập nước xây xong.

“Vậy nếu chúng ta có nước, chia bọn họ một chút chẳng sao”. La Mông rất sảng khoái đáp lời. Những người làng Hạ Oa Tử cách một đoạn lộ trình mà, nếu không phải cực kỳ khô hạn, bọn họ cũng không có thể tới chỗ này lấy nước.

“Chú cũng nói như vậy, hai cái làng đi xuống một chút từ Hạ Oa Tử, liền không dựa vào con suối chúng ta tưới tiêu, con suối trấn phía Đông lớn, hố nước của trấn trên chúng ta không phải xây chỗ ấy sao? Tới khi đó nếu ngay cả bên kia đều khô cạn rồi, bọn họ liền không thể đổ thừa do đập nước chúng ta”. Dù sao cũng là làm trưởng làng, những chuyện đầu cua tai nheo này, La Toàn Thuận liền suy xét thật sự chu đáo.

“Bên nhà máy nước đều có thể bị khô cạn sao?”. La Mông vừa nghe lời nói của La Toàn Thuận, cũng là lắp bắp kinh hãi.

“Hắc, cháu đừng thấy con suối chúng ta chảy nhỏ, thực tế là nước suối trên núi tập trung, từ trong núi sâu chảy ra, khó mà khô cạn, một hồi ngày trước, lúc khe suối chúng ta bị phơi nắng thành mấy hố nước, khe suối phía đông sớm đều khô cạn rồi”. Nói tới dòng suối nhỏ trong lòng làng mình, La Toàn Thuận khá tự hào.

“Nếu thật như vậy, tới khi đó trấn trên chính là phải cạn nước”. Đây chính là liên quan tới đại sự dân sinh.

“Không sao, còn có mấy mấy cái giếng cổ nữa, không khát chết người được”. La Toàn Thuận xua xua tay, bình chân như vại nói.

Lúc này, Tiếu Thụ Lâm cũng đi xuống từ đường cái bên trên, sáng sớm nay gã liền cùng Tôn Lâm Mộc, Lí Hải Lương ba người đi lên núi, đào đường nước phía trước Lò Rèn, lại từ trên núi kéo ống nước xuống, miễn cưỡng giải quyết vấn đề tưới tiêu bên Lò Rèn, chính là gần đây thời tiết cực kỳ khô hạn, những ống nước đó cũng không chảy nước rồi.

“Sao rồi? Có nước không?”. La Mông thấy Tiếu Thụ Lâm trở về, vội vàng hỏi.

“Nước suối rất nhỏ, không chảy ra khỏi khe đá được”. Tiếu Thụ Lâm lắc đầu nói. Nếu con suối này ở đất bằng còn đỡ, đào cái hố ngay tại đó, dù thế nào cũng có thể làm ra một chút nước, nhưng ở sâu trong tường đá, vậy liền khó làm rồi.

“Không sao, cùng lắm thì tới khi đó chuẩn bị cái máy bơm, từ bên này bơm nước qua”. La Mông an ủi Tiếu Thụ Lâm, bọn họ đều nhận thầu đập nước rồi, bớt chút nước tưới nho tự nhiên cũng không có gì không được.

“Ừ, đập nước này xây cao thêm chút đi?”. Tiếu Thụ Lâm nhìn về phía La Toàn Thuận.

“……..”. La Toàn Thuận nghe nói bên Lò Rèn đã khô cạn rồi, sắc mặt liền có chút nặng nề, rầu rĩ hút hai ngụm thuốc, nói với người làm việc phía dưới: “Chúng ta đẩy nhanh chút, đêm nay liền chặn nước, ông trời xem ra là không đinh mưa rồi, chúng ta sớm tích trữ nước  một chút, xây đập cao chút nữa”.

“Chỉ cao thêm cũng không được, còn phải rộng thêm”. Độ cao của đập nước vừa tăng một chút, liền đại biểu cả mặt nước của đập nước sẽ càng thêm rộng lớn, như vậy áp lực đập nước này phải thừa nhận, liền sẽ gia tăng rất nhiều.

“Thêm đi, tận lực xây chắc chắn, đêm nay tôi tới trong làng động viên thêm chút, tận lực kéo thêm mấy người qua đây”. Hiện tại thời tiết còn chưa có khô cạn lợi hại, người trong làng mỗi ngày phơi nắng lá trà, lại bán chút rau cỏ hành lá trong nhà trồng, mỗi ngày cũng có thể có chút tiền thu, cho nên dù rằng xây đập nước được trả tiền công, lại không mấy ai bằng lòng tới nơi này chịu mệt.

“Nếu không thì  lại tăng tiền công đi”. Tiếu Thụ Lâm nói.

“Tăng bao nhiêu?”. La Toàn Thuận thở dài một hơi, bộ dáng cực kỳ bất đắc dĩ, phải biết rằng, trước đây ở làng bọn họ, một ngày đừng nói một trăm hai, có ba mươi năm mươi, liền có rất nhiều ngươi giành làm, thế hệ bọn họ già rồi, có lòng mà không có sức, người trẻ tuổi chí lớn, cách kiếm tiền nhiều, không mấy ai để chút tiền ấy vào mắt.

“Trước tăng tới một trăm năm mươi thử xem”. Tiếu Thụ Lâm suy nghĩ, nói.

“Một trăm năm mươi, ở trấn trên chúng ta, một thợ xây giỏi một ngày cũng liền mới là số tiền này”. Bộ dáng La Toàn Thuận có chút đau lòng.

