Dạy xong lớp khẩu ngữ ở nhà trẻ thì Trần Thủy Mặc bị một đám bạn nhỏ quấn líu ríu náo loạn rất lâu, mãi mới chờ đến lúc cô thoát thân thì phát hiện bạn nhỏ Cố Giác vẫn siết chặt làn váy của cô! Trần Thủy Mặc cam chịu số phận ngồi xổm xuống, rút làn váy của mình từ tay bạn nhỏ Cố Giác, sờ hai bím tóc thả dọc xuống, thân thiết cười cười.
"Hôm nay ai tới đón con?" Trần Thủy Mặc cảm giác mình chỉ đơn thuần tìm chuyện để nói mà cô cũng không thể để mặc cho mình trừng to mắt với một bạn nhỏ được... ôi mắt to cứ bảo hãy chờ xem?
Bạn nhỏ Cố Giác cười ngọt ngào dắt tay Trần Thủy Mặc, cô thuận thế đứng lên tùy bạn nhỏ Cố Giác dắt mình đi ra bên ngoài.
Cửa vườn trẻ có người lớn tới đón trẻ nên Trần Thủy Mặc chỉ sợ Cố Giác không cẩn thận va chạm, vướng chân, cực kỳ khó khăn đi theo tiểu nha đầu nhanh chen vào giữa dòng người. Cũng may vừa rồi bị bọn nhỏ trì hoãn một lúc nên coi như họ ra ngoài muộn, cũng không gặp quá nhiều trở ngại.
Thật vất vả mởi chen ra được phía ngoài cùng, Trần Thủy Mặc vừa định thở nhẹ một hơi lại nhìn thấy một màu xanh đậm của cây tùng, cô đối với màu sắc này lại cực kỳ nhạy cảm nên bỗng dưng ngẩn ra. Thừa dịp lúc Trần Thủy Mặc sững sờ, bạn nhỏ Cố Duy bắt đầu vùng khỏi nắm tay kiên cố của cô, Trần Thủy Mặc lại nắm chặt tay theo bản năng nên không cẩn thận làm đau cô bé nhỏ.
"Cô Trần ơi..."
Cố Giác tội nghiệp ngửa đầu nhìn Trần Thủy Mặc, lòng cô mềm đi, vô thức buông lỏng tay, cô bé như nhặt được đại xá nên lập tức nhào tới Phó Vũ Hiên.
Có lẽ bởi vì đối phương là đứa bé nên Phó Vũ Hiên cũng không bận tâm mình đang mặc quân trang, thân thiết ngồi xổm xuống đón lấy Cố Giác chạy tới trước mặt, bế cô bé lên.
"Chú Vũ, xin chào, lâu rồi chú không đến thăm con đấy!" Bạn nhỏ Cố Giác lập tức bắt đầu nũng nịu.
Phó Vũ Hiên rất hưởng thụ cười cười, một tay bế Cố Giác, một tay khác mở cửa xe bỏ Cố Giác vào trong xe. Vừa nâng mắt đã thấy Trần Thủy Mặc chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ thì không thể không tự mình đi tới bên cạnh cô làm bộ ho khan một cái cười như không cười nhìn cô.
"Anh..." Trần Thủy Mặc nuốt một ngụm nước bọt: "Sao anh biết chỗ này?"
"Anh theo A Duy gọi điện thoại mà tới."
Trần Thủy Mặc cũng không cảm giác mình biết rõ vấn đề mới vừa rồi nhưng dưới chân lại không còn bị mình khống chế, tựa như chỉ biết đi theo Phó Vũ Hiên cất bước, cuối cùng cứ váng đầu ngồi lên chiếc xe Jeep Bắc Kinh của Phó Vũ Hiên rời đi.
Cố Giác ngồi đứng ở hàng ghế sau ghế lái có vẻ cực kỳ thông minh. Phó Vũ Hiên cũng không biết từ đâu lấy ra một hộp chocolate thì Cố Giác cười híp mắt nhận lấy “phí trà nước” thuộc về mình vui vẻ ra ghế sau mở ra ăn.
Lái xe được một đoạn Trần Thủy Mặc mới nhớ hỏi người bên cạnh: "Chúng ta đi đâu thế?"
