"Cha làm chuyện này
cũng chỉ là vì muốn tốt cho em, tin tưởng vào ánh mắt cha, ông đánh giá
rất cao Đông Phương Càn, không chỉ vì gia thế của cậu ta. Bên cạnh anh
cũng có vài người bạn cùng mấy người bọn họ lớn lên trong đại viện, cũng đều đánh giá cậu ta rất tốt."
"Tốt cái gì mà tốt, cái mặt cá ươn đó cũng không có lấy chút biểu cảm, hơn nữa em đã có bạn trai rồi, anh, em có bạn trai rồi, hơn nữa nhà anh ấy cũng là làm ăn, cũng rất có
tiền."
Chúc Giác Trinh dứt khoát tựa vào đầu giường, trầm tĩnh lại mới nói tiếp:
"Đừng suy nghĩ nữa, em gái, bất kể em có bạn trai hay chưa, hoặc là cậu
ta có tiền hay không, tất cả những thứ này đều không thể thay đổi sự
thực việc nhà chúng ta cùng nhà Đông Phương kết thông gia, trừ khi là
Đông Phương Càn nói từ hôn. Em có biết tại sao cha gấp như vậy gả em đi
không? Em còn chưa có tốt nghiệp đã để em đi xem mắt?"
Chúc Kỳ Trinh nhẹ nhàng lắc đầu một cái.
"Nhà Đông Phương bốn đời đều là quân nhân, ông nội là từ trong cuộc trường
chinh mà ra, dòng máu chảy trong xương cốt những người đàn ông trong nhà bọn họ chính là dòng máu kiên cường và trách nhiệm, cho nên làm dâu nhà Đông Phương, em tuyệt đối sẽ không bị ức hiếp, người đàn ông nhà họ
không ức hiếp em, thì người ngoài cũng không dám ức hiếp em. Mối quan hệ của nhà Đông Phương trong giới quân sự và chính trị là không thể lay
chuyển, ngoài dòng máu quân đội truyền từ đời này sang đời khác, cậu ta
còn có bác trai làm bí thư tỉnh ủy, có mẹ làm kinh doanh bất động sản,
hơn nữa mối quan hệ thông gia tới bảy tám phần của những người chú bác
khác, đừng nói ở tỉnh của chúng ta, hay là địa vị trên cả nước cũng
không dễ rung chuyển. Cho nên để cho em gả cho Đông Phương Càn, không
chỉ bởi vì thương nghiệp nhà chúng ta, mà cha là thật tâm muốn tốt cho
em."
Chúc Kỳ Trinh ôm lấy cánh tay của anh trai bất lực mà khóc, "Anh ta có khá
hơn nữa em cũng không thích anh ta, nếu em không hạnh phúc mọi người
không đau lòng sao? Mọi người dựa vào cái gì mà quyết định cuộc đời của
em. . . . . ."
"Em gái ngoan, đừng khóc, anh dẫn em đi ra ngoài ăn cái gì đi, mấy ngày nay thèm ăn rồi chứ?”
"Không cần, em quyết định ngày mai bắt đầu tuyệt thực thật rồi, không thắng em thề không bỏ qua."
"Đừng làm ầm ĩ nữa, cha rồi mọi người trong nhà đều sẽ lo lắng."
"Cha mới là người không lo lắng! Nhiều ngày như vậy ông cũng chẳng quan tâm tới em."
"Em cho rằng ai cho anh chìa khóa? Em cảm thấy ai bảo anh tới đưa bánh bích quy và nước? Cha hiểu rõ em nhất, ông bảo anh len lén đi vào xem em cất giấu đồ ăn gì, sau đó mỗi ngày bổ sung một chút vào."
". . . . . ." Chúc Kỳ Trinh không nói gì, "Cha, cha làm sao biết được em giấu
trong tủ treo quần áo? Ông liền khẳng định em sẽ trộm giấu đồ ăn?"
"Kỳ Trinh ngốc" Chúc Giác Trinh nghiêm túc nói: "Phòng em to như vậy, trừ trong két sắt là có thể không tìm ra được?"
"Em có nghĩ tới giấu vào trong két sắt, nhưng là em sợ bên trong không có không khí sẽ làm hỏng đồ ăn."
Chúc Giác Trinh bật cười, xoa đầu của cô nói: "Em gái của anh à, lúc nào thì mới có thể trưởng thành đây."
"Đúng rồi, dì Lý không sao chứ? Có phải là vì lừa em ăn cơm mà giả bộ bất tỉnh không?"
"Em đến giả bộ bất tỉnh cũng không nghĩ tới, mỗi lần gào lên cũng trung khí mười phần, như tuyệt thực của em sao?"
Cô vội vàng kháng nghị, "Ai nói em không nghĩ tới, em sớm nghĩ qua, nhưng
là em sợ nếu như giả bộ bất tỉnh, mọi người xông tới đưa em đi bệnh
viện, bác sĩ khám xong không phải lộ rồi sao!"