Quyền Đình quấn hai vòng vào đùi phải của cô, thắt chặt trên mông, sau đó quấn quanh xuống và kết thúc tại nơi cao hơn hơn đầu gối khoảng 8 cm, cuối cùng buộc nó lên vòng sắt.
Sau khi bị treo một chân lên thì trọng tâm trực tiếp dồn về phía không bị trói, Mộ Lôi lảo đảo, vô thức kiễng chân trái để giữ thăng bằng.
“Ồ, chân trái.”
Mộ Lôi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh. Trong đôi mắt hẹp dài xuất hiện vẻ hứng thú làm cô vô thức hoảng sợ và bắt đầu nhanh chóng nhớ lại xem Quyền Đình nhắc chân trái của mình có nghĩa là gì.
Rất nhanh sau đó cô đã nhớ ra, Quyền Đình yêu cầu cô không được kiễng chân, nếu còn tái phạm sẽ bị phạt. Nghĩ đến đây, cô vội vàng lên tiếng nhận lỗi.
“Xin, xin lỗi, em sai rồi.”
Nhưng Quyền Đình không hề dao động, anh nhặt chiếc roi dưới đất lên rồi đi về phía Mộ Lôi: “Em có thái độ nhận sai là tốt, tiếc rằng vẫn phải xử phạt.”
Cô khẽ cụp mắt xuống, ánh mắt run rẩy khiến người ta khó phân biệt được đó là phấn khích hay sợ hãi.
“Nhưng nhìn nhận thái độ hối lỗi tốt đẹp của em thì 15 roi là được.” Vừa dứt lời, anh liền cầm roi da quất vào mông cô.
“A!”
Mặc dù đánh qua lớp quần jean, song cái mông bị trói chặt không hề bớt đau, ngược lại chính vì bị trói mà càng thêm nhạy cảm trước sự đau đớn.
“À, lần này em phải đếm, không đếm không tính.”
Anh bâng quơ nói, bình thản như đang nói thời tiết hôm nay rất đẹp. “!” Điều khoản gì mà ngang ngược vậy!
Không đợi cô gào thét trong lòng, roi da xé gió rơi xuống, ngay từ cái đầu đã khiến cô đau đến chảy nước mắt: “1, a —”
“2 —”
Chẳng biết có phải do thịt trên mông nhiều hơn chỗ khác hay không mà lúc xuống tay danh đã dùng lực mạnh hơn so với lần trước.
“3. A a!”
Đau đớn chồng chất. Tuy lực rất mạnh, nhưng cô có thể cảm nhận được từng cái roi hạ xuống đều đan xen hoàn hảo để nơi bị quất có thời gian bình phục.
Sau khi quất 15 cái, dù mông Mộ Lôi căng nóng thì cũng không quá đau đớn.
Bàn tay to của Quyền Đình đè lên mông cô qua lớp quần đùi, nhẹ nhàng vuốt ve, xoa bóp. Dường như sự dịu dàng của anh đã bao bọc lấy mọi đau đớn, cơn đau ban đầu dần chuyển thành khoái cảm tận xương dưới sự an ủi nhẹ nhàng của anh. gic
Hai cánh hoa ấm áp bung ra, không ngừng chảy nước. Quần lót ẩm ướt dính vào nơi vùng kín vô cùng khó chịu.
“Ưm —”
Cô bật ra một tiếng rên rỉ nũng nịu, đôi mắt ngập nước nhìn chăm chú vào người đàn ông.
Quyền Đình lại làm như không thấy, bắt đầu xuống tay trói chân trái đang lẻ loi đặt trên mặt đất của cô.
Bấy giờ, toàn bộ trọng lượng cơ thể Mộ Lôi đều dồn vào dây thừng, chân có đặt trên đất thì cũng chỉ như vật trang trí chứ không hề có tác dụng chống đỡ cơ thể. Cảm giác lơ lửng trên không làm cô sợ hãi.
So với chân phải thì chân trái được trói đơn giản hơn, Quyền Đình quấn mấy vòng trên mắt cá chân khoảng 5 cm, sau đó buộc dây thừng vào sau lưng.
Sau khi thực hiện một loạt hành động, cơ thể của Mộ Lôi đã hoàn toàn bị trói chặt, cảm giác không thể giẫm lên mặt đất khiến cô hoảng hốt.
Cô tựa như ngọn nến mỏng manh đung đưa trong gió, còn ngọn gió thổi tắt cô lại chính là đôi tay khỏe khoắn của Quyền Đình.
Thân thể của cô chậm rãi xoay theo động tác của Quyền Đình. Đầu cô choáng váng, nơi bị anh đánh vẫn còn nóng, hang cốc không ngừng chảy nước, từng nơi bị trói chặt đều vô cùng nhạy cảm. Những cảm nhận này khiến cô cứ ngỡ như ở trong mơ, một giấc mơ d*m dật và vô cùng sảng khoái.
Hết chương 29