Người Yêu Xinh Đẹp

Chương 17




Gần đây, Irene Felton khá vừa lòng với cả sinh hoạt cá nhân và công việc của mình. 

Đầu tiên, nhà mới của cô đã sửa xong, có thể vào ở bất kỳ lúc nào. Tiếp theo, tâm trạng của ông chủ của cô chuyển từ âm u sang vui vẻ, chúng nhân viên liền tạm biệt sợ hãi. Thứ ba là chờ sau khi Roadshow kết thúc, tất cả bước vào quỹ đạo, Lý Thù hứa sẽ cho cô nghỉ trọn ba ngày.

Cô cho rằng “công thần” đằng sau sự thuận lợi này đều thuộc về việc yêu đương của Lý Thù đã tốt đẹp trở lại, nhất là phải cảm ơn anh Thẩm tiếp nhận Lý Thù một lần nữa. 

Điểm cuối của Roadshow là ở London. Cách thời điểm kết thúc của Roadshow và khi phát hành cổ phiếu chỉ có ba ngày ngắn ngủi. Kế hoạch ban đầu của Lý Thù là theo nhóm IPO tới New York tạm dừng chỉnh sửa, nhưng ngày thứ hai sau khi tới London, anh bỗng quyết định sau khi Roadshow kết thúc sẽ một mình tới thành phố S.

Nhóm tư vấn không ngăn được anh, chỉ có thể để anh đi, phái Irene theo cùng. 

Irene có thể nhìn ra nhân vật mấu chốt thúc đẩy Lý Thù đưa ra quyết định này là Fred Dalle; vì sau hôm anh gặp Fred Dalle, Lý Thù bèn thay đổi lịch trình, nhưng cô không rõ nguyên nhân. 

Nhờ vào người thư ký Irene tin tức linh thông, Lý Thù mới gặp được Fred. Sau khi nghe người trong đoàn nói rằng: “Người anh em bạn đại học tốt của ông chủ, ngài Dalle, có hẹn với một người đại diện ở London”, Irene liền thông báo Lý Thù.

Lý Thù gọi điện thoại cho Fred, trùng hợp hai người đều rảnh buổi trưa, liền hẹn ăn trưa ở một cửa hàng burger gần khách sạn Lý Thù ở.

Bàn ở cạnh cửa sổ, hai người tán gẫu ngắn gọn trong 40 phút, hệt như thời đại học họ.

Lý Thù đến sớm hai phút, gọi món. Fred đến đúng giờ, y đẩy cửa đi vào, ngồi thẳng xuống phía đối diện Lý Thù.

Vóc dáng Fred cao lớn, nhưng diện mạo không xuất chúng, trên mặt có nhiều tàn nhang, mái tóc đỏ rối tán loạn.

Có lẽ hôm đó vì gặp người đại diện nên Fred đặc biệt mặc một bộ vest bằng linen phối với giày sneaker, nhìn chẳng ra đâu với đâu.

Tuy nhiên, điều đáng nhắc tới là, dù y tặng Lý Thù quyển Kinh thánh về Tình cảm ở Silicon Valley, khoản tình cảm của Fred lại không hề phong phú, y thậm chí còn chưa bao giờ có mối quan hệ nào lâu hơn ba tháng.

Mấy ngày trước, Lý Thù gửi cho Fred truyện ngắn anh viết, Fred đưa ra một vài cảm tưởng thật lòng của mình.

Y gửi tới một bài cảm nghĩ dài dằng dặc, tâm sự kinh nghiệm yêu đương đầy bi thương sau ba mối tình của y.

Lần gặp nhau này, y vừa ngồi xuống đã hỏi Lý Thù: “Có phải ông đang yêu không?”

Lý Thù sửng sốt, không lập tức trả lời.

Trước đây, Lý Thù chưa bao giờ nhắc tới Thẩm Nghi Du với người nhà hay bạn bè. 

