La Mông đồng thời sắp xếp nhân công gieo trồng gấp một đám rau dưa xuống, mặt khác, bản thân lại dẫn mấy người vội vàng cải tạo hệ thống tưới tiêu trên Ngưu Vương trang. Vốn bọn họ sửa mương nước phân bố ở khắp triền núi Ngưu Vương trang đều là sườn đồi, nước từ trên núi chảy xuống dọc theo độ dốc mương chảy qua, ngoại trừ hố lớn cố ý đào ra tích nước, bản thân mương nước cũng không có chút xíu khả năng tích nước.
Bây giờ La Mông cải tạo, chính là xây từng cái từng cái đập nước nhỏ ở trong mương nước, dùng những đập nước nhỏ này chặn trong mương thành từng cái từng cái hồ chứa nước nhỏ, tuy rằng những cái hồ này không lớn, nhưng mà khả năng tích nước của bọn nó cũng không thể khinh thường, hơn nữa còn không chiếm chỗ.
Chờ tới lúc chân chính khô hạn, nước suối trên núi liền sẽ trở nên rất ít, tác dụng của cái hồ này chính là tận khả năng giữ lại càng nhiều nước từ trên núi chảy xuống, làm cho trên Ngưu Vương trang mỗi ngày hai lần tưới sáng sớm và chạng vạng có nước có thể dùng.
Tháng bốn âm lịch, trên cây sơn trà trên Ngưu Vương trang đã treo rất nhiều quả sơn trà lớn lớn nhỏ nhỏ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chưa tới một tháng nữa, bọn nó sẽ lần lượt chín.
Tình hình trong làng cũng rất không ổn, theo thời tiết càng ngày càng nóng, ruộng đồng cũng càng ngày càng khô hạn, nhà nông trồng lúa không thể không mỗi ngày sớm tới hai lần thăm ruộng, có đôi khi giữa trưa còn phải đi thăm thêm một lần, sợ không cẩn thận một cái ruộng khô mất, lúa trong ruộng sẽ bị phơi nắng chết. Bờ ruộng của mỗi nhà mỗi hộ đều bị gia cố nhiều lần, mấy cái mương nước dẫn nước xuống từ trên núi tức thì bị sửa tới sửa lui.
Trong nhà trồng rau, cũng không thể không bất đầu công tác tưới nước nặng nề mỗi ngày, nghe nói rau dưa của trấn trên trấn trên đã bắt đầu tăng giá, trước đây mùa này cũng chỉ một hai đồng một cân cải thìa cũng đều tăng tới bốn đồng, việc này đối một cái trấn nhỏ vùng núi mà nói, quả thật đã vượt qua giá cả của Tết âm lịch.
Trên Ngưu Vương trang, đợi cho mạ trong ruộng lúa lớn lên chắc khỏe một chút, La Mông liền gọi điện thoại cho Đỗ Quốc Đống, đặt hàng một đám cua giống về. Quả nhiên giống như lời của Đỗ Quốc Đống, cua giống của người này mặc dù giá không có ưu đãi gì, cua giống lại rất khỏe mạnh, lặn lội đường xa chở tới Ngưu Vương trang, mỗi một con thế nhưng vẫn là sinh long hoạt hổ như vậy.
Đám cua giống này bị đổ vào trong ruộng, lúc mới đầu vẫn là đen thui một mảnh, chưa được mấy phút, những con cua nho nhỏ này liền đều tự khua chân nhỏ, tới trong đất ruộng tìm chỗ sinh sống yên ổn cho chính mình.
Vì bảo vệ cua giống không bị chim hoang coi là bữa sáng ăn mất, La Mông và Tiếu Thụ Lâm lại tìm đám bù nhìn rơm năm ngoái bọn họ làm ra, sửa sang lại một chút, đều cắm ở phụ cận ruộng lúa.
Nếu không sao lại nói chim chóc IQ thấp chứ, đám này căn bản là là nhớ ăn không nhớ đánh, vì khắc sâu trí nhớ của chúng nó, La Mông và Tiếu Thụ Lâm không thể không bắt mấy con chim nhỏ cột vào trên cánh tay của bù nhìn, tiếng kêu líu ríu thảm thiết rất nhanh lại truyền ra ở trên sườn núi, chưa được mấy ngày, uy tín của bù nhìn liền một lần nữa tạo nên.
“Gâu! Gâu gâu gâu!”. Sáng nay La Mông và Tiếu Thụ Lâm mới vừa cho cua ăn xong, bên rừng cẩu kỷ liền vang lên một hồi tiếng chó sủa, không cần phải nói, khẳng định lại là có người coi lá cẩu kỷ của nhà anh làm rau dại mà hái.
