Ngút Trời

Quyển 1 - Chương 60-2: Muốn một chỗ ở (2)




“Kia là thứ gì vậy?” Hà Hy Nguyên nhẹ nhàng hỏi, hắn thật sự tò mò, chưa từng gặp qua sinh vật nào như vậy.

“Phản lực.” Dập Hoàng thản nhiên giải thích.

“Ở trong hoàn cảnh sắc vệ sẽ luôn có người đến tu luyện, lúc tu luyện sẽ có linh lực bị hoàn cảnh sắc vệ hấp thu.”

Hà Hy Nguyên gật đầu, những điều này hắn cũng biết.

Dù sao muốn duy trì một hoàn cảnh sắc vệ, lúc kiến tạo ngoại trừ cần phải bỏ ra một lượng lớn tiền tài, thì còn cần một nguồn linh lực rất lớn, tốn rất nhiều thời gian cùng tinh lực mới có thể tạo nên một hoàn cảnh sắc vệ.

Đương nhiên, cũng không phải chỉ cần tạo ra là xong việc.

Hoàn cảnh sắc vệ sở dĩ không có bao nhiêu chính là vì vấn đề duy trì sau khi kiến tạo.

Để duy trì nó cần không ngừng rót linh lực vào, để đảm bảo cho hoàn cảnh sắc vệ vẫn hoạt động bình thường.

Chỉ có những lão sư học viện có cấp bậc linh lực đủ cao, linh lực cũng đủ mạnh, đủ nhiều mới có thể bảo trì trạng thái tốt cho hoàn cảnh sắc vệ.

Đương nhiên, con người rất thông minh, ở trong hoàn cảnh sắc vệ luôn có đệ tử đến tu luyện, linh lực được phóng ra khi chiến đấu cũng không thể lãng phí, sẽ được phương pháp đặc thù chuyển hóa để sử dụng cho hoàn cảnh sắc vệ.

“Ý ngươi là linh lực của đệ tử bị hoàn cảnh sắc vệ hấp thu rất nhiều?” Hà Hy Nguyên kinh ngạc nói, vừa xong, không đợi Dập Hoàng trả lời, lập tức tự mình phản bác lại.

“Không có khả năng, hoàn cảnh sắc vệ cho dù muốn hấp thu linh lực của đệ tử cũng không thể hấp thu được bao nhiêu.”

Cái này hoàn toàn khác so với linh lực được rót vào từ bên ngoài để duy trì hoàn cảnh sắc vệ, linh lực do đệ tử phóng ra sẽ có bảy, tám phần bị tiêu hao, có thể hấp thu được hai, ba phần đã là nhiều.

Lời của Dập Hoàng hắn có thể hiểu được đại khái, đó là khi đệ tử ở trong hoàn cảnh sắc vệ sinh ra cảm xúc tiêu cực được tích lũy lại.

Dù sao ở thời điểm tu luyện, trong hoàn cảnh sắc vệ là vô số tranh đấu, đối chiến.

Ai có thể luôn giữ được bình tĩnh khi đối chiến, sẽ luôn có lúc bộc lộ ra một mặt âm u của con người.

Tựa như, giết chóc, âm ngoan, độc ác…

Cảm xúc tiêu cực mang theo linh lực như vậy bị hấp thu tự nhiên sẽ ảnh hưởng một chút đối với hoàn cảnh sắc vệ.

Trong tình huống bình thường, ở những hoàn cảnh sắc vệ khác sẽ không có ảnh hưởng gì.

Bởi vì khi lão sư của học viện rót linh lực vào để duy trì, loại phản lực này tự nhiên sẽ được tinh lọc.

Nhưng hoàn cảnh sắc vệ này lại tích lũy nhiều phản lực này như vậy…

Hà Hy Nguyên lập tức liền nổi giận: “Lão sư ở đây là kẻ ngốc sao? Không biết tinh lọc sao!”

Khó trách trước khi tiến vào hoàn cảnh sắc vệ lại nhắc nhở bọn họ, không thể kiên trì liền thoát ra, nói cách khác có gì ngoài ý muốn xảy ra học viện không chịu trách nhiệm.

Chắc chắn họ đã biết trước có những vấn đề như thế này nên mới đem mọi chuyện nói trước.

“Hẳn là nơi này hấp thu linh lực do đệ tử phóng ra quá tốt.” Dập Hoàng cười lạnh một tiếng.

Hắn không biết học viện này dùng phương pháp gì nhưng hắn có thể cảm giác được, nơi này chỉ cần có người phóng ra linh lực lập tức sẽ bị hấp thu.

Nơi này có khả năng hấp thu đến bảy phần linh lực được phóng ra, thậm chí cao hơn.

Học viện khác lãng phí bảy, tám phần, nơi này lại hấp thu được hơn bảy phần.