Phó Vũ Hiên nhìn xuyên qua kính chiếu hậu thấy Cố Giác ăn sắp hết một hộp chocolate thì rút khăn giấy đưa tới,lúc này mới trả lời: "Đến chỗ thiếm Từ."
Die nda nle qu ydo n <3 becuacon <3đ dlqd***
Trần Thủy Mặc thấy sắc mặt Phó Vũ Hiên vẫn như cũ thì an tâm gật gật đầu.
Từ Bội vẫn nhiệt tình trước sau như một so với phản ứng có vẻ có chút im lìm của Cố Trọng Liêm. Phó Vũ Hiên cũng không để ý dẫn Trần Thủy Mặc đến cung kính khom người: "Chú Cố" "Thiếm Từ".
Cố Duy đang vùi ở trên ghế sa lon đánh SPS, thấy Phó Vũ Hiên ngồi xuống bên cạnh cũng chỉ là hừ hai tiếng coi như chào hỏi.
Ngược lại Dương Thần Tuyết nhìn không được dùng sức đạp Cố Duy một cước, người bị hại la to "ui da" một tiếng, PSP rất nhanh truyền ra âm thanh "game over" nhắc nhở, Cố Duy với mặt không phục nhìn vợ mình, Dương Thần Tuyết không nhúc nhích nhìn thẳng vào mắt anh. Không quá lâu thì Cố Duy liền ảo não thua trận xê dịch thân thể bất đắc dĩ không hề có thành ý nhìn Phó Vũ Hiên chào hỏi: "Chào nha!"
Phó Vũ Hiên "ừm" một tiếng rồi cười cười với Dương Thần tuyết, Dương Thần Tuyết khẽ gật đầu rồi xoay người đi vào phòng bếp hỗ trợ.
Trần Thủy Mặc nhìn bóng lưng Dương Thần Tuyết thì kéo Phó Vũ Hiên, có chút lo lắng hỏi: "Em cũng nên vào giúp đỡ hả?"
Phó Vũ Hiên hỏi ngược lại: "Em biết làm cơm?" Die nda nle qu ydo n <3 becuacon <3đ dlqd***
Vừa dứt lời Trần Thủy Mặc vội vàng lắc đầu. Nói đùa, đây chính là cô đặc biệt chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho Phó Vũ Hiên nên cũng không thể sớm lộ diện trước nhiều người như vậy.
"Được rồi, nói thế nào em dâu cũng là khách! Sao có thể để em động tay!" Cố Duy vội vàng xen vào nói.
"Anh gọi cô ấy là gì?" Lông mày ngọn núi của Phó Vũ Hiên nhíu một cái giọng nói bỗng dưng trầm xuống.
Cố Duy bày ra bộ dáng chuyện đương nhiên: "Được rồi, em dâu của tôi cũng không ý kiến cậu cũng đừng nói gì với tôi, tôi không thích nghe lời của cậu!"
Trần Thủy Mặc không biết mình nên có ý kiến hay là không nên có ý kiến, chỉ có thể cười ngây ngô "hi hi" hai tiếng. Phó Vũ Hiên thấy dáng vẻ mơ mơ màng màng của cô thì chỉ nhàn rỗi nhìn Cố Duy một cái, ngậm miệng không bàn luận vấn đề này.
Cơm rất nhanh đã nấu xong, Trần Thủy Mặc vừa ngồi xuống cũng cảm thấy một lần gặp gỡ cô lại phải ăn hoàn toàn không là bữa cơm.
Nếu nói là lần trước Cố Trọng Liên coi như hòa nhã đối với Trần Thủy Mặc thì lần này hoàn toàn không thể nói là có sắc mặt tốt. Trần Thủy Mặc không rõ chân tướng nên chỉ đành phải áp lực trên bàn cơm trở nên cẩn thận, chỉ ăn hai dĩa đồ ăn trước mặt mình. Duy nhất không chịu ảnh hưởng là người bạn nhỏ Cố Giác, cũng may nhờ có cô và Từ Bội, thỉnh thoảng Dương Thần Tuyết cười đùa mấy câu mới không khiến tình hình hoàn toàn cứng nhắc.