Một mặt vì Lý Thù không có thói quen lãng phí thời gian vào tán gẫu, mặt khác thì anh không muốn nói. 

Lý Thù chưa bao giờ ngẫm kĩ vì sao mình không muốn nói, anh chỉ biết rằng yêu đương là chuyện giữa anh và Thẩm Nghi Du, bất kỳ ai cũng không được tham dự vào.

Tuy nhiên, nếu Fred đã hỏi, sau khi suy nghĩ, Lý Thù cho rằng cũng không cần phủ nhận, bảo Fred rằng: “Phải.”

Fred không ngoài dự đoán mà gật đầu, nói: “Cái truyện “Cuộc đời của X.Bin” đích thực không phải do một người độc thân viết.”, y hỏi tiếp: “Bao lâu rồi?” còn hỏi Lý Thù có ảnh chụp không. 

Lý Thù chẳng có ý định kể nhiều với Fred, không lập tức trả lời câu hỏi của Fred, anh chỉ tìm ảnh Thẩm Nghi Du trong điện thoại, đưa cho y.

Lúc này đồ ăn được mang tới, một tay Fred cầm burger, một tay cầm điện thoại của Lý Thù, y vừa nhìn màn hình liền sửng sốt, lập tức ngước mắt nhìn Lý Thù. 

“Sao thế?” Lý Thù hỏi y.

Fred lắc đầu, đột nhiên hỏi: “Hai người có phải mới yêu nhau không?”

“Không phải.” Lý Thù phủ nhận, nhưng không nói rõ với Fred hai người đã yêu nhau bao lâu.

“Cậu này nhìn qua có vẻ giống cái loại….” Fred tựa như đang tìm cách dùng từ: “loại chỉ hẹn hò với mấy người tư vấn tài chính trong nhóm IPO của ông ấy.” 

Lý Thù cau mày, nghĩ tới chuyên gia tài chính trưởng nhóm IPO của mình.

Đẹp trai cao ráo, ăn mặc bảnh bao, năng lượng dồi dào, miệng lưỡi lưu loát, kiểu người điển hình của phố Wall. 

“Nhưng cũng không biết được” Fred thực tế mà nói: “Sự giàu có của ông rất hấp dẫn, có lẽ cậu ta sẽ luôn ở bên ông, nhưng ông phải cẩn thận.”

Lý Thù yên lặng lấy lại điện thoại, qua mấy giây nói với Fred: “Cậu ấy vô cùng yêu tôi.” 

“Mấy đứa người yêu cũ cũng bảo yêu tôi” Fred không tỏ rõ ý kiến, “Kết quả thì sao, tôi phát hiện bọn họ chẳng hề thật lòng yêu mình, điều bọn họ thích nếu không phải là cổ phần hay thân phận của tôi, thì chính là tiền mặt trong ngân hàng của tôi.”

Lý Thù không nói chuyện, nhìn Thẩm Nghi Du trên màn hình một cái rồi khoá màn hình.

Anh phát hiện ra cho Fred xem mặt của Thẩm Nghi Du không phải là một quyết định đúng, mà cái việc tán gẫu chuyện yêu đương với bạn bè cũng thật vô nghĩa. Anh không muốn Thẩm Nghi Du bị bất kỳ ai phán xét. 

Đối với Lý Thù mà nói, phán xét Thẩm Nghi Du thế này vốn là một dạng xúc phạm. 

Tuy nhiên, Fred không dừng lại ở đó, dường như y định khuyên răn Lý Thù, tiếp tục nói: “Ông nghĩ xem, công việc của ông vô cùng bận rộn, không thể dành cho cậu ấy nhiều thời gian, khi yêu ông có ân cần chu đáo không? càng không. Nói thực là, tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng được bộ dạng yêu đương của ông, nhất định y hệt tôi khi tôi yêu bạn gái đầu, ngạo mạn, bất lịch sự, tự cho mình là siêu phàm.”

