Năm giờ sáng, Đông
Phương Càn đúng giờ tỉnh lại. Mở mắt nhìn chung quanh một chút, anh bất
đắc dĩ thở dài, lại bị Chúc Kỳ Trinh đá xuống giường rồi.
Bây
giờ, anh đối với một vài thói quen xấu lúc ngủ của Chúc Kỳ Trinh đã càng ngày càng luyện thành thói quen rồi. Cuốn chăn, đá người, chảy nước
miếng…… Mà anh có lúc sẽ buồn lo vô cớ mà nghĩ: nếu như mình già rồi vẫn còn bị đá xuống giường như vậy, vậy xương cốt già của mình kia liệu có
bị vỡ vụn không?
Xoay người bò lên giường, anh tức giận kéo cái vòng chăn trên người Chúc Kỳ Trinh, đắp lên trên người mình.
Trong chốc lát, Chúc Kỳ Trinh bị lạnh tỉnh lại, mơ mơ hồ hồ co rúc người gần
sát Đông Phương Càn, nói nhỏ không nghe rõ: "Đông Phương Càn…… ôm
ôm…..."
Đông Phương Càn hé miệng, nụ cười từ từ sâu hơn……
Chiêu này lần nào cũng đúng, thủ đoạn nho nhỏ là có thể khiến Chúc Kỳ Trinh
ngoan ngoãn kề sát, để cho anh rất có cảm giác đạt được thành tựu.
Chậm rãi đưa tay ôm lấy Chúc Kỳ Trinh, đem chăn đắp lại lên trên người cô, hai người nằm chung một chỗ ôm lấy nhau thật chặt.
Đột nhiên, bụng dưới nóng bừng lên, phản ứng sinh lý không có dấu hiệu báo
trước lúc sáng sớm đánh ập tới. Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang trong
giấc ngủ kia, trong nháy mắt nhịp tim liền tăng lên.
Nhẹ nhàng,
anh ngậm lấy vành tai của cô, nông sâu thở dốc vô tình hay cố ý thổi vào trong lỗ tai Chúc Kỳ Trinh, một tay không an phận hoạt động ở dưới
chăn, làm cho Chúc Kỳ Trinh ngọ nguậy đôi chút.
Theo vành tai từ
từ đi xuống, anh từng chút từng chút mút lấy cổ của cô dần dần trượt
xuống xương quai xanh, lực trên tay lúc nhẹ lúc mạnh, lúc chậm lúc gấp
khuấy động nơi tư mật của cô.
Chúc Kỳ Trinh ý thức mơ hồ thở gấp, hừ nhẹ, cơ thể cô theo ngón tay Đông Phương Càn không ngừng rung động,
phần eo theo tiết tấu của anh không tự chủ mà cong lên, rồi lại cong
lên……
Cô cảm giác mình nằm mơ, một giấc mộng xuân vô cùng tươi
đẹp. Trong mộng, Đông Phương Càn dịu dàng dẫn cô lội qua nước sâu, nhiệt tình vượt qua núi cao, sau cùng đi bộ về phía đỉnh cao nhất, đi đến
thiên đường tình yêu.
Cả người cô khẽ run chậm rãi mở mắt ra, trong tầm mắt như có sương mù, Đông Phương Càn thâm tình nhìn cô.
Đông Phương Càn khẽ chạm lên đôi môi của cô, thanh âm trầm thấp thuần hậu
vang lên: "Luyện tập bắt đầu!" Nói xong anh lật người một cái, ngồi xổm ở trên người Chúc Kỳ Trinh.
Chúc Kỳ Trinh dịu dàng mỉm cười, duỗi
hai tay ra ôm lấy cổ anh, giọng nũng nịu lạc đi nói: "Liên Trưởng Đông
Phương, ngài bây giờ không có binh lính cùng tập luyện, mỗi ngày cầm **
luyện? Cho em nghỉ được không?"
"Thời gian nghỉ còn chưa đến."
"Lúc nào thì mới có thể?"
"Chờ đến lúc anh hoàn thành kế hoạch tạo người, " Đông Phương Càn nhếch môi
khẽ cười, "Bây giờ, chúng ta tranh thủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ."
Chúc Kỳ Trinh bật ra tiếng cười khanh khách, "Anh thật nghèo vốn từ, loại cớ này anh cũng dám…… A!"
Đông Phương Càn đúng lúc này đột nhiên toàn thân dùng sức một cái, ** lập
tức bị hạnh phúc bao lấy, anh cúi đầu hôn lên cái miệng phát ra âm thanh đầy dục vọng của Chúc Kỳ Trinh, nghiêm trang nói: "Nhớ kỹ, anh bây giờ
là doanh trưởng!"
Sau khi dậy, hai người bởi vì tập luyện qua đi
mà tâm tình vui vẻ, vì thế muốn mời Hoàng Thiếu Khanh tới nhà ăn cơm.
