Mới sáng sớm ngày chủ nhật, Chúc Kỳ Trinh đã lôi Chung Thành bắt đầu thực hiện kế hoạch của
cô. Hai người đi đến tiệm cắt tóc của thành phố, mới vừa ngồi xuống thì
đã có một chàng trai trẻ tuổi đến hỏi: "Xin hỏi hai vị tiểu thư muốn gội đầu hay là cắt tóc?"
Chúc Kỳ Trinh nói: "Làm cho tôi một kiểu
tóc xấu xí nhất, làm sao thì làm nhưng chỉ có tác dụng trong một lần
thôi!" Cô không muốn mình xấu xí mãi mãi, không chừng Trịnh Hân Ngạn
cũng có thể đá mình.
Chàng trai không tin mở to hai mắt nhìn Chúc Kỳ Trinh lặp lại câu nói của cô: "Làm xấu xí như thế nào?"
"Anh tìm thợ có tay nghề kém nhất trong tiệm ra đây."
Mấy khách đang làm tóc và mấy thợ cắt tóc ở quang cô đều nén cười nhìn trộm Chúc Kỳ Trinh. Wow... nói như vậy còn ai dám tới đây?
Gội đầu xong, nhà tạo mẫu tóc nhận được chỉ thị đi tới, câu nói đầu tiên là hỏi cô: "Nhất định phải làm rất xấu xí?"
"Đúng, không xấu tôi không trả tiền." Muốn cho đối phương ghét mình bước đầu
tiên nhất định là ngoại hình, cho nên ông ta phải hạ tay nghề.
Nhà tạo mẫu tóc cười khổ, sau đó lại nói: "Tôi không phải là thợ kém nhất trong tiệm, đừng hiểu lầm."
Gần hai giờ sau, một đầu ổ gà xuất hiện. Cả đầu không khác gì bỏng ngô mới
ra lò, hiệu quả vô cùng khoa trương, nhưng Chung Thành và Chúc Kỳ Trinh
cảm thấy vẫn chưa đủ khó coi, tất cả nhà tạo mẫu tóc trong tiệm đều sững sờ, bọn họ đều nhất trí nhìn nhận đây là kiểu tóc xấu xí nhất trong
tiệm từ trước tới nay rồi.
Cuối cùng hai người đành phải thôi, không vui đi về.
Bởi vì kiểu tóc quá khoa trương, hai người cũng không phải không biết xấu
hổ đi xe buýt, mà phải thuê xe về trường học. Nhưng trong trường học
không cho xe taxi vào, Chúc Kỳ Trinh không muốn đầu tóc của mình bị
người quen nhìn thấy, nên ở gần cửa trường học thì cô nói với tài xế xe
taxi: "Tài xế, khi đến cửa ông đừng dừng lại mà hãy dùng sức đạp cần ga, vọt thẳng vào cửa là được, nhất định ông lão gác cổng sẽ không đuổi kịp ."
"Không được đâu! Vậy khi tôi ra ngoài, lão ta phạt tiền tôi thì làm thế nào?" Tài xế hoài nghi nói.
"Lúc đi ra ông vẫn dùng sức đạp! Yên tâm, lão gác cổng đã sáu bảy chục tuổi
rồi, sao có thể vì mấy đồng tiền phạt mà đuổi theo ông hả? Coi như có
đuổi theo, cũng phải chịu thôi!"
Không ngờ có việc xảy ra ngoài ý muốn của Chúc Kỳ Trinh, là tài xế hoàn toàn không có cơ hội dùng sức
đạp cần ga, bởi vì cửa chính của trường học đang đóng.
"Quái lạ, bình thường không phải đều mở cửa sao?" Chúc Kỳ Trinh bất mãn kêu to.
"Có thể là lãnh đạo tới kiểm tra, trường học muốn chấn chỉnh mà!" Chung Thành nói.
"Nhanh lên lại nói chuyện với ông lão trông cửa, đừng lề mề, ngộ nhỡ bị người quen nhìn thấy nói mình phải sống sao đây?"
Đến gần phòng thường trực, Chung Thành kéo kính xe xuống, nói: "Ông lão, mở cửa giúp chúng cháu đi vào được không? Bạn cháu bị thương ở chỗ này,
không đi được."
Chúc Kỳ Trinh che miệng cười trộm, bóp eo của Chung Thành, "Cậu thật có tài bịa chuyện."
"Không được à..., hôm nay tổng kiểm tra, xe taxi càng không thể vào." Ông lão
nói, "Cháu gọi điện gọi mấy bạn học tới đây đỡ đi!"
"Bạn học cũng đi ra ngoài đi dạo phố cả rồi, ông lão, ông cho chúng cháu vào đi mà!" Chung Thành đau khổ cầu xin.
"Nói không được là không được..., lãnh đạo mà thấy được chén cơm của ông sẽ không còn."
Chúc Kỳ Trinh thấy ‘ tình hình chiến đấu’ hình như đang muốn kéo dài, vì vậy vội vàng nói: "Ông lão, hôm nay cháu đỡ một bà cụ qua đường nên bị té,
dù sao cũng vì làm chuyện tốt mà bị thương thôi! Chân của cháu cũng sưng to lên rồi, không tin ông xem đi!" Nói xong liền giơ một cái chân ra
ngoài cửa xe. Thật ra thì cô mang giày thể thao, lại có quần Jean che,
căn bản không thấy đến mắt cá chân.
"Ông nhìn cháu xem, cháu hoàn toàn không thể đi được, ông đồng ý với cháu đi, nếu gặp lãnh đạo, nhìn
thấy tình huống này chắc chắn sẽ không nói gì." Nói xong cô còn duỗi
chân ra bên ngoài.