Chưa tới hai tháng
nữa thì tốt nghiệp đại học, thông thường vào thời gian này sinh viên năm bốn đều bận rộn thực tập, đối phó với kỳ kiểm tra. Nhưng mà Chúc Kỳ
Trinh không đi tìm nơi để thực tập, dù sao thì trong nhà đã sắp xếp
cuộc sống của cô thật tốt, thực tập hay không thực tập đều giống nhau,
cho nên nhân dịp này cô đi thi bằng lái.
Đến sân bãi được quy
định từ trước để học, nhưng vì hiếm khi có toàn bộ học viên của ba khoá
đều đến đông đủ, nên huấn luyện viên quyết định mang theo bọn họ lên
đường núi để học.
Chiếc xe này của trường học không giống bình
thường, chẳng những xe của huấn luyện viên mới tốt,mà còn vì học viên
bên thuộc những đơn vị liên quan đều được đặc biệt chăm sóc. Trong xe
vẻn vẹn chỉ có ba học viên, không giống các xe của trường học bình
thường khác, đồng thời một kỳ có năm sáu cái, mọi người còn phải đứng
xếp hàng chen chúc để học.
Dạy học bằng Santana dọc theo con
đường núi nhỏ, quanh co chậm rãi đi lên. Phía dưới là tầng tầng ruộng
bậc thang, quanh co, khúc khuỷu, liên miên, nhấp nhô, lan ra toàn bộ dãy núi, ánh mặt trời chiếu xuống mặt nước trên đồng ruộng, chiếu rọi đến
mức ánh sáng bắn ra bốn phía, cảnh đẹp chói mắt giống như một bức tranh
thủy mặc về cảnh non nước.
"Sư huynh, dừng xe dừng xe!" Chúc Kỳ Trinh vội vàng vỗ thành ghế trước hô to.
Người con trai trẻ tuổi, ước chừng là hơn hai mươi tuổi không nhanh không
chậm dừng xe, quay đầu lại hỏi: "Lại làm sao vậy? Tiểu sư muội?"
"Phong cảnh đẹp như vậy, chúng ta xuống đó xem một chút đi! Huấn luyện viên,
chúng ta đi chụp mấy tấm hình lại được không? Huấn luyện viên. . . . .
." Câu ‘ huấn luyện viên ’ cuối cùng kia cô kéo thật dài âm cuối, làm
nũng nói.
Huấn luyện viên ngồi ở ghế lái phụ vẻ mặt quay đầu lại, những người này giống như ông nội, bà nội anh không đắc tội nổi: "Cô
bé, một đoạn đường này mà em đã dừng lại mấy lần rồi? Em là tới học lái
xe, hay là tới du lịch?"
Chúc Kỳ Trinh cười hắc hắc, "Chỉ có thể
trách con mắt của huấn luyện viên thật quá tốt thôi! Chọn con đường núi
này để học lái, rồi lại chọn nơi tốt như vậy, anh xem dọc đường phong
cảnh rất đẹp, đúng không Nhị Sư Huynh? Chúng ta xuống đi dạo một chút
đi!" Chúc Kỳ Trinh chớp chớp đôi mắt to, dáng vẻ ngây thơ, sau đó không
nói lời gì, trực tiếp đẩy cậu con trai bên cạnh xuống xe.
Cô nghĩ, tội phạm quan trọng cũng muốn lôi kéo người khác chịu tội cùng mình, chỉ là pháp luật không trách họ thôi!
Chúc Kỳ Trinh hưng phấn chạy đến ven đường, nhìn cảnh đẹp trên núi cao không một sót cái gì. Cô giang hai cánh tay nhắm mắt lại hít thật sâu, không
khí trong miệng tự nhiên tinh khiết không ô nhiễm lại tươi mát, tháng
năm gió thổi nhẹ làm lọn tóc đuôi ngựa của cô nhẹ nhàng bay lên, nhảy
múa.
Chịu ảnh hưởng của cô đại sư huynh cùng huấn luyện viên rối
rít xuống xe, đứng ở bên cạnh cô, cảm nhận thiên nhiên rộng rãi, mỹ lệ,
rực rỡ.
Chúc Kỳ Trinh lấy ra một cái máy ảnh kĩ thuật số từ trong ba lo đeo ở vai, hướng về phía trại lính nhỏ giống như một lần muốn thu hết cảnh đẹp chụp mãnh liệt, xong rồi còn giơ lên máy lên chụp hình tự
sướng mấy tấm. Mấy người con trai nhìn nhau cười một tiếng, bọn họ coi
như không thấy cách chụp hình kỳ quái của cô.