Sau khi nghe được câu đáp đồng ý, hai người bọn họ cùng nhau đi mua thức ăn.
Bọn họ tựa hồ cũng không có chủ định, muốn đem quãng thời
gian xa cách trước kia bù lại toàn bộ. Cảm giác gần nhau, khiến cho bọn
họ cũng thưởng thức được hương vị của hạnh phúc.
Xe của Đông
Phương Càn mấy ngày trước đã cho người đưa đến thành phố T, cho nên đi
ra ngoài thuận tiện hơn rất nhiều, chỉ là hai người đều không thân thuộc với tình hình giao thông.
Lúc này, Chúc Kỳ Trinh vung tay múa chân tự cho là đúng, nói với Đông Phương Càn nên như thế nào đi như thế nào.
Chỉ có điều Đông Phương Càn căn bản không có để ý tới, phần lớn theo cảm
giác của mình lái đi, chỉ tiếc, cuối cùng vẫn là vòng hồi lâu mới tìm
được siêu thị lớn kia.
Vừa mới xuống xe, Chúc Kỳ Trinh liền đắc ý nói: "Xem đi? Không nghe lời vợ nói thua thiệt ngay trước mắt nhé?"
Đông Phương Càn chau chau mày, "Nghe lời không chuẩn xác của em bây giờ còn
đang lượn quanh." Sau đó anh nắm lấy tay Chúc Kỳ Trinh, mặt không thay
đổi nhỏ giọng nói một câu: "Bên trong nhiều người, chớ lạc mất."
Chúc Kỳ Trinh khinh thường "Hừ" một tiếng, "Muốn chiếm tiện nghi cứ việc nói thẳng đi!" Nói tới nói lui, nhưng vẫn mặc cho Đông Phương Càn dắt mình
đi vào.
Vừa vào siêu thị, Chúc Kỳ Trinh tựa như con chuột rơi vào trong thùng gạo, hai mắt không tự chủ sáng lên, trông thấy đồ ăn ngon
liền muốn ăn.
Cô đi theo sau Đông Phương Càn, đãng trí đi vòng vo ở khu rau xanh một lát, sau đó bắt đầu thúc giục: "Đông Phương Càn, tùy ý mua một chút là được rồi mà, dù sao chỉ có vợ chồng Hoàng Thiếu với
hai chúng ta, em thấy Hoàng Thiếu cũng không phải là người hay bắt bẻ,
đúng không?"
Đông Phương Càn không chú ý lời nói của cô, tiếp tục đẩy xe từ từ chọn món.
"Đông Phương Càn, nếu không…… Em qua bên kia đi dạo, đợi lát nữa lại về đây
tìm anh, như vậy tiết kiệm được thời gian, đúng không?"
Đông
Phương Càn cau mày, anh biết Chúc Kỳ Trinh không thể chờ đợi được muốn
đi mua đồ ăn. Kể từ khi ở cùng Chúc Kỳ Trinh, anh liền phát hiện một vài hành động hay thói quen xấu của Chúc Kỳ Trinh làm người ta vô cùng phẫn nộ.
Ví như, cô đi dạo siêu thị, thường thường sẽ theo tính tình
liền mở đồ ra, sau đó vừa ăn vừa đi dạo, đến lúc tính tiền thì căn bản
chỉ còn lại một cái túi không.
Biết tâm tư của cô bây giờ đã bay xa, Đông Phương Càn ra lệnh: "Tốc chiến tốc thắng."
"Ừ, em sẽ nhanh thôi." Tiếng nói vừa dứt, cô xoay người tựa như một trận
gió chạy về phía khu thực phẩm. Bên này phần lớn là hoa quả khô, cô chọn một lát, không có gì thích ăn, vì vậy đi thang cuốn lên lầu, nhanh
chóng chạy đến khu đồ ăn vặt chọn lấy mấy gói. Vừa mới tới khúc quanh,
phát hiện là khu đặc sản, cô vừa có hứng thú, nơi này rất nhiều đặc sản
trước kia Trịnh Hân Ngạn cũng mang cho cô ăn rồi, ngon vô cùng, cho nên
cô đứng trước giá hàng, bắt đầu cẩn thận chọn lựa.
Hồi lâu, nhiều đến nỗi trong tay đã ôm không nổi, quay đầu xem bên cạnh không có làn
xách, cô đành phải ôm như vậy xuống lầu. Nhưng tìm ở khu rau xanh một
lúc lâu, cũng không thấy bóng dáng của Đông Phương Càn.
Cô nghĩ
Đông Phương Càn liệu có đi vào khu thực phẩm tìm mình rồi không? Xoay
người một cái, cô chạy như bay đi đến khu vực kia, nhưng vẫn không thấy
Đông Phương Càn. Trong lòng đã mơ hồ có chút sốt ruột, cô lại chạy lên
lầu hai tiếp tục tìm, có thể đi đến cả tầng lầu cũng không thấy Đông
Phương Càn.