Ăn cơm xong, Trần Thủy Mặc vốn định vào phòng bếp giúp đỡ lại đang lúc vô tình bên ngoài phòng bếp nghe được đối thoại giữa Dương Thần Tuyết và Từ Bội.
"Không sao đâu, cha con, ông ấy chính là còn chút không bỏ được mà thôi..."
"Mẹ, mẹ nói cũng qua nhiều năm như vậy, cha như bây giờ cũng không tốt..."
"Ai nói không tốt! Haizz mặc kệ nói thế nào ông ấy cũng không nên giận chó đánh mèo, đổ lên người Tiểu Vũ!"
Die nda nle qu ydo n <3 becuacon <3đ dlqd***
"Đúng vậy!Haizz..."
Trần Thủy Mặc lại rón rén trở về chỗ cũ, cũng không tiếp tục nghe tiếp. Không biết là sao cô lại mơ hồ cảm thấy chuyện họ bàn luận là chuyện cô không nên biết.
Lần này Phó Vũ Hiên trở về ở cạnh Trần Thủy Mặc qua chủ nhật, chỉ đáng tiếc đối với người bình thường mà nói thì chủ nhật ngày nghỉ nhưng đối với Trần Thủy Mặc mà nói cũng là trong hai tối bận rộn trong một tuần. Hai người cũng chỉ có thời gian buổi tối có thể hành động tùy theo ý thích, khổ nổi Trần Thủy Mặc lại chậm chạp không tìm được cơ hội bày ra tài nấu nướng của mình nên vẫn có chút buồn buồn.
Tối thứ sáu, hai người cùng uống chung hơn phân nửa nồi canh xương mà Phó Vũ Hiên hầm một buổi chiều, Phó Vũ Hiên lại cùng với Trần Thủy Mặc vùi trên ghế sa lon xem xong chương trình “Happt Camp” khiến Trần Thủy Mặc cười một buổi tối.
Nhìn bộ dáng Trần Thủy Mặc gần như muốn lăn lộn ở trên đất, Phó Vũ Hiên thật sự không nhìn thấy rốt cuộc buồn cười chỗ nào. Chẳng lẽ đây là vấn đề sự khác biệt ba tuổi giữa anh và Trần Thủy Mặc là vấn đề mấu chốt?
Phó Vũ Hiên lắc đầu một cái quyết định không nên nghĩ vấn đề khiến người ta cảm thấy buồn bực nữa.
Trần Thủy Mặc mới vừa tắm xong, nước trên tóc lau vẫn còn nhỏ xuống đi ra từ trong phòng tắm thì Phó Vũ Hiên cũng không ở trong phòng ngủ, Trần Thủy Mặc liền đi tìm anh. Một phòng lại một phòng thì lại phát hiện sắc mặt Phó Vũ Hiên ngồi ở trong thư phòng cũng không quá tốt. Động tác lau tóc trên tay cô hơi chậm lại gõ cửa cẩn thận đi vào.
"Sao thế?"
Trần Thủy Mặc đi tới bên cạnh anh, đưa tay ra giúp anh vuốt lên lông mày ngọn núi nhíu lên, không ngờ Phó Vũ Hiên theo bản năng chợt né sang, tay Trần Thủy Mặc lúng túng đơ trong không trung.
Năm ngón tay từ từ cuộn thành quyền chậm rãi rũ xuống bên người, Trần Thủy Mặc cố ý bỏ qua cảm giác mất mác khó hiểu nhanh chóng xông lên đầu.
Phó Vũ Hiên xoay vòng màn hình laptop vừa lúc hướng về phía Trần Thủy Mặc, đứng phương hướng ngón tay thủ sẵn trên mặt bàn. Trần Thủy Mặc đưa mắt nhìn thì tầm mắt rơi vào hình trên màn ảnh làm cô chợt trợn to hai mắt.
Trên đó chính là hình trước đây không lâu cô mới chụp ở nhà Chiêm Nhất Nhất, sau khi hình ảnh qua xử lý lại xuất hiện Trần Thủy Mặc biểu hiện vô cùng tinh tế hoặc bày ra vô cùng sâu sắc. Trần Thủy Mặc vốn không cảm thấy chuyện này có gì nhưng khi cô nhìn thấy đáy mắt Phó Vũ Hiên từ từ tụ lại tức giận thì đột nhiên chột dạ.