“Thật sự không được, tới khi đó cháu động viên một chút bên chỗ cháu, những người thành phố này đều mê việc mới mẻ, nói không chừng có thể có người bằng lòng làm”. La Mông nói ra kiến nghị của mình.

“Bỏ đi, những người đó tay chân vụng về, chú không yên tâm để bọn họ xây đập”. La Toàn Thuận lắc đầu, vẫn là thà rằng tăng tiền công cũng không kêu những người thành phố này xây đập, trước không nói bọn họ có thể xây xong đập hay không, chẳng may tới khi đó làm người ta bị té bị va chạm, vậy cũng rất phiền phức.

“Chỗ các chú còn thuê người hay không?’. Ngay tại lối vào, từ đường cái bên trên lại đi xuống một người, mọi người quay đầu vừa nhìn, đều là vẻ mặt ngạc nhiên.

Chỉ thấy người tới râu quai nón, cái trán xương gò má đều bị mặt trời chiếu đen thui, tóc cũng có chút dài, một bộ bộ dáng kẻ lang thang, quần áo và ba lô trên người nhưng lại không tệ, bộ dáng có chút như là du lịch bụi chuyên nghiệp.

“Cậu làm được à?”. Bây giờ La Toàn Thuận cũng mặc kệ tới là ai, chỉ cần có thể làm được việc là được.

“Được, trước đấy từng giúp người ta sửa đường, không khác việc này lắm”. Người đàn ông nhìn nhìn một phần đập phía dưới vừa mới xây, trả lời nói.

“Vậy cậu làm hai ba cái cho tôi coi trước”. La Toàn Thuận nói.

“Được”. Người nọ ném ba lô hướng trên sườn núi, bước đi tới một đầu đập, quan sát một chút, sau đó từ một bên xách một thùng xi măng, trát xi măng lên một chỗ hổng, chồng từng tảng đá đối xứng lên, sau đó thoáng điều chỉnh vị trí một chút, sau khi chồng lên mấy tảng đá liên tiếp, sườn đón nước liền sinh ra một mặt phẳng nghiêng chỉnh tề.

“Không tệ, cậu liền ở lại đi, tiền công một ngày là một trăm hai, hai ngày nữa những người này bên tôi nếu tiền công tăng, cậu liền cũng được tăng theo, đúng rồi, cậu ở đâu?’. La Toàn Thuận rất hài lòng đối người mới tới này, tuy rằng người này để râu quai nón, nhưng mà tuổi hiển nhiên không lớn, nhưng mà tay nghề xây đá của cậu ta rất khéo, cũng không phải là người trẻ tuổi bình thường có thể có.

“Tôi ở lều vải”. Người nọ đáp lời.

“Vậy ăn cơm ở đâu?”. La Toàn Thuận lại hỏi, những người tới làm việc, đều ở không xa, rốt cục hoặc là về nhà ăn chút hoặc là người trong nhà đưa cơm tới đây, trong lòng ông nghĩ, thật sự không được, tới khi đó liền dẫn người về nhà mình là được rồi, ai bảo ông là trưởng làng chứ?

“Hài, anh hơi bị khó khăn ha, để anh ta tới chỗ cháu ăn đi”. La Mông lập tức liền ôm đồm nhiều việc.

“Vậy để cậu ta tới Ngưu Vương trang ăn cơm?’. La Toàn Thuận hài lòng suy nghĩ, thằng nhóc La Mông này có đôi khi tuy rằng cực kỳ ranh ma, nhưng mà phần lớn thời gian, đó vẫn là rất sảng khoái rất hào phóng.

“Thêm một đôi đũa thôi mà”. La Mông xua xua tay, rất là nhiệt tình tiếp đón cái người bên ngoài, nói: “Lát nữa lúc ăn cơm trưa, anh đi theo tôi nhận biết đường đi trước, chỗ tôi đông người, anh cũng không cần ngại”.

“Ừm”. Người nọ một mực miệt mài làm việc.

“Hắc hắc”. La Mông thấy anh ta chịu khó như vậy, trong lòng lại càng vui sướng.

Đợi tới thời gian ăn cơm trưa, La Mông đánh tiếng cùng La Toàn Thuận, liền cùng Tiếu Thụ Lâm, mang theo người bên ngoài hôm nay mới tới đi trước.

“Hắc, tay nghề xây đá của anh không tệ ha?’. La Mông bắt chuyện cùng cái người bên ngoài kia.

“Trước đó làm qua một đoạn thời gian”. Người nọ khiêng một cái túi du lịch lớn giống cái mai rùa, mặt vô cảm đáp một câu.

“Biết làm nhà đá không?”. La Mông cũng không nói xa nói gần nữa.

“Kiểu gì?”. Đối phương hỏi.

“Đơn giản chút, nhưng mà phải đủ lớn, tôi muốn làm chuồng trâu trên núi thành tường đá”.

“Có thể làm”.

“Ài, vậy thì tốt quá, chờ xây đập nước xong rồi, chúng ta lại nói tới chuyện tiền công, đúng rồi, anh cũng đừng ngủ lều vải, bên tôi có ký túc xá, anh ngủ ở đó đi”.

“Được”.

“Anh ngoại trừ xây đá tảng, còn làm được gì nữa?”.

“……..”.

Nghe La Mông đối thoại qua lại cùng người bên ngoài này, Tiếu Thụ Lâm yên lặng đi ở bên cạnh, đối với hành vi hở ra là lô kéo người ta hướng Ngưu Vương trang, hiện tại gã dã có chút chết lặng rồi.