Xong rồi xong rồi, cô nghĩ, điện thoại di động của mình và tiền đều không mang, thế này làm sao có thể quay về a?
"Đông Phương Càn…… Đông Phương Càn…… Đông Phương Càn……" Cô ôm một đống thức
ăn, bắt đầu xuyên qua trước từng cái giá hàng một, nhẹ giọng hô, lại bởi vì nhiều người, sợ rước lấy chỉ trích, cô không dám quá lớn tiếng, chỉ
có thể đè ép giọng nói không sợ rắc rối khác nhỏ giọng khẽ gọi.
Đông Phương Càn cũng đang tìm Chúc Kỳ Trinh, mua xong rau thấy cô còn chưa
quay trở lại, cho nên anh quyết định trực tiếp tóm cô trở về. Nhưng đi
cả tầng lầu cũng vẫn không phát hiện bóng người, ngẩng đầu nhìn thấy
bảng hiệu khu đồ ăn vặt treo ở tầng ba, vì thế anh đi thang cuốn lên.
Tìm một lát, mơ hồ nghe thấy tiếng Chúc Kỳ Trinh, rẽ ngoặt, trông thấy
Chúc Kỳ Trinh đang cầm một đống đầy đồ ăn vặt, mặt căng thẳng, nhìn ngó
xung quanh, trong miệng còn từng tiếng cẩn thận từng li từng tí gọi tên
của mình.
Trong lòng anh chợt cảm thấy một hồi ấm áp, cái vẻ mặt
bất lực đó của Chúc Kỳ Trinh, dáng vẻ giống như một con mèo nhỏ làm cho
người ta thương yêu, cô là cần mình bảo vệ như vậy, rời đi một giây một
phút cũng không được.
Đẩy xe đi nhanh đến bên cô, Chúc Kỳ Trinh
không hề hay biết, vẫn còn đang sốt ruột nhẹ kêu lên: "Đông Phương
Càn...... Đông Phương Càn...... Đông Phương...... A!" Lúc này cô mới
phát hiện Đông Phương Càn bên cạnh, trái tim lơ lửng lập tức buông
xuống, cô bất mãn lớn tiếng oán trách: "Sao anh không nghe lời vậy? Bảo
anh đợi em ở dưới lầu lại chạy lên đây làm gì? Bị anh dọa chết mất!"
Đông Phương Càn nhíu mày, "Lời của em nói ngược rồi hả?"
Chúc Kỳ Trinh giương quai hàm trừng anh, dần dần đỏ cả vành mắt, mang theo
tiếng khóc nức nở nói: "Anh sao lại như vậy, em bị dọa sợ anh cũng không biết an ủi em, em cái gì cũng không mang, anh muốn kêu em lạc nơi đầu
đường xó chợ à?"
Đông Phương Càn dở khóc dở cười, cô cho rằng như vậy là có thể lạc nơi đầu đường xó chợ?
Đưa tay lấy thức ăn trong ngực cô ném từng túi vào trong xe đẩy, nhận lấy
túi cuối cùng, anh mới nhẹ nhàng ôm lấy cô, như lừa gạt đứa trẻ nói:
"Chúc Kỳ Trinh, em có lạc ra ngoài trái đất anh cũng có thể tìm được
em."
Chúc Kỳ Trinh khẽ ngửa đầu, mắt tràn đầy sương mù, lông mi ướt đẫm khẽ lay động, cô yếu ớt hỏi: "Có thật không?"
Đông Phương Càn hé miệng mỉm cười, không chú ý người qua lại xung quanh, anh cúi đầu hôn lên đôi môi cô, êm ái lướt qua, thật giống như đang thưởng
thức hương mật ong thơm phức ngọt ngào, "Hoàn toàn là thật…… Bởi vì……
Chúc Kỳ Trinh…… Là của Đông Phương Càn……"
Chúc Kỳ Trinh rúc vào trong ngực anh, im lặng cảm nhận một mặt dịu dàng của người đàn ông sắt đá này.
Cởi quân trang ra, anh cũng chỉ là một thanh niên bình thường, anh yêu, anh hạnh phúc, anh hi vọng được mọi người trên thế giới biết đến. Anh
nguyện ý ở bên ngoài dắt tay cô, nguyện ý trước mặt bạn bè đối tốt với
cô, thậm chí nguyện ý dưới con mắt mọi người như vậy biểu đạt tình yêu
với cô.
Chúc Kỳ Trinh hạnh phúc, hài lòng, cảm động. Cô nghĩ, cô
nguyện ý cứ đắm chìm trong tình yêu của Đông Phương Càn như vậy, cứ mãi
thế…… cho đến lúc chết…….