"Em..." Trần Thủy Mặc hắng giọng "Đây là..."
Nhưng bất kể thế nào cô nói thế nào thì từ đầu đến cuối cô đều cảm thấy mình không cách nào dễ dàng tổ chức được ngôn ngữ để giải thích theo ý cô thì cũng không phải chuyện đáng nhắc tới, là "chuyện nhỏ".
"Người mẫu?" Phó Vũ Hiên lạnh lùng hỏi.
"Ừm!" Trần Thủy Mặc do dự một chút vẫn gật đầu một cái. Suy nghĩ một chút lại lắc đầu giải thích: "Thật ra thì cũng không coi là người mẫu! Em chỉ là giúp Chiêm Nhị một tay..."
Phó Vũ Hiên thở dài tận lực để giọng nói của mình nghe vào bình thản một chút "Thủy Nhi..."
"Dạ? Thủ trưởng!"
Phó Vũ Hiên cân nhắc ngôn ngữ một chút lại phát hiện mình không có biện pháp uyển chuyển vì vậy quyết định vẫn nên trực tiếp tỏ rõ lập trường của mình là tốt nhất: “Nếu như mà anh nói anh hi vọng về sau em không cần giúp chuyện tương tự như vậy em sẽ làm như thế nào?"
Trần Thủy Mặc há miệng nhưng âm thanh cũng không nói ra được. Cô biết hình như vậy bị Phó Vũ Hiên thấy thì ít nhiều cũng sẽ có chút hiểu lầm cô, cho là anh có thể hiểu cho cô dù sao cô làm người mẫu cho Chiêm Nhất Nhất như này thì Thái hậu cũng biết cũng không có nói gì.
Phó Vũ Hiên thấy nửa ngày còn chưa nghe Trần Thủy Mặc trả lời thì giọng điệu chậm lại cũng không còn quá nghiêm khắc: "Thân là một quân tẩu em cần chú ý nhiều một chút!"
Anh vừa dứt lời bỗng dưng Trần Thủy Mặc chảy xuống mặt bàn một giọt nước mắt nặng nề. Thấy vậy, Phó Vũ Hiên hốt hoảng nhanh chóng dùng khăn lông lau tóc lau mặt Trần Thủy Mặc một cái.
Từ nhỏ đến lớn, đây cũng là Trần Thủy Mặc nghe một câu nói nặng nề nhất.
Từ trước đến giờ, cha mẹ dùng phương pháp giáo dục tự nhiên đối với cô, Trần Thủy Mặc cũng rất hiểu chuyện, chưa bao giờ làm cho người khác quan tâm nhiều. Cho dù là xuất hiện vấn đề thì tất cả đều là người một nhà ngồi xuống từ từ thương lượng giải quyết, chưa từng có người nói với cô "chú ý một chút" như thế.
Hơn nữa cô cũng không phải muốn khóc mà cô chỉ không nhịn được, lập tức không khống chế được tâm tình của mình.
Mà Phó Vũ Hiên phát hiện lời vừa mới nói ra khỏi miệng của mình hơi quá, nhìn nước mắt Trần Thủy Mặc ngưng tụ ở trên mặt bàn thành một giọt nước, anh càng có cảm giác mình khốn kiếp.
Khi anh nhìn theo ghi chép của Trần Thủy Mặc thì thấy những hình kia, trong lòng vọt lên một ngọn lửa không tên nên liền cháy sạch tất cả lý trí của anh, một ít cũng không còn. Anh tức giận nhưng càng tức hơn là phương diện Trần Thủy Mặc như thế sẽ bị vô số nhìn người thấy cho dù đối với bọn họ mà nói cũng chỉ là người xa lạ.
Từ trước đến giờ độc chiếm là một từ nguy hiểm nhưng Phó Vũ Hiên lại phát hiện mình đối với Trần Thủy Mặc đã sớm động lòng rồi.
"Em..." Giọng nói của Trần Thủy Mặc vỡ òa: "Em biết rồi, em sẽ chú ý. Thủ trưởng, anhi yên tâm, sau này chuyện như vậy cũng sẽ không xảy ra."