“Giống như Irene Felton, nếu không phải vì lương cao, cô ấy chắc chắn sẽ chẳng làm thư ký của ông. Nếu không phải vì tài sản của ông, cậu ấy có khuôn mặt xinh đẹp như vậy, sao có thể chọn ông được.”

“Qua mỗi mối tình,” tốc độ nói của Fred rất nhanh, y vừa nói vừa khua tay múa chân, giọng đầy thương cảm: “tôi đều trải qua rất nhiều tổn thương, đừng tin tưởng thứ gọi là tình yêu.”

Lý Thù không muốn nghe những suy nghĩ về tình yêu của Fred, trực tiếp ngắt lời y, hỏi một số vấn đề liên quan tới khi công ty của Fred niêm yết.

Cuối cùng Fred cũng dừng lại, thảo luận với Lý Thù về công việc bình thường. 

Sau khi kết thúc bữa trưa, Lý Thù trở lại khách sạn, anh gọi điện thoại cho Thẩm Nghi Du, Thẩm Nghi Du tiếp máy.

Hình như Thẩm Nghi Du khá mệt mỏi, cậu nhỏ nhẹ nói rằng mình vừa tắm xong.

“Anh thì sao?” Cậu hỏi Lý Thù.

Nói ra thì vô cùng quái lạ, dường như hoàn toàn không phù hợp với khoa học, mỗi lần nghe thấy giọng nói của Thẩm Nghi Du, Lý Thù đều cảm thấy dòng điện siêu nhỏ nhảy nhót của hạnh phúc.

Dòng điện truyền từ đầu ngón tay tới đại não của anh, vỗ về sự sốt ruột nảy sinh khi anh ăn trưa với Fred, giúp anh bình tĩnh. 

Giọng nói của Thẩm Nghi Du rất dịu dàng, Lý Thù gần như có thể nhìn thấy dáng vẻ nằm trên sofa hoặc giường, khép hờ mắt, tiếp điện thoại của cậu.

Qua mấy giây, phảng phất như đại não của Lý Thù bỗng phân tích được hàm ý trong lời nói của Thẩm Nghi Du, anh trả lời: “Anh đang ở phòng khách sạn.”

“Mấy ngày nay anh rảnh rỗi nhỉ?” Thẩm Nghi Du không để ý sự ngập ngừng của Lý Thù, tự nói: “liên tục tìm em.”

Chưa đợi Lý Thù trả lời, cậu tiếp tục hỏi Lý Thù: “Có thể mỗi ngày đều rảnh như vậy không?”

Khi Thẩm Nghi Du làm nũng, cậu có thể dễ dàng khiến Lý Thù đánh mất lý trí.

Lý Thù căn bản là chưa thèm nghĩ đã trả lời Thẩm Nghi Du: “Có thể.”

Dường như Thẩm Nghi Du biết rõ là giả, nhưng vẫn vui vẻ bật cười, liên tục gọi tên Lý Thù

Lý Thù cảm thấy có chút bất thường, ngẫm nghĩ kỹ lưỡng, hơi do dự hỏi Thẩm Nghi Du: “Em uống rượu à?”

“Ừm.” Thẩm Nghi Du thừa nhận rồi lập tức bổ sung: “Nhưng không nhiều”

Lý Thù chẳng thích việc Thẩm Nghi Du uống rượu khi anh không ở đó, nhưng chưa vội nói gì, Thẩm Nghi Du đã nói: “Vì tâm trạng em không tốt.”

Lý Thù sửng sốt, lập tức mở sách trên bàn ra, tìm đến vị trí của “Tích cực lắng nghe”, nắm bắt được từ mấu chốt “Thuật lại”, thử hỏi Thẩm Nghi Du: “Tâm trạng không tốt à?”