Xuân tới vạn vật đâm chồi nảy lộc, cho dù mưa xuân năm nay cũng không cực kỳ đầy đủ, nhưng mà không ảnh hưởng sức sống bừng bừng của đám hoa cỏ cây cối trên mảnh núi lớn này. Rừng cẩu kỷ chung quanh Ngưu Vương trang lại mọc cánh mới, mọc ra rất nhiều lá cây xanh nhạt, lá cẩu kỷ vốn chính là món ăn cực ngon, hơn nữa cây cẩu kỷ trên Ngưu Vương trang hút nước linh tuyền mọc lá non.
Vì đè phòng cây cẩu kỷ của nhà mình bị người hái thành cây cột trụi lủi, La Mông sớm bảo Nạp Mậu Thành cho ổ Mục Dương khuyển đảm đương biên phòng tuần tra biên giới của Ngưu Vương trang. Ổ Mục Dương khuyển này có hai con chó lớn một con chó nhỏ, chó lớn chó nhỏ đều là cuồng công tác, thích thông qua công tác chứng minh giá trị tồn tại của chính mình, thời gian vừa tới Ngưu Vương trang, cũng thật khiến bọn nó ngột ngạt muốn chết.
“Búa! Gì vậy?”. La Mông cũng nghe được tiếng động, bỏ thùng nước trong tay xuống liền đi hướng rừng cẩu kỷ. Cho dù trong lòng biết rõ rồi, miệng vẫn là phải hỏi như vậy, dù sao lời này cũng không phải nói với con chó đực kêu Búa kia nghe.
“Đây là chó nhà cậu à?”. Ven bờ rừng cẩu kỷ, hai người phụ nữ và một cô bé mười một mười hai tuổi đứng, trong tay đều cầm túi nhựa màu đỏ màu đen, vừa thấy chính là đi hái rau dại, một người phụ nữ hơi mập trong đó thấy bọn La Mông lai jđây, còn cười hì hì bắt chuyện cùng La Mông.
“Đúng vậy, cây cẩu kỷ này cũng là của nhà tôi”. La Mông cũng dùng giọng điệu thường ngày nói chuyện, nhưng mà ý của lời này, đã là rất rõ ràng rồi.
“Cậu chính là La Mông à?”. Nét xấu hổ trên mặt của người phụ nữ mập kia chợt lóe qua, sau đó rất nhanh lại bị ý cười mạnh mẽ đè xuống, cô cười nói với La Mông: “Mới nãy ở trong tiệm Hồng Phượng còn nghe cô ấy nói về cậu”.
“À, các chị hôm nay đi hái rau dại à?”. La Mông cũng mặt mang tươi cười nói chuyện cùng các cô.
“Ừ, hôm nay thời tiết tốt, liền dắt con đi ra ngoài một chút”.
“Muốn hái rau quyết, theo đường nhỏ bên kia đi tới, nhắm hướng đông đi có cái sườn núi, chỗ đó rau quyết nhiều, sương núi phái tây năm ngoái bị cháy rừng, rau quyết ăn đều đằng, đừng hái……”.
“Ôi chà, cám ơn cậu, nếu không bọn tôi thật đúng là không biết nên đi chỗ nào nữa”.
Sau khi tán dóc mấy câu cùng mấy người phụ nữ này, La Mông vẫy tay muốn gọi một nhà Búa duy trì đề phòng như cũ về, kết quả người ta căn bản không thèm phản ứng anh, chỉ thấy con chó đực thần thái sáng láng này quay đầu lại liếc mắt nhìn La Mông một cái, nhưng không hề nhúc nhích, đại khái lấy dân phong dũng mãnh của quê hương bọn nó, có người muốn trộm lấy đồ nhà bọn nó bị tóm được, tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy liền bỏ qua.
“!”. Lúc này, bên đầu rừng cẩu kỳ khác vang lên một tiếng còi miệng ngắn ngủi, cái lổ tai Búa vừa động, le lưỡi liền một đường chạy như bay qua.
La Mông đi rồi, Tiếu Thụ Lâm lại kiểm tra một vòng ở phụ cận ruộng lúa, kiểm tra tình trạng sinh trưởng gần đây của đám cua trong ruộng, phát hiện không có khác thường gì, lúc này mới yên lòng, đi hướng rừng cẩu kỷ của La Mông, nếu như gặp người không nói lí lẽ, cuối cùng còn phải dùng nắm đấm của gã nói chuyện.
