Cả người Quý Ôn như cứng lại, nhưng rất nhanh thả lỏng chân mày, che dấu đi vẻ mặt của y.
Kiều Mạch lạnh nhạt nhìn y, sự kinh ngạc vừa rồi đã biến mất không thấy, anh bình tĩnh chỉ vị trí trước mặt mình: “Ngồi đây, chúng ta nói chuyện.”
Quý Ôn từ từ gật đầu.
Kiều Mạch liếc mắt đánh giá đối phương, trong khoảng thời gian này Quý Ôn thay đổi không lớn, vẫn là mái đầu xoăn nhẹ và ngũ quan không có tính công kich, làm khí chất của y có vẻ rất ôn hòa, mang đến một loại thân thiết như em trai nhà bên.
Lúc này y đang tự liếm môi, đôi tay cũng tự giác nắm lấy góc áo, tựa hồ là có chút khẩn trương, căng thẳng.
Có lẽ vì đang làm việc mà sau lưng lại xuất hiện người nào đó khiến mình giật mình.
“Kiều Mạch.” Quý Ôn thấp thỏm bất an ngồi xuống.
“Nếu tôi không đoán sai, cậu vẫn liên lạc với Đinh Thu Vinh.”
Khuôn mặt Kiều Mạch phải nói là lạnh nhạt như băng, ngay cả lời nói cung không chút tình cảm, khác xa với lần gặp đầu tiên của hai người, làm trong lòng Quý Ôn trong khoảng thời gian ngắn sinh ra áp lực không nhỏ.
Quý Ôn không biết mình nên trả lờinhư thế nào, y nhìn Kiều Mạch, lời nói dối trong miệng tự nhiên nói không nên lời, chỉ có thể gật gật đầu: “Vâng, vẫn luôn liên lạc.”
“Hắn bảo cậu theo dõi tôi?” Kiều Mạch nhướng mày, châm chọc hỏi, “Vẫn muốn khống chế hướng đi của tôi?”
“Em không có ý làm như vậy.” Quý Ôn vội đáp, “Em biết hắn không đúng, em chỉ muốn có lệ hắn thôi.”
Mày Kiều Mạch không thể không nhăn lại.
Kỳ thật anh trong khoảng thời gian này vẫn luôn cảm giác có người theo dõi mình, sau lại thấy đó là Trác Tuấn Vũ nên anh tuy cảm thấy cũng nhẹ người, nhưng cũng thêm mấy phần nghi hoặc.
Bởi vì anh luôn là cảm giác có người không ngừng theo dõi mình.
Kiều Mạch không biết chuyện này có phải do mình ảo giác hay không, vốn dĩ muốn nghe xem Quý Ôn có thực sự đang theo dõi mình không nhưng Quý Ôn lại phủ nhận.
Chỉ là không biết lời Quý Ôn nói, đến tột cùng có phải lời nói thật hay không.
“Quý Ôn.” Sắc mặt Kiều Mạch càng thêm lặng, hai tròng mắt nhìn chằm chằm Quý Ôn, “Tôi hy vọng cậu có thể nói thật.”
Quý Ôn lẩm bẩm: “Lời nói của em là lời nói thật.”
Kiều Mạch không nói nữa, không khí dần dần lắng xuống.
Đó hoàn toàn là loại trầm mặc này, Quý Ôn như chịu áp lực tâm lý lớn, y cúi đầu căn bản không dám nhìn Kiều Mạch. Y chỉ cảm thấy cặp mắt kia của Kiều Mạch như là mũi tên nhọn có thể trực tiếp đâm thủng y, thấy rõ ý nghĩ của y.
Không khí cứ yên lặng như vậy, áp lực cũng chậm rãi tăng lên, trán Quý Ôn chảy một tầng mồ hôi, y cắn cắn môi, dường như rốt cuộc không chịu nổi áp lực, bắt đầu mở miệng.