"Tốt lắm, lên đường." Huấn luyện viên lên tiếng ra lệnh, "Quãng đường còn lại Chúc Kỳ Trinh tới lái đi."
Chúc Kỳ Trinh chui vào ghế lái, dựa theo các bước tiêu chuẩn đã học ở trường, chậm rãi khởi động xe.
Lên càng cao, phong cảnh phía dưới lại càng mỹ lệ, hấp dẫn khiến cô thỉnh
thoảng lại nghiêng mắt nhìn lén, ruộng bậc thang đẹp như vậy làm cho cô
nhớ lại hình ảnh trong phim "Hoắc Nguyên Giáp", chỉ có hơn chứ không
kém.
Ý thức theo ánh mắt bắt đầu đi vào cõi thần tiên, lúc hồi
hồn thì đột nhiên phát hiện phía trước xuất hiện một con chó con màu
vàng, Chúc Kỳ Trinh hoảng hốt, vì tránh né, theo bản năng cô đánh lái về phía ngoài núi, thật may là huấn luyện viên nhanh tay nhanh mắt dùng
sức đẩy tay lái một cái, mới khống chế được phương hướng. Ngay sau đó,
Chúc Kỳ Trinh hung hăng đạp thắng xe một cái, tiếng thắng xe bén nhọn,
chói tay vang lên, xe dừng lại.
Trong nháy mắt sắc
mặt của huấn luyện viên trắng bệch, anh tức sùi bọt mép rống to: "Không
muốn sống nữa à! Có biết phía dưới cao bao nhiêu không?"
Chúc Kỳ
Trinh cũng bị một màn mạo hiểm lúc nãy doạ tới mức hoảng sợ không nhẹ,
trong lòng vẫn còn sợ hãi. Cô uất ức cắn môi dưới, yếu ớt trả lời:
"Nhưng. . . . . . là vì có con chó bên kia mà. . . . . ."
Hai vị
sư huynh ngồi phía sau cũng nghĩ lại mà sợ, đại sư huynh vỗ vỗ ghế ngồi
trước của cô nói: "Tiểu sư muội, đừng nói đùa, thà rằng đụng phải vách
núi cũng không thể té xuống dưới!"
Mấy người ở trong xe nửa đùa nửa thật nói sao cho Chúc Kỳ Trinh hiểu, sau đó mới xuống xe xem xét tình hình con chó bên kia.
Không hề lo lắng nào, con chó con màu vàng đáng thương đã trở thành vong hồn nằm dưới xe.
Chúc Kỳ Trinh ngồi xổm người xuống nhìn sinh mệnh nhỏ đã chết trên, trong
lòng khổ sợ không nói nên lời. Bởi vì sai lầm của chính mình, rồi làm
đao phủ, nước mắt nhất thời trào ra mãnh liệt.
Huấn luyện viên
nhìn bộ dáng của cô, không đành lòng nhiều lời, đưa tay vỗ vỗ bả vai của cô, "Được rồi, về sau phải tập trung lực chú ý, chỉ là một con chó mà
thôi chứ suy nghĩ quá nhiều."
Lúc này một hồi tiếng bước chân
thật nhanh truyền đến, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai chiến
sĩ mặc hai bộ quân phục màu xanh đi xuống từ trên núi.
Bọn họ
liếc nhìn con chó dưới bánh xe, chiến sĩ cao lớn hơn trong hai người lên tiếng chất vấn: "Mẹ nó ai làm việc này?" Tính khí của người lính vốn đã nóng nảy, huống chi đang ở trên địa bàn của bọn họ.
Huấn luyện
viên lập tức móc điếu thuốc ra đưa cho hai người: "Đồng chí, những người này đều là học viên mới vừa học lái xe, còn chưa biết lái nhiều, mong
các anh thông cảm cho!"
Người chiến sĩ cao vung tay một cái, gạt
điếu thuốc mà huấn luyện viên mới vừa đưa tới: "Không biết lái xe còn
lái trên này? Nói, ai làm, đứng ra cho tôi!"
Nhị Sư Huynh vốn là
con trai thứ hai của một nhà giàu có, bình thường nghe a dua nịnh hót xu nịnh tâng bốc đã quen, chưa lúc nào bị người ta quát lớn như vậy? Ngay
lập tức, cậu thẹn quá hoá giận, "Không phải chỉ là con chó sao? Giết
chết thì thế nào? Ngọn núi này tại sao chúng tôi không thể tới?"
Người chiến sĩ cao vừa nghe thấy lời này thì nhất thời nóng nảy, "Dĩ nhiên
không thể tới, không biết phía trên có bộ đội đóng quân sao? Những người không có nhiệm vụ không thể tùy tiện lên đó?"