Thẩm Nghi Du “ừ” một tiếng, im lặng mấy giây, ngay khi Lý Thù tưởng rằng cậu không muốn kể chi tiết, cậu mở miệng: “Tối hôm nay, bạn học cấp ba tới thành phố S làm việc, em đưa cậu ấy và mẹ cậu ấy đi ăn. Khi ở nhà hàng, em chạm mặt bố mình, ông ấy đang ôm một cô gái, không phải mẹ em.”

“Mối quan hệ giữa ông ấy và mẹ em không tốt, em biết, nhưng đưa người khác đến nhà hàng ăn, không phải là một việc tội lỗi à?”

Giọng nói của Thẩm Nghi Du phảng phất như từ nơi rất xa truyền tới, khiến Lý Thù nảy sinh cảm giác: thật ra Thẩm Nghi Du không phải đang nói chuyện với anh, cậu giờ nói chuyện với ai cũng được.

“Kỳ thực, khi em đi học đại học, bố mẹ đã ly hôn. Giáng Sinh năm đó, em chẳng biết phải đi về đâu, cuối cùng định tới phương Nam ở nhà cũ của bà ngoại một đêm, nhưng về nước mới phát hiện mẹ đã bán căn nhà đó cho người khác” Thẩm Nghi Du chầm chậm nói: “Một năm sau, bọn họ quay lại với nhau, em mới lại có nhà để ở.”

Lý Thù nghe Thẩm Nghi Du nói, qua chốc lát hỏi: “Vậy Giáng Sinh đó em ở đâu?”

“Về trường” Thẩm Nghi Du nói: “Em cũng chẳng còn nơi nào khác.”

“Nếu chúng ta gặp nhau sớm một chút thì tốt” Thẩm Nghi Du nói tiếp: “Em đã có thể tìm anh.”

“Nhưng có lẽ gặp nhau sớm thì chia tay sớm, chả biết được.”

Thẩm Nghi Du tâm sự một vài chuyện vụn vặt khác, trái tim của Lý Thù vì vậy mà bắt đầu ngộp đau, anh không giở sách nữa, nói với Thẩm Nghi Du: “Chúng ta dù gặp nhau ở bất kỳ thời điểm nào, cũng sẽ không chia tay”

Thẩm Nghi Du cười cười, nụ cười của cậu vừa giống vui vẻ vừa giống bi thương.

Lý Thù chẳng thể phân biệt rõ ràng.

“Được rồi” Thẩm Nghi Du nói: “Chắc là sẽ không”

Cậu ngáp một cái, nói ngủ ngon với Lý Thù.

Sau khi cúp điện thoại, Lý Thù nghĩ: anh nhất định phải tới thành phố S.

Bởi vì Thẩm Nghi Du vô cùng cần anh trở về, cần đến mức bản thân Thẩm Nghi Du cũng không thể tính rõ. 

Thẩm Nghi Du tha thiết cần có người làm bạn cùng.

Lý Thù bỗng lý giải được một vấn đề đơn giản: Thẩm Nghi Du hoàn toàn bất đồng với tất cả những gì Fred nói, cậu trùng hợp là một người “quái dị”. 

Cậu một mình lơ mơ sống, không để ý  tới cổ phần hay tiền trong ngân hàng, luôn luôn tìm kiếm một người thực lòng quan tâm âu yếm mình, xây dựng một gia đình thân mật, giản đơn và ổn định. 

Lý Thù phải có vận may kỳ diệu thế nào mới có thể được cậu chọn, anh nhất định phải giữ gìn cẩn thận, không để mất cơ hội ngày.

Sáng sớm hôm sau, trong thang máy đi xuống lầu, Lý Thù hỏi Irene Felton: “Cô cho rằng liệu Thẩm Nghi Du có thích bất ngờ không?”

Irene lộ ra một nụ cười vô cùng chuyên nghiệp: “Không có ai có thể chối từ một bất ngờ vừa phải”

“Ngày kia tôi đi thành phố S” Lý Thù nói với Irene: “Sắp xếp giúp tôi.”