Một nhà Búa chạy tới bên chân Tiếu Thụ Lâm liên tục xoay quanh, ba con Mục Dương khuyển này đều rất hoạt bát, vốn con chó con còn có chút gầy yếu, nghe nói trước đây liền bởi vì nó rất gầy yếu, không thể đem cho, cho nên mới giữ lại, nhưng mà sau khi sinh sống mấy tháng ở Ngưu Vương trang, con chó con này mỗi ngày uống sữa trâu canh xương, hiện giờ cũng khỏe mạnh rất nhiều.
Búa thật là một con chó đực cực kỳ may mắn, có vợ có con, gia đình mỹ mãn hạnh phúc, còn có một chủ nhân nhỏ cực kỳ hòa nhã cẩn thận, thằng nhóc Nạp Kì Vân kia giống ba nó, đối đãi động vật đặc biệt cẩn thận, cách mấy ngày nó liền tắm rửa cắt lông cho mấy con Mục Dương khuyển trong nhà, sửa sang tới mấy con chó lớn chó nhỏ cực kỳ tinh thần.
“Làm tốt lắm!”. Tiếu Thụ lâm sờ sờ đầu của Búa, sau đó từ trong túi lấy ra một cái hộp sắt, từ bên trong đổ ra mấy cái bánh qui nhỏ, sau khi chia cho một nhà ba con này, lại đổ mấy viên ném vào miệng mình.
Một người ba chó, liền như vậy không coi ai ra gì ngồi xổm trong rừng cẩu kỷ, miệng nhai bánh qui tự làm rôm rốp.
Nói về bánh qui này vẫn là Tiếu Thụ Lâm tự làm. Ngay tại một buổi tối cách đây không lâu, lúc lần đầu hai người La Mông và Tiếu Thụ Lâm nằm trên giường xem TV, đúng lúc xem chương trình làm bánh, lúc ấy hai người liền ngứa ngáy, cũng mặc kệ thời gian đang là nửa đêm, mặc quần áo chạy đi chuồng trâu vắt chút sữa, lại lấy chút bột hoa màu, nướng bánh ngay tại tứ hợp viện.
Kết quả bánh qui nướng ra cứng ngắc, cả Ngưu Vương trang chẳng ai ăn nổi, tất cả mọi người liền kêu nó là đậu cứng. Răng lợi Tiếu Thụ Lâm thật đúng là không phải tốt bình thường, hiện tại trên Ngưu Vương trang ngoại trừ gã, cũng liền Đông, Tây, Nam, Bắc còn có Nha Nha cùng với một nhà Búa thích ăn món này, đại khái là bởi vì tìm được rồi sở thích chung, gần đây nhóm gâu gâu trên núi này liền bám Tiếu Thụ Lâm tới đặc biệt lợi hại.
Tiễn ba người nữ kia đi, La Mông và Tiếu Thụ Lâm đuổi bọn Búa đi, hai người xoay người đi đỉnh núi của chính mình, kết quả còn chưa đi được mấy bước ra ngoài, đầu cánh rừng kia lại vang lên một hồi chó sủa, Búa con này đại khái là ăn bánh qui rồi, lần này sửa tới kêu rất hoành tráng.
La Mông quay đầu vừa nhìn, chỉ thấy ba người nữ mới nãy đang bị bọn Búa đuổi đi, cười toe toét chạy hướng một cái đường núi cách đó không xa, không cần phải nói, khẳng định một người trong bọn họ hoặc là mấy người họ, trước khi đi lại hái chút lá cẩu kỳ của rừng cẩu kỷ nhà anh.
Nhìn bóng dáng của mấy người nữ càng chạy càng xa, La Mông có chút bất đắc dĩ nói với Tiếu Thụ Lâm: “Gần đây mọi người của trấn trên sắp đem lá cẩu kỷ của nhà chúng ta nói thành linh đan diệu dược rồi”.
“Vẫn cứ canh như vầy cũng không phải biện pháp”. Ý của Tiếu Thụ Lâm rất đơn giản, canh không bằng tẩu tán đi.
“Hái mấy bao bán lề đường đi?”. La Mông nghĩ thầm nếu đi cùng Tiếu Thụ Lâm, vậy đại khái cũng là một phen cảm thụ khác.
“Cần gì ở lề đường, không phải chúng ta có cửa tiệm sao?’. Tiếu Thụ Lâm nhếch miệng cười cười, lại từ trong hộp sắt moi ra mấy cái bánh qui nhét vào trong miệng nhai.
“Chú ý răng đó”. Lại nghe tới một trận rôm rốp, trong lòng La Mông nhảy dựng, sợ rắc mộ tiếng, hai hàm răng trắng noãn mọc chỉnh tề của Tiếu Thụ Lâm sẽ bị nứt ra một cái lỗ.