Nhiều linh lực chứa cảm xúc tiêu cực (phản lực) như thế bị hấp thu, cho dù muốn tinh lọc có thể làm được bao nhiêu.

Từng năm từng năm tích lũy lại, trong hoàn cảnh sắc vệ của học viện, phản lực đã tích lũy đến trình độ mà chỉ có thể dùng hai chữ khủng bố đến để hình dung.

Hà Hy Nguyên không biết nói gì, cái này vì sao lại như thế?

“Tên kia vừa nãy chọn tự bạo chẳng lẽ vì biết bí mật này của hoàn cảnh sắc vệ.” Tuy là câu hỏi nhưng giọng Hà Hy Nguyên đầy khẳng định.

Nghiến răng nghiến lợi nghĩ tại sao lúc nãy không đánh cho tên kia thêm mấy cái.

Thế nhưng để cho hắn chọc ra phiền toái lớn như vậy.

“Không có việc gì, những thứ kia chỉ công kích những người tham gia khảo hạch.” Dập Hoàng vẫn rất yên tâm, so ra thì nơi này cũng không quá nguy hiểm, chỉ cần Hạ Hinh Viêm cảm thấy không thể tiếp tục được luôn có thể an toàn lui ra ngoài.

Hà Hy Nguyên gật đầu, đồng ý lời nói của Dập Hoàng.

Đoạn đối thoại này Hà Hy Nguyên cũng không giấu Đoạn Hằng Nghê nên tiểu hồ ly cũng nghe được những gì Dập Hoàng nói.

Chỉ có Hạ Hinh Viêm vẫn đang hăng hái cùng quái vật cát vàng chiến đấu nên không biết.

“Hinh Viêm có phải lại muốn dựa vào cái này tu luyện tăng cấp bậc?” Tiểu hồ ly quay đầu, nhìn Hà Hy Nguyên.

Hà Hy Nguyên nghĩ đến biểu hiện liều mạng của Hạ Hinh Viêm khi ở trong Lâm sơn, cũng không có cách gì đi ngăn cản Hạ Hinh Viêm.

Đành phải đem ánh mắt dừng lại trên người Hạ Hinh Viêm,, nhìn nàng linh hoạt xuyên qua giữa một đám quái vật cát vàng, nhẹ nhàng di chuyển, không một chút chật vật khi phải đối phó với địch.

Động tác tao nhã, bước chân nhẹ nhàng, giống như đang ở trên vũ đài nhảy múa nhanh nhẹn mà phong nhã.

“Vài thứ kia yếu ớt như vậy sao?” Hà Hy Nguyên nhíu mày, nhìn về những quái vật cát vàng liên tục bị Hạ Hinh Viêm đánh tan.

Hắn vừa rồi chiến đấu với mấy thứ kia đều phải sử dụng linh lực cơ mà?

Chỉ riêng lực lượng thân thể làm sao có thể có hiệu quả tốt như thế?

“Phải nói rằng Hinh Viêm của chúng ta năng lực quá mạnh mẽ.” Tiểu hồ ly đắc ý ngửa đầu, vẻ mặt kiêu ngạo.

Hinh Viêm nhà hắn thật lợi hại, mỗi một chiêu đều có thể đánh tan một quái vật cát vàng.

Hà Hy Nguyên nghe được lời nói của tiểu hồ ly cũng gật đầu phụ họa.

Kìm lòng không được khẽ cười, không chỉ vì thực lực của Hạ HinhViêm mà vì câu nói kia của Đoạn Hằng Nghê.

Hinh Viêm của chúng ta.

Đây mới là mấu chốt trong mấu chốt.

Hạ Hinh Viêm xuyên qua quái vật cát vàng, không sử dụng được linh lực nên tiềm năng thân thể được kích phát ra cực hạn.

Kinh nghiệm kiếp trước, một chút cũng không quên.

Liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được nhược điểm của quái vật cát vàng.

Nàng luôn tin rằng, trên đời không có thứ gì không có nhược điểm, bất luận là cái gì, đều có điểm yếu.

Cho nên khi quái vật cát vàng công kích, nàng cũng cẩn thận quan sát quái vật cát vàng hình thành bộ dáng gì.

Cát vàng không có khả năng phân bố đồng đều trên khắp cơ thể, sẽ có những điểm cát vàng dày hơn cũng có những điểm ít hơn.

Những thứ khác biệt nhỏ này trong chốc lát ngắn ngủi công kích tạo ra khác biệt rõ ràng.

Tựa như Hà Hy Nguyên công kích vừa rồi, hoàn toàn dựa vào yêu lực mạnh mẽ của mình đánh tan quái vật cát vàng.

Cái gì nhược điểm, không nhược điểm, đều không cần quan tâm, chỉ cần mạnh mẽ bùng nổ yêu lực.