“Em theo dõi anh một khoảnh thời gian rồi.” Quý Ôn ngẩng đầu, ánh mắt trốn tránh và khiếp nhược, “Nhưng đây đều là chuyện của vài tháng trước.”
Kiều Mạch không nói gì, trong mắt đối phương nhìn anh mang theo khẩn cầu, nhưng thực đáng tiếc, Kiều Mạch sẽ không tin tưởng những lời này.
Trong lòng y suy nghĩ xoay ngược, trên mặt không lộ nửa phần manh mối, chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Cậu cảm thấy tôi sẽ tin?”
Quý Ôn hít sâu một hơi: “Em biết anh sẽ không tin, nhưng chuyện hôm nay xác thật là ngoài ý muốn, nếu em còn theo dõi anh như anh nói, em lại sao có thể ngốc như vậy, chủ động bại lộ. Đương nhiên, anh không tin lời em nói nhưng về chuyện tình cảm, em cũng sẽ không nói gì, vốn dĩ em đã từng theo dõi anh mấy ngày, nhưng kia chỉ là chuyện đã từng, anh có thể kiếm tra công việc của em mấy ngày nay đều là kỳ nghỉ của em và em vẫn luôn ở nơi khác, chưa từng trở về.”
Khoé miệng Kiều Mạch gợi lên một độ cong lạnh lùng.
Nếu lời này nói ra vào khoảng nửa năm trước, nói không chừng Kiều Mạch sẽ tin, nhưng hiện giờ, Kiều Mạch một chữ cũng sẽ không tin. Anh sớm đã không phải Kiều Mạch trước kia, anh sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác, đặc biệt là loại người sinh ra uy hiếp với mình, càng nhiều dấu chấm hỏi, anh càng không thể tin.
“Cậu đương nhiên phải vì mình để biện giải.” Kiều Mạch châm chọc cười lạnh, “Mà tôi cũng có lý do không tin lời biện giải đó. Trên thực tế nếu không phải cuộc điện thoại này, dù cho tôi thấy cậu trên đường, cũng nhận không ra đó là cậu.”
Quý Ôn nao nao.
Kiều Mạch hơi nhoài người về phía trước, áp sát mặt mình với mặt Quý Ôn, anh nhìn thấy con ngươi đối phương có chút trốn tránh, nụ cười càng thêm lạnh nhạt: “Hay là nói, trên thực tế cậu làm như vậy để hấp dẫn sự chú ý của tôi?”
Quý Ôn lập tức nghẹn đỏ: “Em không có ý này!”
Cười lạnh một tiếng, Kiều Mạch một lần nữa ngồi trở về: “Tôi không thể quên được cái lần mà Đinh Thu Vinh dẫn cậu về và giới thiệu với tôi.”
Quý Ôn không được tự nhiên xê dịch chỗ, nỗ lực bình phục cảm xúc mình: “Em nói rồi, đó đều là chuyện trước kia.”
“Vậy là tốt.” Thanh âm Kiều Mạch lạnh lùng nói, “Tôi hy vọng đây là lần cuối cùng tôi thấy cậu, nếu có lần sau, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Quý Ôn giận trừng mắt nhìn Kiều Mạch: “Em cũng không hy vọng có lần sau!”
Kiều Mạch cười như không cười, đang định nói, ai biết cửa phòng phỏng vấn bỗng nhiên hô tên của anh.
Thiếu chút nữa quên hôm nay là tới phỏng vấn.
Chờ đến anh trở ra từ phòng phỏng vấn, Quý Ôn quả nhiên đã không còn ở đó, Kiều Mạch không quan tâm đưa mắt quét chung quanh, cười lạnh một tiếng, chậm gửi cho Cố Nhan Tân một tin nhắn.
【 Đến đây đón tôi 】
Tin nhắn vừa mới gửi đi, di động lập tức rung lên, Kiều Mạch còn tưởng rằng Cố Nhan Tân trả lời tin nhắn, ai biết lại là một dãy số xa lạ.