“Không sao, cậu ăn không?”. Tiếu Thụ Lâm nói xong liền giơ giơ cái hộp sắt hướng La Mông
“Không cần”. La Mông vội vàng lắc đầu.
“Nếu không năm nay trồng nhiều cẩu kỷ chút đi, sang năm còn có lá cẩu kỷ bán”. Tiếu Thụ Lâm đề nghị nói.
“Ừ, nhưng mà vẫn là nghỉ ngoi mấy ngày trước đã”. Mùa xuân này bọn La Mông nhưng đủ bận rộn, vừa trồng trọt lại nuôi cua, ngoài ra còn trồng gấp một đám rau dưa xuống, lại cải tạo mương nước, còn cùng ông La Lưu Xuân Lan trồng nhiều dâu tây ở bên dòng suối, hai bữa nay khó khăn lắm mới thư thả chút, chuyện trồng cẩu kỷ không cần nóng lòng nhất thời.
Trở lại tứ hợp viện, Tiếu Thụ Lâm quả nhiên lại bắt đầu mân mê làm một mớ bánh qui đậu cứng mới, La Mông rảnh rỗi, liền cầm xem sổ sách mấy bữa nay Lưu Thải Vân làm, mùa xuân thu vào ít chi tiêu nhiều, anh phải tùy thời hiểu rõ tình trạng kinh tế của Ngưu Vương trang.
“Xin chào, xin hỏi chỗ các anh bây giờ còn nhận người không?”. Lúc này, cửa tứ hợp vang lên một cái thanh âm xa lạ.
“Tới tìm việc làm? “. La Mông liếc mắt một cái đánh giá người tới, phát hiện là một người đàn ông trung niên mặt mày bình thường, khoảng hơn bốn mươi tuổi, vóc người trung bình khá gầy, trên mặt tái nhợt, vừa nhìn liền giống như kiểu thân thể không tốt lắm.
“Đúng vậy, tôi đọc bài cậu đăng trên diễn đàn”. Thái độ của người đàn ông cũng không phải cực kỳ chắc chắn, dù sao bài viết kia cũng đã là chuyện rất lâu trước đây rồi, sau đó La Mông nếu cần càng nhiều nhân công, bình thường sẽ đánh tiếng cùng mấy người kỳ cựu trên diễn đàn, bảo bọn họ kéo người tới đây, cũng đỡ phải ngộ nhỡ làm ra động tĩnh quá lớn, lập tức rất nhiều người tới như ong vỡ tổ.
“À, anh ngồi xuống trước đã”. La Mông nói xong gọi gã ta vào sân, lại dọn một cái ghế cho gã ta.
“Cám ơn”. Tuy rằng người đàn ông này nhìn có hơi như gà bệnh, thái độ lại rất nhã nhặn tự nhiên, không kiêu ngạo không nịnh nọt, khác hẳn một số thanh niên mới bước vào đời.
“Chỗ tôi đều là những việc nặng, anh có thể làm nổi sao?”. La Mông trực tiếp hỏi gã ta.
“Không sao, tôi liền là có chút ít vận động”. Người đàn ông đáp lại.
“Bằng thân thể này của anh?””. Có được linh tuyền càng lâu, ngũ cảm của La Mông lại càng là nhạy bén, nhìn khí sắc cử chỉ của người đàn ông này, hiển nhiên không phải khỏe mạnh lắm.
“Không có bệnh vặt gì, chỉ là đường huyết có hơi cao”.
“Bệnh tiểu đường?”. La Mông nghi ngờ nói.
“Ừ”. Thoáng cái bị La Mông vạch trần, người đàn ông này vẫn không hề gì cười cười, nói: “Trước đây cả ngày ngồi ở văn phòng, có một thời gian cứ cảm thấy đầu choáng váng não trướng, thích ngủ không tinh thần, còn tưởng chính mình càng ngày càng lười biếng, nếu không phải năm nay công ty tổ chức kiểm tra sức khoẻ, tôi đều còn không biết thân thể của chính mình bị bệnh rồi”.
“Trước đây anh làm việc gì?’. Tâm tư La Mông rục rịch, trong đầu lại toát ra một suy nghĩ mới.
“Làm quản lý nhân viên tại một xí nghiệp tư nhân”. Đối phương nhíu nhíu đầu chân mày, hiển nhiên không ngờ được chính mình chẳng qua là muốn tới nơi này làm lao động phổ thông, thế nhưng còn phải bị phỏng vấn như vậy.
“À, bỏ việc hay là nghỉ phép?’. La Mông nói chậm lại, nhưng mà nên hỏi vẫn phải hỏi.