Dưới lực lượng như vậy, quái vật cát vàng thực lực không quá mạnh mẽ tự nhiên là không chịu nổi một kích.

Nhưng nàng hiện tại không có trình độ như vậy, đừng nói hiện tại không sử dụng được linh lực, sử dụng được cũng không có khả năng.

Nàng mới chỉ là linh sư cấp mười hai, không có nhiều linh lực như vậy để sử dụng tùy ý.

Cho nên, nàng vận dụng kĩ năng hạng nhất của kiếp trước – quan sát.

Quan sát kĩ càng.

Vừa tránh đi công kích của quái vật cát vàng đồng thời sử dụng toàn bộ tinh thần quan sát quá trình ngưng tụ của quái vật cát vàng, sau đó ở thời cơ tốt nhất đánh vào chỗ yếu của nó.

Nói ra nghe có vẻ rất đơn giản, nhưng phải làm rồi mới biết chỗ khó khăn trong đó.

Nếu chỉ một đối thủ sẽ rất dễ, nhưng vấn đề là quái vật cát vàng có cả một đám.

Ở giữa một đám đối thủ, tránh né, quan sát, công kích, thời gian thật sự là càng lúc càng thiếu.

Có thể làm được điều đó, tuyệt đối không phải người bình thường.

Tiểu hồ ly lắc lư đuôi to của mình, vẫy bay những cát vàng đang lan tới, đôi mắt hẹp dài híp lại, lóe lên sự hưng phấn.

Càng xem Hạ Hinh Viêm, trong lòng hắn càng cao hứng.

Nhìn xem, đây là người mà hắn nhìn trúng, ánh mắt của hắn thật sự rất tốt.

Đắc ý giơ cao khuôn mặt nhỏ nhắn, khóe môi sắp kéo ra đến tận sau đầu nha.

Một cơn gió thổi qua, một ngụm cát vàng bị thổi bay vào miệng của Đoạn Hằng Nghê, xộc vào cổ họng của hắn một miệng đầy cát vàng.

Hắn lập tức ngậm miệng, suýt nghẹn, ho khan liên tục.

“Phi phi…” Tiểu hồ ly lúc lắc cái đầu, liên tục nhổ cát vàng ra.

Hai móng vuốt nhỏ không ngừng cầm lấy hai túm lông nhỏ bên miệng, đem tất cả các vàng đang đính trên mặt phủi xuống.

“Làm sao vậy?” Những tiếng ho khác lạ làm cho Hà Hy Nguyên chú ý, cúi đầu kỳ quái nhìn về phía Đoạn Hằng Nghê.

Không phải vừa rồi còn tốt sao, không có ai công kích hắn mà sao hắn bộ dáng còn như rất thống khổ.

Bị cát vàng mắc ở giữa cổ họng nghẹn lại nên tiểu hồ ly rơi nước mắt liên tục, ho khan không ngừng làm sao còn hơi sức đi trả lời Hà Hy Nguyên.

“Ngu ngốc.” Giọng nói lạnh lùng thản nhiên của Dập Hoàng vang lên trong đầu Đoạn Hằng Nghê.

Vốn đã bị nghẹn cực kỳ khó chịu, tiểu hồ ly lại tức giận đến mất lý trí, không quan tâm trong miệng còn đầy cát muốn mở miệng phản bác.

“Ngươi…khụ, khụ…” Vừa hô được một chữ đã bị nghẹn lại, kịch liệt ho khan.

Trong đầu vang lên một tiếng hừ lạnh khinh thường rất nhỏ, làm cho tiểu hồ ly tức giận đến dung móng vuốt cào đất.

Không mở miệng mắng được, tiểu hồ ly tức giận ra sức cào, đem cát vàng dưới chân trở thành tên Dập Hoàng đáng giận kia.

Hắn dẫm, hắn cào, hắn cào chết hắn!!

Trong ngân trâm, Dập Hoàng nhướng mày, cái gì gọi là Hinh Viêm nhà hắn, cái gì cũng phải có giới hạn.

Biết Hạ Hinh Viêm không có gì nguy hiểm, Hà Hy Nguyên cũng an tâm, yên lặng ở một bên xem, nhưng cũng đề cao cảnh giác nếu có gì nguy hiểm hắn sẽ nhanh chóng ra tay.

Hắn không biết chuyện nhỏ vừa rồi giữa Dập Hoàng và Đoạn Hằng Nghê nên cũng không để ý, chỉ cho là Đoạn Hằng Nghê không cẩn thận nuốt phải một ngụm cát vàng.

Cũng không biết một con hồ ly nào đó bị người làm cho tức giận quá mức mà không thể trả thù, chỉ có thể phát tiết vào cát vàng dưới chân.