Huấn luyện viên
vừa muốn nói gì, chỉ nghe Chúc Kỳ Trinh nghiêng đầu lại nhẹ nhàng, trầm
tĩnh nói: "Đừng tranh cãi nữa, là tôi, là tôi làm."
Người chiến
sĩ cao vừa thấy là cô gái xinh xắn, hai mắt còn rưng rưng, bộ dạng điềm
đạm đáng yêu, đang muốn nổi nóng cũng không biết nổi nóng như thế nào.
Chỉ nghe Chúc Kỳ Trinh lại nói: "Huấn luyện viên, nó sẽ không chết không
cam lòng mà tới tìm tôi chứ? Em chưa có bằng lái mà lại đến đây lái xe
rồi gây ra cái chết , bảo em về sau làm sao dám lái xe chứ? Trong lòng
lúc nào cũng có bóng ma thì làm thế nào?"
Hai chiến sĩ đưa mắt
nhìn nhau, suy nghĩ của cô gái này thật là thể hiện hết ra ngoài. Ánh
mắt của hai người trao đổi một chút, họ đều không muốn nhẫn tâm lên
tiếng trách cứ với cô gái điềm đạm đáng yêu như vậy, vốn người chiến sĩ
cao có một bụng khí tức ngay lập tức đã giảm một nửa.
Chiến sĩ
nhỏ hơn kia thấy thế, nên muốn giảng hòa nói: "Được rồi được rồi, mấy
người đi nhanh lên !" Sau đó, cậu ta đi tới thi thể con chó, nhấc nó lên rồi đi nhanh lên núi đem theo nó sải bước đi lên núi.
Chúc Kỳ
Trinh ngẩn người, sau đó đuổi theo bọn họ thật nhanh, hỏi: "Các anh mang nó đi đâu? Chi bằng các anh đưa con chó lại cho tôi, tôi cùng huấn
luyện viên, các sư huynh cùng nhau chôn cất nó đi."
Hai chiến sĩ
dừng bước, kinh ngạc nhìn Chúc Kỳ Trinh, người chiến sĩ cao nhếch môi
cười: "Cô gái, cô cũng đã cản trở nó phát huy sức lực của mình, bây giờ
lại còn không cho nó phát huy sức lực còn lại?"
" Thế là có ý gì hả?"
"Cho chúng tôi để đỡ thèm nó đi!"
Chúc Kỳ Trinh nhìn trân trân hai người mà không nói nên lời, rồi sau đó cô
lớn tiếng nói: "Sao có thể như vậy được? Các người đúng là không có tính người, không được, không được, tôi nhất định phải đem nó đi."
Người chiến sĩ cao nói: "Cô tông chết chó của đại đội tôi, chúng tôi còn chưa tính sổ với cô đâu, giờ cô lại còn muốn mang nó đi hả?"
"Vậy tôi sẽ bồi thường." Nói xong, cô lấy ví tiền trong bao đeo vai ra, "Ba trăm đủ chưa?" Dừng một chút cô lại nói: "Năm trăm hả?" Cô nhìn thấy khuôn
mặt của bọn hắn vẫn vô cảm như cũ, nói tiếp, "Vậy thì tám trăm? Tôi nói
cho các người biết nha, không cần ăn hiếp tôi là không biết giá thị
trường, định lừa tôi hả? Mà các người lại là nhân dân Giải Phóng Quân,
không được làm chuyện lừa gạt dân chúng!"
"Ai ai, mẹ nó ai là
người lừa gạt dân chúng? Chúng tôi có bảo cô bồi thường không? Phải nói
sao với cô gái này đây? Đừng tưởng rằng cô là con gái thì tôi dám làm gì với cô nha!"
Chiến sĩ thấp thấy tình hình không ổn vội vàng nói: "Con chó này là gia tài của bộ đội, chúng tôi không cần tiền của cô,
cũng không cho cô mang đi, Hoa Tử, đi thôi!" Sau đó hắn không nói nhảm
nữa, xách con chó lên xoay người bỏ đi.
Chúc Kỳ Trinh chạy chậm
đuổi theo sau lưng bọn hắn, qua một chỗ ngoặt đã thấy doanh trại căng
ra, nước mắt rưng rưng, cô nhất định không bỏ qua, đi theo sát bọn họ,
miệng không ngừng kêu la"Đồ lính đáng ghét, đồ không có tình người".
Huấn luyện viên và các sư huynh cũng đuổi theo, lôi kéo, khuyên ngăn cô
nên nhanh chóng rời đi, đừng quan tâm đến con chó kia nữa, nhưng làm sao mà Chúc Kỳ có thể nghe lọt?