“Bỏ việc rồi, tiếp tục sống như vậy, không tốt đối cơ thể của tôi, bị bệnh mới hiểu sự quý báu của sức khỏe”. Người này hiển nhiên rất có giáo dưỡng, tuy rằng trong lòng có chút không thoải mái, nhưng mà lúc nói chuyện vẫn là có vẻ cực kỳ lễ độ.
“Như vậy, anh thấy chỗ tôi thích hợp dưỡng bệnh?’. La Mông thả lưỡi câu. Tiếu Thụ Lâm đang làm bánh qui nhỏ bên cạnh nghe xong lời này, nhịn không được ngẩng đầu nhìn mấy lần, đánh giá một phen thành viên mới sau này của Ngưu Vương trang.
“Tôi một đường đi tới đây, cảm thấy rất tốt”. Người đàn ông có chút không hiểu nguyên do.
“Chỗ tôi, nói thật, tôi cũng cần người làm việc nặng, nhưng mà đó đều là việc vặt, trong thành phố tới chỗ tôi làm vẫn có ông chủ lớn nhỏ, ba chủ gia đình và vân vân, cách một đoạn thời gian lại đây đổ mồ hôi, thể nghiệm một chút lao động nông nghiệp, tiêu hao thể lực đó là khá lớn, anh muốn trường kỳ cùng bọn họ làm như vậy, thân thể khẳng định chịu không nổi”. La Mông hai ba câu liền đánh mất suy nghĩ làm lao động phổ trông của người này.
“Vậy?”. Đối phương cũng không phải kẻ ngốc, biết La Mông khẳng định còn có câu sau, bằng không mới nãy cũng sẽ không hỏi gã nhiều như vậy.
“Đúng lúc viện tử của tôi liền thiếu một người quản sự, việc cũng không nhiều, chính là phân công công việc mỗi ngày, chủ yếu vẫn là quản lý nhân sự, nếu anh chê thoải mái quá, cũng có thể lao động một chút cùng những ông bà bác trong viện tử”. La Mông đây là thu cần câu.
“Quản sự?’. Người đàn ông nghẹn họng, nếu không phải người trước mắt này ăn mặc rất hiện đại, gã đều nhịn không được phải hoài nghi chính mình có phải xuyên qua tới trong tòa nhà lớn của một địa chủ hay không.
“Nếu anh không thích xưng hô này, tôi cũng có thể đổi thành phụ trách quản lí gì đó”. La Mông tươi cười đầy mặt nói.
“Không sao, liền kêu quản sự đi”. Phụ trách? Quản lí? Không hợp với chỗ này, người đứng trước mắt này liền hình tượng một địa chủ, nếu gã làm một quản sự, vậy rất thích hợp.
“Được thôi, anh họ gì?”. La Mông rốt cục nhớ tới phải hỏi họ tên người ta.
“Họ Trần, Trần Kiến Hoa”. Bây giờ Trần Kiến Hoa còn có chút mơ hồ, trong lòng nghĩ chuyện này liền quyết định vậy à? Có thể có chút nhanh quá hay không?
“Quản sự Trần à, vậy sau này viện tử của tôi liền phải làm phiền anh để tâm nhiều ha, lát nữa tôi bố trí một phòng nhỏ cho anh, chỗ tôi bao ăn bao ở, về phần vấn đề đãi ngộ, không nói gạt anh, chỗ tôi hoang vu hẻo lánh, tiền lương khẳng định không cao như xí nghiệp tư nhân, ngũ hiểm tam kim* và vân vân cũng không có, nhưng mà chỗ tôi quý ở hoàn cảnh tốt nha, lành mạnh không ô nhiễm, mỗi ngày dậy sớm ngủ sớm, tuy rằng bệnh tiểu đường không lợi hại như bệnh ung thư, nhưng mà một khi mắc phải, cả đời này liền đừng nghĩ khỏi được, anh phải thả lỏng tâm tình……”.
*Ngủ hiểm tam kiêm:
- Ngũ hiểm gồm 5 loại bảo hiểm: y tế, hưu trí, thất nghiệp, tai nạn, thai sản
- Tam kiêm gồm: quỹ nhà ở, quỹ tiền lương doanh nghiệp, các khoản thanh toán cho người thất nghiệp người tàn tật. (theo baidu)
Lưng Tiếu Thụ Lâm tựa ở trên cột đá dưới mái hiên, vừa răng rắc nhai đậu cứng mới ra lò, vừa cố gắng nhớ lại, chính mình lúc trước rốt cuộc là lên thuyền giặc như thế nào?