Trần Thủy Mặc cúi đầu lại nhìn thấy bản thân đang mặc bộ đồ hôm đó Chiêm Nhất Nhất mang tới. Cô giật giật khóe miệng tự giễu mà cười cười từ từ đi ra ngoài.
Hai chữ "thủ trưởng" làm Phó Vũ Hiên nghe qua khiến anh bận tâm.
Ban đêm, hai người nằm ở trên giường cũng là lưng đối lưng.
Từ từ Trần Thủy Mặc cảm thấy có chất lỏng khổ sở trượt vào trong miệng, cô nhắm mắt lại che miệng cố gắng không để cho mình phát ra tiếng động quá lớn, tránh quấy nhiễu đến người bên gối.
Nhưng cô cũng không thể nghĩ được cô không ngủ được chẳng lẽ Phó Vũ Hiên ngủ ngon sao?
Thở dài một tiếng, Phó Vũ Hiên lật người trực tiếp ôm lấy Trần Thủy vào trong ngực thật chặt.
"Được rồi, đừng khóc nữa..." Mấy lời an ủi người khác, dường như Phó Vũ Hiên sẽ không nói: "Không phải là anh vẫn chưa nói gì sao?"
Cảm thấy nước mắt Trần Thủy Mặc rơi vào tay, Phó Vũ Hiên lập tức đau lòng không dứt, vừa định giơ tay lên lau nước mắt cho cô, Trần Thủy Mặc lại cắn một cái ở tay của anh làm anh không thể nhúc nhích.
"Được, em cắn đi!" Chỉ cần Trần Thủy Mặc có thể đừng khóc thì cắn anh cũng coi là gì đâu!
"Ưm ưm ưm ưm!"
"Cái gì?" Trần Thủy Mặc cắn chặt tay của anh lầm bầm lầu bầu nói gì đó anh không có nghe rõ. Phó Vũ Hiên lật gương mặt Trần Thủy Mặc để cho cô xoay mặt quay về phía mình.
Buông tay của anh, Trần Thủy Mặc thút tha thút thít lặp đi lặp lại: "Anh khi dễ người ta!" Nói xong lại cắn tay của anh.
Phó Vũ Hiên bị hành động tức giận của cô làm cho dở khóc dở cười, thấy mặc dù hốc mắt còn đỏ nhưng cũng không có khóc nữa thì cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
"Thủy Nhi, anh nói xin lỗi em, thật xin lỗi!"
"Ưm ưm ưm ưm!"
Phó Vũ Hiên tự động phiên dịch lời Trần Thủy Mặc là "Tha thứ cho anh"!
"Ngủ được chưa?"
Trần Thủy Mặc buông tay Phó Vũ Hiên thấy cổ tay anh đã bị mình cắn thành hai hàng dấu răng lại bắt đầu đau lòng cho anh. Tiến tới hôn cổ tay của anh một cái, Trần Thủy Mặc chớp mắt to ngập nước nghiêm trang mở miệng nói: "Thật xin lỗi thủ trưởng! Em làm thì thật không nghĩ nhiều như vậy, Chiêm Nhị tìm em giúp một tay em liền đồng ý. Chỉ là thủ trưởng, em cam đoan với anh, về sau sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa! Thật! Em bảo đảm!" Nói xong cô còn giơ tay phải lên thề.
Phó Vũ Hiên vươn tay cầm tay giơ lên của Trần Thủy Mặc, mười ngón tay nắm chặt. Lại ôm Trần Thủy Mặc vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ lưng của cô dụ dỗ cô ngủ.
Trần Thủy Mặc được dỗ, toàn thân rã rời, lúc sắp ngủ đã nghĩ may mà bọn họ không phải cãi nhau, đều nói cãi nhau là chuyện tổn thương tình cảm nhất, là chuyện không thoải mái kéo dài sang hôm sau thì càng thêm tổn thương tình cảm hơn. Mà cô còn băn khoăn mình vẫn chưa bộc lộ tài năng cho thủ trưởng! Chính là sáng sớm ngày mai phải gọi điện thoại cho Chiêm Nhất Nhất, bảo cô ấy xóa mấy tấm hình kia, cũng trả lại quần áo cho cô ấy nói không chừng về sau cô ấy còn cần phải đấy...