【 Anh ở bên ngoài không 】
Sắc mặt Kiều Mạch thay đổi, lập tức đoán ra người này là Trác Tuấn Vũ.
Anh thật ra không nghĩ rằng Trác Tuấn Vũ còn liên hệ với mình, trên thực tế trong khoảng thời gian này đối phương đều không gọi hay nhắn tin, Kiều Mạch còn tưởng rằng cậu ta đã từ bỏ, không ngờ giờ lại gửi tin nhắn.
Cảnh giác đưa mắt nhìn xung quanh mình, không phát hiện có người theo dõi, Kiều Mạch thật cẩn thận trả lời.
【 Cậu đừng liên lạc với tôi nữa 】
【 Gần đây anh nên chú ý người ở bên cạnh 】
Người ở bên cạnh?
Mày Kiều Mạch hơi hơi nhăn lại, không biết Trác Tuấn Vũ muốn biểu đạt cái gì.
【 Ý cậu là gì? 】
【 Người bên cạnh anh rất nguy hiểm 】
【 Ai? 】
【 không biết 】
Trác Tuấn Vũ trả lời rất thực lòng, cậu ta xác thật không biết.
Tự nhốt mình lại trong một gian phòng nhot, ánh mắt Trác Tuấn Vũ lướt trên màn hình di động, cuối cùng vẫn đem điện thoại di động đặt trên bàn, ngẩng đầu nhìn màn hình máy tính trước mặt.
Có một khung thoại đang đợi cậu ta trả lời.
Lãnh Nhãn Bàng Quan: Tôi hy vọng cậu có thể nghiêm túc suy xét một chút
Ám Dạ Cân Tuỳ: Anh đến cùng là ai?
Lãnh Nhãn Bàng Quan: Cậu không cần biết tôi là ai, cậu chỉ cần nghe theo nội tâm mình là được
Ám Dạ Cân Tuỳ: Tôi không rõ ý của anh
Lãnh Nhãn Bàng Quan: Cậu sở dĩ bị phát hiện, không phải bởi vì cậu làm sai, mà bởi vì cậu vô năng nên gây ta sai lầm, nếu cậu cũng đủ mạnh, cũng đủ cẩn thận, không lưu lại bất kì chứng cứ nào, cậu làm sao có thể bị phát hiện
Lãnh Nhãn Bàng Quan: Nếu như vậy thì cậu hiện tại, vẫn sẽ là người bạn trai đáng tin cậy nhất trong lòng ái nhân, mà không phải kết cục bi thảm như hiện giờ.
Ám Dạ Cân Tuỳ: Tôi không phải loại người vô năng
Lãnh Nhãn Bàng Quan: Cậu chính là người vô năng, cậu không thể bảo vệ tình yêu của mình, hiện giờ còn bị người khác cướp đi, cậu chỉ có thể giống con rệp nhìn trộm trong bóng đêm
Lãnh Nhãn Bàng Quan: Một người như vậy có dễ chịu không?
Ám Dạ Cân Tuỳ: Ý anh là gì?
Lãnh Nhãn Bàng Quan: Cậu co muốn lấy lại đồ vật của mình hay không?
Ám Dạ Cân Tuỳ: Muốn
Lãnh Nhãn Bàng Quan: Nhưng cậu có thể làm được sao?
Cậu có thể làm được sao?
Trác Tuấn Vũ cũng ở hỏi lại bản thân, không, hoặc ý của người đó là……
Cậu có nguyện ý làm như vậy không?
Lại một lần nữa quay lại con đường mòn đó, lại một lần nhìn nụ cười trên mặt Kiều Mạch biến mất không thấy, hàng đêm bị ác mộng làm cho bừng tỉnh. Nhìn tính cách đối phương càng ngày càng trầm mặc, càng ngày càng rời xa mình.
Cho tới hiện tại, cậu sớm đã không biết mình sai hay đúng nữa.
Có lẽ cậu đã sớm biết mình làm sai, chỉ là chưa bao giờ chịu thừa nhận thôi.
Trong ánh mắt Trác Tuấn Vũ có chút mê mang, nhưng ngay giây phút này cậu ta suy nghĩ rất cẩn trọng, ngọn lửa đã tắt trong mắt bỗng nổi lên đỏ rực.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn khung thoại, đôi tay kiên định gõ một hàng chữ.
Ám Dạ Cân Tuỳ: Tôi làm không được, cũng sẽ không làm như vậy
Lãnh Nhãn Bàng Quan: Vậy là cậu từ bỏ
Ám Dạ Cân Tuỳ: Đúng
Lãnh Nhãn Bàng Quan: Cậu thật làm tôi thất vọng
Ám Dạ Cân Tuỳ: Anh có ý gì?
Lãnh Nhãn Bàng Quan: Cậu đã mất đi giá trị, xem ra tôi nên đổi đối tượng
Ám Dạ Cân Tuỳ: Anh là ai? Tại sao anh lại biết rõ mọi chuyện như vậy?
Lãnh Nhãn Bàng Quan: Tôi nói rồi, cậu không cần biết tôi là ai
Ám Dạ Cân Tuỳ: Tôi cảnh cáo anh, không được làm hại anh ấy!
Lãnh Nhãn Bàng Quan: Tôi sẽ không thương tổn anh ấy, Tôi không giống Đinh Thu Vinh.
Lãnh Nhãn Bàng Quan::-d
Đôi tay Trác Tuấn Vũ nhịn không được nắm chặt, cậu cắn răng cố nén phẫn nộ trong lòng.
Hắn ta biết Đinh Thu Vinh là ai, kẻ đó và mình đều bị nhốt bên trong Duyệt Đại.*
*: Lâu mới edit nên phần này hơi không hiểu. Chắc phải đọc lại thôi ^0^
Thậm chí nói, hắn ta coi người đối diện như Đinh Thu Vinh.
Trác Tuấn Vũ cảm nhân được lòng mình đều đang run rẩy, cậu nghiến răng nghiến lợi ở trên bàn phím gõ tiếp một hàng chữ, enter gửi đi.
[ Xin lỗi, banh không phải là bạn tốt của người nhận, không thể gửi tin ]
Tin này cũng làm đầu óc Trác Tuấn Vũ dần dần thanh tỉnh, cậu ta điều chỉnh lại hô hấp, một lần nữa cầm lấy di động gửi tin cho Kiều Mạch.
【 có lẽ là Đinh Thu Vinh 】
【 Quả thật là hắn 】
Trác Tuấn Vũ hơi sửng sốt, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ, hoá ra tin tức của mình lại cũ đến vậy, anh ấy có lẽ còn nắm được toàn bộ câu chuyện hơn mình.
Cậu ta có phải hay không đã quên mất, hiện tại Kiều Mạch sớm đã không phải Kiều Mạch trước kia, anh mạnh lên rồi, thành thục, ổn trọng, và càng biết bảo vệ bản thân.
Có lẽ sự tồn tại của cậu vốn đã dư thừa.
Cậu từ đầu chí cuối chỉ muốn bảo vệ anh mà thôi, nhưng từ lúc bắt đầu, cậu đã không cùng phương pháp với anh.
Cậu thật sự sai rồi.
Hơn nữa là một sai lầm vĩnh viễn không thể vãn hồi.
Lúc này đây, có lẽ giữa họ cũng cần thêm một dấu chấm hết, để chuyện của hai người kết thúc từ đây.
Cậu nghĩ vậy, căn bệnh dường như cũng đã khỏi.
Ngày 10/10/2016 · Thứ hai · Tình · Gió nhẹ
Anh đã không cần mình bảo vệ nữa.
Mình cũng không có năng lực bảo vệ anh ấy.
Hẹn gặp lại…..